Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 7: Danh hiệu


Đọc truyện Đại Vũ Trụ Thời Đại – Chương 7: Danh hiệu

Từ bốn vách tường xuất hiện ít nhất hơn hai trăm vật cơ khí hình cầu, mỗi cái đều chỉ lớn bằng nửa quả đấm, trên nó có hai điểm sáng màu đỏ tựa như hai con mắt điện tử, ngoài ra còn có cánh mỏng bằng kim loại ở hai bên. Khi các cơ khí hình cầu vừa xuất hiện thì vô số thanh âm Hello Hello vang lên khắp nơi, giống như câu chào mọi người bằng tiếng Anh vậy.
Nhưng đây chính là tiếng chào của tử thần a!
Tốc độ di chuyển của chúng không nhanh, hơn nữa sức phòng ngự cũng không cao, khi vừa mới xuất hiện bị mọi người bắn một lượt đã giảm bớt hơn phân nửa, nhưng điều diễn ra kế tiếp mới chính là ác mộng cho mọi người!
Những thứ mà chúng bắn ra có tốc nhanh đến kinh người! Dưới con mắt điện tử của chúng có một lỗ nhỏ, tựa hồ chính là miệng súng, chỉ thấy ánh lửa lóe lên từ trong đó thì đã có ba người trúng đạn, hơn nữa tựa hồ bọn chúng sử dụng một loại đạn đặc biệt, bởi khi ba người bị trúng đạn kia cố gắng sử dụng vũ khí công kích lần cuối cùng, thì viên đạn bắn vào trong cơ thể họ đã xét nát họ ra thành từng mảnh, cứ như có một quả bom nổ trong thân thể họ vậy, trừ thi thể của một người vẫn còn nguyên vẹn thì thi thể của hai người kia đã chia năm sẻ bảy rồi.
-Hỏng bét! Là cao từ đạn!
Diêu Nguyên nhìn ba đồng đội chết đi mà vô cùng đau xót, bất quá bây giờ không phải là thời điểm để bi thương, hắn nhanh chóng lấy một quả lựu đạn bên hông ném ra ngoài, đồng thời hét lớn:
-Đem thi thể che chắn trước người của mình, dù là mảnh vụn cũng được. Đó chính là cao từ đạn, chỉ cần trúng đạn sẽ tử vong ngay, mọi người cẩn thận!
Những người còn lại dĩ nhiên cũng thấy thảm cảnh của ba đồng đội, nhưng đang ở chiến trường thì sao có thời gian thương xót, tất cả chỉ kịp bò lổm ngổm trên mặt đất, dùng những mảnh vụn của thi thể che chắn cho mình, ngăn cản những viên cao từ đạn chết chóc kia.
Cao từ đạn là một trong những loại đạn mới nhất hiện nay, hiệu quả hơi giống với đạn Dumdum (1), nhưng uy lực thì lớn hơn nhiều, bởi đây vốn là loại đạn được chế tạo đặc biệt dành cho súng nhắm Gauss, viên đạn này có tốc độ bắn ra cực nhanh hơn nữa độ xuyên thấu có thể nói là không gì sánh bằng, khi đạn bắn trúng vào trong thân thể thì do đặc tính điện từ bên ngoài viên đạn, trong nháy mắt sẽ chuyển vận tốc bắn ra thành vận tốc xoay tròn, tạo thành lực phá hoại khủng khiếp!
Chỉ cần bị loại đạn này bắn trúng, cho dù được bắn từ súng lục thì uy lực của nó cũng tương đương như bắn ra từ súng nhắm, trúng chân chân gãy, trúng tay mất tay, trúng bụng thì bụng sẽ bị khoan một lỗ to tướng, không cách nào khâu vết thương lại được.
Nhưng loại đạn này cũng có điểm yếu, đó là chỉ phát huy tác dụng với vật bị bắn trúng đầu tiên, nói cách khác nếu như lấy một thi thể che chắn trước người, thì trừ phi thi thể đó đã hoàn toàn bị hủy thành thịt vụn, nếu không đạn không cách nào gây ra sát thương cho người thứ hai.
Trước mắt, Diêu Nguyên cùng các đồng đội chính là đang sử dụng chiến thuật này, trừ ba thi thể của đồng bạn ra thì còn có mấy thi thể của tiểu đội Long Hưng trước mặt, trải qua mấy loạt cao từ đạn oanh kích thì phần lớn thi thể đã biến thành thịt vụn, nhưng chỉ cần trì hoãn một chút thời gian thôi thì quả lựu đạn Diêu Nguyên ném ra lúc đầu đã nổ tung, cùng lúc đó các thành viên khác đồng loạt bắn trả, đặc biệt là khi có sự trợ giúp của Hắc Thiết cùng các thành viên trong đội càn quét, mấy người này đều là những đại hán cao to cầm súng máy hạng hặng, chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi khi lựu đạn nổ tung đã bắn ra hơn một ngàn viên đạn, nhất thời toàn bộ tiếng chào Hello Hello ở phía trước đều biến mất sạch sẽ.
Cho đến lúc này mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, Lý Hải Vân kêu lên một tiếng bi thương, nhào tới bên ba thi thể đã biến thành thịt vụn kia, vừa khóc vừa gọi tên ba đồng đội của mình.
Ba người này vốn thuộc về nhóm quân tiên phong trong đội, cũng là những người có quan hệ tốt nhất với Lý Hải Vân nhưng lúc này toàn bộ đều đã chết, Lý Hải Vân dù sao cũng chỉ là một hài tử nên vô cùng bi thương.

Diêu Nguyên khẽ thở dài, đi tới bên cạnh Lý Hải Vân rồi từ từ ngồi xuống, cẩn thận tìm ba tấm huy chương thân phận từ trong đống thi thể nát tươm, đau đớn lên tiếng:
-Chiến hữu, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, các ngươi đã quá mệt mỏi rồi…Chúng ta nhất định sẽ sống sót thay các ngươi.
Nói xong liền dứt khoát đứng lên, sắc mặt đã trở về bình thường mà cũng không hề có giọt nước mắt nào xuất hiện, nhưng không ai phát hiện nơi đôi tay đã thấm đầy máu tươi của đồng đội, những ngón tay nắm lấy huy chương thân phận đã trắng bệch.
Đúng lúc vào lúc các thành viên còn lại định khuyên nhủ Lý Hải Vân, đột nhiên một tiếng còi lại vang lên trong thông đạo, chỉ thấy cánh cửa phía trước đột nhiên chậm chạp mở ra, từ bên trong xuất hiện hơn mấy chục con nhện máy có đường kính chỉ hơn nửa thước.
Diêu Nguyên lập tức hét lớn:
-Bắn bắn! Ném lựu đạn ra…Trương Hằng, chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi nhập sai mật mã sao?
Lúc này Trương Hằng vẫn đang đứng tại chỗ, thân thể của hắn khẽ run rẩy nhưng thanh âm lại vô cùng rõ ràng:
-Không có! Đã phá giải được mật mã tầng 1! Đây là cơ chế tự vệ của trụ sở!
-Mẹ kiếp, còn mấy tầng mật mã?
Diêu Nguyên móc một quả lựu đạn ném ra, đồng thời rống lớn.
-Đây mật mã tầng 1, còn có hai tầng nữa, trụ sở này tổng cộng có tới ba tầng mật mã…
Trương Hằng vẫn không quay đầu lại hét lên, chỉ thấy ngón tay hắn đang gõ điên cuồng, tựa như một người động kinh đang bấm máy tính vậy.
-Mẹ kiếp…
Diêu Nguyên lại mắng to một tiếng, khi hắn ném ra một quả lựu đạn thì các đồng đội bên cạnh cũng đồng thời ném ra gần mười quả, tiếp đó vừa định giơ súng lên tấn công thì ánh sáng bỗng lóe lên trước mặt, cả quả lựu đạn mà hắn ném cộng thêm mười quả kia không ngờ đều nổ tung trên không, hơn nữa tất cả lựu đạn đều mới chỉ bay xa hơn mười thước nên các người đứng ở đầu tiên là những người chịu ảnh hưởng nặng nhất, đầu tiên là Lý Hải Vân bị luồng sóng lửa hoàn toàn bao trùm, đến Diêu Nguyên cũng bị sức ép từ vụ nổ đẩy bay ra sau đến mấy thước mới dừng lại, lúc này hắn ngã lăn trên đất, khắp người đều đầy vết thương mệt mỏi rã rời.

(Đây là…Laser…)
Diêu Nguyên liều mạng muốn đứng lên, nhưng hắn căn bản không có cách nào nhúc nhích thân thể của mình, đây không phải do tê liệt mà là não hắn bị chấn động mạnh dẫn đến việc tạm thời mất đi năng lực hành động, hắn liều mạng muốn mở miệng hét lên, nhưng đến cả đầu lưỡi cũng không nhúc nhích được, mắt thấy các đội viên còn lại vẫn đang dùng súng chiến đấu, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ở thời điểm nguy cấp này, khi cả đoàn đội đã cận kề lúc đoàn diệt thì Diêu Nguyên đột nhiên cảm giác được bốn phía hoàn toàn trở nên yên tĩnh, đúng, chính là cảm giác này, cảm giác đã từng trải qua này, lúc ấy mình đang thi hành nhiệm vụ ngoài trạm không gian, lần thứ nhất trải qua nó…(Cái này sao giống mở Cơ Nhân Tỏa trong VHKB quá ^^)
-Vương Quang Chính, đây là súng laser, thể tích của nhện máy không lớn cho nên số lần bắn nhất định có giới hạn, không cần tiếc lựu đạn bị nổ tung nữa, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng trong người nhện máy là được…
Giờ phút này Vương Quang Chính đang liều mạng cầm súng bắn liên hồi, thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói, là tiếng của Diêu Nguyên, hắn không kịp nghĩ ngợi gì liền rống lớn nói:
-Tiếp tục ném lựu đạn! Mọi người tiếp tục ném lựu đạn!
Những người còn lại khẽ sửng sốt, ném lựu đạn cũng vô dụng bởi thực tế ban nãy đã chứng minh rồi, nhưng Vương Quang Chính đã là đội trưởng suốt hai năm qua, có thể nói mọi người đều tín nhiệm hắn tương đương với Diêu Nguyên, hơn nữa theo bản năng của quân nhân khiến mọi người không chút suy nghĩ đồng thời ném ra lựu đạn. Đúng lúc đó, hai người đứng đầu vừa ném ra hai quả lựu đạn thì hai luồng sáng đã lóe lên, trên thân thể hai người đã xuất hiện hai cái lỗ to tướng, cả thân thể cháy đen trực tiếp ngã xuống đất tử vong.
Các quả lựu đạn được ném ra ngoài quả nhiên chỉ bay ra hơn mười thước đã bị nổ tung, nhưng Vương Quang Chính vẫn không ngừng chút nào, tiếp tục kêu gọi mọi người ném tiếp, rất nhanh, đợt thứ hai, đợt thứ ba,…Cho đến khi mọi người ném đi những quả lựu đạn cuối cùng trên mình, thì những tia laser đã biến mất, lựu đạn nhanh chóng nổ tung biến mấy chục con nhện máy thành mảnh vụn.
-Hô
Liên tục hai lần chiến đấu sinh tử, những người còn sống tuy đều cảm thấy kiệt sức, nhưng tất cả đều dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Vương Quang Chính, thế mà Vương Quang Chính không hề quay đầu lại, nói:
-Diêu Nguyên may là có phản ứng nhanh nhạy của ngài, lần này đã làm phiền ngài, nếu không chỉ đám nhện máy đã đủ khiến chúng ta đoàn diệt rồi.
Lúc này Diêu Nguyên mới đứng lên từ mặt đất, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy, đầu hắn cứ kêu lên ong ong khiến cho cả trời đất như đang đảo lộn, hắn cười ha ha một tiếng mà không nói ra tiếng nào, bởi thực tế hắn cũng không thể nói chuyện, đầu lưỡi của hắn đến giờ vẫn chưa thể cử động.
Lại chết thêm ba người…

Những người còn lại im lặng đứng nguyên tại chỗ, tuy không phát ra lời nào nhưng sự bi thương trong lòng họ khó có thể hình dung được, những người đó là chiến hữu của ta, là những người cùng ta trải qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, những đợt huấn luyện gian khổ, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát đã có sáu người ngã xuống…
Diêu Nguyên miễn cưỡng chống đỡ thân thể, vừa đi thu hồi hai huy chương thân phận, vào lúc hắn đi tới bên thi thể Lý Hải Vân thì bỗng nhiên rống lớn:
-Tiểu Bạch, ngươi tới đây cho lão tử!
Tên đội viên bị mất một nửa lỗ tai khẽ sửng sốt, nhưng sau đó sắc mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, cầm lấy balo chạy tới, nhìn thấy Lý Hải Vân cả người găm đầy mảnh đạn đang nằm trong vũng máu, hắn đã mất máu quá nhiều, thân thể cũng bị thương rất nặng nhưng dù sao vẫn chưa chết, tay chân còn chưa thiếu cái nào. Ngay lập tức, Tiểu Bạch liền rút ra một ống tiêm, tiêm thẳng vào người Lý Hải Vân, sau đó hét lớn:
-Hai người nữa mau tới đây khiên hắn ra phía sau, ta vẫn còn mang theo mấy túi máu, còn may là hắn có nhóm máu AB, ta sẽ lập tức sơ cứu cho hắn.
Đâu cần tới hai người a, khi Tiểu Bạch vừa rống lên thì Hắc Thiết đã xông tới, nhanh chóng ôm lấy Lý Hải Vân cấp tốc chạy về phía sau. Khi đến bên Trương Hằng, thì hắn chỉ khẽ liếc qua một cái rồi nhẹ nhàng đặt Lý Hải Vân trên mặt đất, Tiểu Bạch theo sát phía sau, bắt đầu giải phẫu đơn giản ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ tới lúc này thì tiếng còi báo động thứ ba lại vang lên, cánh cửa trước mắt mọi người lại mở ra một lần nữa, từ đó xuất hiện bảy tám tên người máy có bánh xích dưới chân, những tên này ngoài ống pháo gắn ở hai tay ra, ở lồng ngực còn những lỗ thủng to lớn như than tổ ong vậy. Không cần đoán cũng biết, với kinh nghiệm của mọi người thì đó chính là nơi bắn ra tên lửa cỡ nhỏ.
Những tên người máy này cao chừng hai thước, hơn nữa nếu nhìn về độ dày của thân thể…Thì các viên đạn bình thường sợ rằng khó mà xuyên qua nổi.
Trong lòng mọi người đã bắt đầu tuyệt vọng, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, một viên đạn súng nhắm đã bắn trúng vào một trong các lỗ thủng trên ngực tên người máy, ngay lập tức khiến hắn nổ tung tạo thành một vụ nổ kịch liệt, tuy cách xa hơn trăm thước nhưng mọi người vẫn cảm thấy luồng sóng nhiệt lướt qua rát cả mặt.
Nam tử lạnh lùng tên Ưng hét lớn:
-Tiểu đội bắn tỉa đâu? Các người là đồ ngu hả? Mục tiêu sờ sờ ra đó cũng không bắn, lão tử không nói lần hai, mau nhắm bắn vào lồng ngực của bọn chúng!
Nhất thời, hai người khác như sực tỉnh, vội nằm xuống giống nam tử tên Ưng, dùng súng ngắm của mình thay phiên nhau bắn, cứ như vậy mười mấy giây sau, bảy tám tên người máy này cả một viên đạn còn chưa kịp bắn ra đã hoàn toàn bị diệt, tình hình tựa hồ nhẹ nhàng hơn hai trận chiến trước kia rất nhiều.
Nhưng không…sau khi bảy tám người máy kia bị tiêu diệt, thì lại có bảy tám tên khác xuất hiện, dần dần, cả ba người bắn tỉa đã mình đầy mồ hôi.
-Còn chưa xong sao? Trương Hằng! Chúng ta sắp không chịu được nữa rồi!
Diêu Nguyên nhìn thấy như thế, cũng không trợ giúp như những người còn lại mà vọt tới bên Trương Hằng rống lớn.
Cả người Trương Hằng đầy mồ hôi, chỉ cần nghe thấy tiếng xích xe cùng tiếng nổ mạnh liên miên không dứt ngày càng gần, không cần quay đầu lại cũng đủ biết tình huống rất nguy cấp rồi, hắn hét lớn trả lời:

-Đây là một loại mật mã mà ta bao giờ thấy qua, phương thức mã hóa của nó hoàn toàn mới, cứ như có trí tuệ, không phải, cứ như có ma lực vậy, ta cũng không biết hình dung thế nào nữa…Trời ạ, ta muốn điên rồi!
Trong Diêu Nguyên càng thêm sốt ruột, vào đúng lúc này truyền đến tiếng hô của Ưng.
-Hết đạn rồi! Mẹ kiếp, yểm trợ ta, Tiểu Bạch, mau quăng ta vài hộp đạn!
Lần này do không còn các tay súng nhắm tấn công, nên càng ngày có càng nhiều người máy xuất hiện, sau màn khói cùng ánh lửa rợp trời, bọn chúng đã giơ tay lên, cơ quan trước ngực cũng đã được khởi động, đã có thể thấy được đầu đạn tên lửa mơ hồ hiện ra…
-Noah! Là Noah!
Diêu Nguyên một lần nữa cảm thấy bốn phía hoàn toàn trở nên yên tĩnh, trong đầu hắn phảng phất như nhớ ra cái gì đó, bèn không chút nghĩ ngợi đã rống lên.
Trương Hằng ngây người, quay đầu lại hỏi một câu:
-Cái gì Noah?
-Tiếng Anh! Mật mã cuối cùng chính là Noah!
Diêu Nguyên cơ hồ dùng toàn bộ sức lực của mình rống lên.
Trương Hằng vô thức đánh vào từ Noah bằng tiếng Anh, bỗng nhiên một âm thanh vang lên khiến cho tiếng còi báo động ở khắp nơi dừng lại, các người máy sắp tấn công dường như cũng bị mất điều khiển, nằm cứng đơ trên đường đi.
Mà tại đây ngay sau lưng mọi người, cánh cửa khổng lồ từ từ được mở ra, một tầng, hai tầng, ba tầng,…Có tới bảy tầng cánh cửa kiên cố được mở ra, độ dày của mỗi cánh cửa vào khoảng mười thước, mà phía sau cánh cửa đó là…
Một chiếc phi thuyền hình mũi khoan to như một tòa núi nhỏ, dài tới mấy cây số…
Nó được đặt ở ngay bên trong!
Chú thích:
1/Đạn Dumdum: Dumdum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này, đầu đạn này sau khi đi vào cơ thể mới phát nổ, làm bị thương nặng đối phương. Công ước quốc tế cấm sử dụng loại đạn này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.