Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 37: Chiến dịch giải cứu "bình ắc-quy"


Đọc truyện Đại Vũ Trụ Thời Đại – Chương 37: Chiến dịch giải cứu “bình ắc-quy”

Đây là một sự bàng hoàng sâu sắc mà khó có thể nói hết bằng lời!
Gen của một sinh vật hẳn phải do thiên thiên tạo ra, nó phải được tạo thành cũng như hoàn thiện qua vô số quá trình tiến hóa cũng như chọn lọc.
Nhưng bản đồ gen trước mắt lại là một đồ hình với những văn tự kỳ lạ, thậm chí còn có thể thấy rõ trên nó có mấy điểm sáng như tượng trưng cho hành tinh, mặt trời, cứ như là kiến trúc hình tam giác vậy. Đây rõ ràng do sự chế tạo của người ngoài hành tinh nên mới tạo thành những đồ hình kỳ dị như vậy. Nhưng cho dù như thế thì loài thực vật bọn họ tạo ra vẫn có sức sống mãnh liệt như thế, thậm chí còn có cả ý thức lẫn mục đích cụ thể. Đây là điều mà trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của loài người có mơ cũng không bao giờ làm được, nó quả giống như thần tích trước mắt mọi người vậy!
Đó là một sự uy hiếp trắng trợn, mặc dù đó có thể là tập tính của đám người ngoài hành tinh kia…Bởi có trời mới biết nền văn minh này đã sản sinh ra bao nhiêu tổ chức thực vật như vậy, cho nên bọn họ có thể có thói quen tạo một cái nhãn cho từng loại.
Nhưng đối với loài người thì đây chính là một áp lực, một nỗi sợ hãi không lời!
Chúng ta tồn tại! Chúng ta ở ngay đây! Chúng ta đã chế tạo ra nó!
Vậy loài người là gì so với bọn họ đây?
Có lẽ không bằng cả một con sâu nữa là…
Ai ai cũng đứng tại chỗ ngây ngốc mà không thốt lên nổi lời nào, bởi cái vừa hiện lên vượt quá trình độ tưởng tượng của mọi người, nó thậm chí còn ấn tượng hơn cả những kỹ thuật tiên tiến nhất mà moi người từng biết tới. Tất cả hiện lên trước mắt họ như để nhắc nhở tất cả rằng, loài người nhỏ bé như thế nào. Đến cả Ba Lệ cũng mở to mắt đến mức ngơ ngẩn cả người khi nhìn tấm bản đồ gen đó.
Thật lâu sau thì Diêu Nguyên mới giật mình tỉnh lại, vội vàng hỏi:

-Mọi người mau điều tra số tuổi của loại thực vật này mau? Có phải đã đến lúc đám người ngoài hành tinh kia thu hoạch chưa? Đáng chết! Chúng ta ngàn vạn lần không thể chạm trán với nền văn minh này, nếu không thì chúng ta sống cũng không bằng chết!
Sắc mặt của các nhà khoa học này cũng tái mét, trong đó một nhà sinh vật học nói:
-Theo lý thuyết thì loài thực vật này đã sớm trưởng thành rồi, cho nên rất khó để biết nó đã bao nhiêu tuổi, bởi vì hành tinh này biến thành sa mạc cũng không biết bao lâu rồi…
Nhưng không ngờ Ba Lệ bên cạnh lại khẳng định:
-Chủng tộc chế tạo ra thực vật này hẳn đã tiêu vong, hoặc ít nhất thì bọn họ đã sớm quên lãng nơi này rồi. Cho nên chúng ta không cần sợ bọn họ tấn công.
Diêu Nguyên tựa hồ nhận ra điều gì đó, nhưng hắn vẫn chất vấn:
-Tại sao lại khẳng định như vậy? Cô phát hiện điều gì sao?
Ba Lệ chỉ vào thi thể sinh vật ngoài hành tinh trên giường mổ:
-Thực vật có mối quan hệ cộng sinh với sinh vật này chứ không phải là ký sinh, điều đó đã cho thấy sinh vật trên hành tinh này đã có thể thích ứng với sự thay đổi trên hành tinh. Muốn tiến hóa đến mức đó thì không phải chỉ vỏn vẹn mấy trăm năm, mấy ngàn năm là có thể hoàn thành được. Ít nhất phải dùng đơn vị là vạn năm để đo lường, bất kể là nền văn minh gì thì cũng khó mà bỏ mặc hành tinh này đến vạn năm mà chưa thu hoạch, nó khiến cho tôi không thể không nghi ngờ, rất có thể nền văn minh ngoài vũ trụ này đã diệt vong.
Diêu Nguyên cẩn thận cân nhắc những lời đó, rốt cuộc mới gật đầu nói:

-Quả thật như thế, có lẽ không chỉ sinh vật tiến hóa mà đến cả thực vật cũng tiến hóa theo. Chúng vốn được dùng để thu hoạch khoáng sản cùng năng lượng trên hành tinh, nhưng lại từ từ sinh ra ý thức…Tốt lắm, mọi người, hầu hết bí ẩn đã được sáng tỏ. Điều ta muốn biết bây giờ là nên dùng cách nào để giải cứu tiểu đội địa chất đang bị vây khốn đây, cùng với làm sao mới có thể diệt trừ lớp thực vật đang hút lấy năng lượng của phi thuyền Hi Vọng.
Nhất thời mọi người xung quanh đều im lặng, đừng nói là các nhà khoa học này, ngay cả trong lòng Diêu Nguyên cũng cảm thấy tuyệt vọng. Khi hắn nhìn thấy bản đồ gen kia thì cảm giác đó đã sớm xuất hiện trong lòng hắn. Áp lực do nền văn minh thần bí kia để lại quá lớn, chế tạo một loài thực vật có thể “xơi gọn” cả một hành tinh, như vậy với trình độ khoa học hiện giờ của con người thì sao có thể tiêu diệt nó đây?
Loài người liệu có thể trốn thoát được không?
Diêu Nguyên thở dài nói:
-Như vậy mọi người hãy thảo luận đi, xem nên dùng cách nào mới có thể tiêu diệt loại thực vật này. Ta cho mọi người thời gian một tiếng. Nhớ – chỉ có một tiếng thôi…Nếu mọi người không nghĩ ra thì có thể lấy ý kiến của mười hai vạn dân chúng. Tích tiểu thành đại, biết đâu lại có ý tưởng gì hữu hiệu sao?
Lời vừa dứt thì Diêu Nguyên khẽ xoay người, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Vương Quang Chính theo sát sau hắn, vừa đi vừa hỏi:
-Chúng ta đi bây giờ sao? Không chờ tới lúc bọn họ nghĩ ra cách giải quyết sao?
Diêu Nguyên lắc đầu nói:

-Không, đây là hai việc khác nhau. Chúng ta có trách nhiệm của chúng ta, còn họ thì có trách nhiệm của riêng mình. Trách nhiệm của họ là tìm biện pháp tiêu diệt loài thực vật này, còn chúng ta thì có trách nhiệm…giải cứu đội ngũ địa chất đang bị vây khốn. Đó là mạng sống của mấy ngàn người a, tuyệt đối không thể để họ chết như vậy được!
-Sao?
Vương Quang Chính giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Diêu Nguyên. Vẻ mặt này hắn đã thấy rất nhiều lần rồi, mỗi lần vướng phải tuyệt cảnh thì Diêu Nguyên cũng sẽ có vẻ mặt như thế. Khi đó, thì cho dù vấn đề có khó khăn đến đâu hắn cũng có thể giải quyết dễ dàng.
-Ngài đã nghĩ ra cách khắc chế các sinh vật ngoài hành tinh kia sao? Số lượng bọn chúng dường như rất nhiều a.
Diêu Nguyên gật đầu khẳng định:
-Không sai, số lượng bọn chúng rất nhiều. Ở trên địa hình sa mạc, tuy có kích thước thân thể lớn nhưng lại có tốc độ công kích rất nhanh, hơn nữa lại có năng lực ẩn thân. Có thể nói không có cách nào để giết hết bọn chúng. Nhưng vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn. Bọn chúng cũng có nhược điểm riêng, ngươi có biết vì sao ta lại tốn hết mười mấy phút đồng hồ để đi tới phòng thí nghiệm nghe bọn họ giải thích quá trình giải phẫu không? Cũng chỉ để tìm ra nhược điểm của bọn họ thôi, và hiện tại thì…Ta đã tìm ra nhược điểm này rồi, cho nên chúng ta phải hành động ngay.
Chiến dịch lần này có tên là…Chiến dịch giải cứu “ Bình ắc quy”.
Sau mấy phút từ lúc đó thì tại tầng 5 của phi thuyền Hi Vọng, tất cả binh lính còn lại đã tập hợp đầy đủ bên trong phòng chỉ huy. Trừ Hắc Thiết ra thì tất cả sĩ quan cấp úy, bao gồm cả thiếu tá duy nhất là Diêu Nguyên cũng có mặt. Hiện giờ, Diêu Nguyên đang ngồi trên bàn tác chiến, chuẩn bị bố trí nhiệm vụ sắp tới.
-..Đây chính là những điểm mấu chốt trong chiến dịch lần này, nhất là điểm này – cần phải vứt bình ắc-quy ra ngoài.
Diêu Nguyên nhìn các binh lính bên dưới đang chăm chú lắng nghe, cẩn thận dùng tiếng Anh nói:
-Trước mắt chúng ta cần giải cứu hai đội ngũ. Một đội ngũ ở trong doanh địa cách phi thuyền Hi Vọng tầm 20km, bên trong có gần 200 binh lính, hơn 300 nhà khoa học cùng kỹ sư. Tổng cộng có hơn 600 người ở đó. Số lượng khinh khí cầu chính xác ở nơi đó thì ta cũng không rõ lắm, có thể bị sinh vật ngoài tinh phá hủy một hai chiếc rồi. Tóm lại chuyện này không có thông tin chính xác.

-Một…đội ngũ khác thì cách phi thuyền Hi Vọng không tới 3 hoặc 4 km. Bọn họ có nhân số hơn 2400 người, trong đó có chừng 200 binh lính. Đại đa số trong đó đều là dân thường. Đặc biệt, bọn họ không hề có khinh khí cầu nên chỉ có thể đi bộ về phi thuyền Hi Vọng. Hơn nữa, bọn họ cũng không có doanh địa che chở, mặc dù hiện giờ vẫn chưa bị sinh vật ngoài hành tinh tấn công nhưng một khi bị tấn công, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm gấp bội đội ngũ còn lại!
Cho nên, trong lúc khẩn cấp như vậy ta sẽ cho phép các ngươi dùng toàn bộ khinh khí cầu còn lại, đúng – là tất cả! Đầu tiên ba trăm binh lính sẽ khởi hành đến doanh địa, nhiệm vụ của các ngươi là hộ tống đội ngũ ở đó rút lui an toàn.
Sau đó dùng các khinh khí cầu còn lại đến chỗ 2400 người kia, lưu lại nơi đó hai khinh khí cầu, trong đó có mỗi một chiếc đều mang bình ắc-quy. Cứ cách mười mét thì ném ra một bình ắc-quy…cứ thế luân phiên tiếp tục. Với quãng đường 3 km còn lại thì ước chừng cần khoảng 600 bình ắc-quy. Bất quá, để dự phòng các tình huống bất ngờ xảy ra thì các ngươi sẽ mang theo 1000 bình ắc-quy. Nếu gặp phải đám sinh vật đó tới gần thì có thể thẳng tay ném nhiều hơn.
Khinh khí cầu chở 300 binh lính đến doanh địa thì có nhiệm vụ mang bình ắc-quy theo. Với tốc độ di chuyển trên khí cầu cộng với việc các ngươi không để lộ ra hơi nước thì các sinh vật kia sẽ không tấn công các ngươi đâu. Sau khi tới doanh địa thì các ngươi đến vị trí rìa ngoài của nó, nơi mà không có bóng quái vật thì bắt đầu ném bình ắc-quy ra. Đợi đến khi những con quái vật đó bị thu hút thì lập tức tản ra, quay lại đón các nhân viên đang mắc kẹt trong doanh địa, sau đó mở hết tốc lực trở về phi thuyền Hi Vọng.
Diêu Nguyên nói tới đây thì quay lại nhìn về mọi người bên dưới, nói:
-Chiến dịch lần này không thể coi là phức tạp nhưng lại có độ nguy hiểm rất cao. Mọi người nên biết rằng, tất cả sẽ đối mặt với những sinh vật phi nhân loại, nó không hề giống với bất kỳ cuộc chiến tranh nào trên Địa Cầu. Cho nên ta hi vọng mọi người hãy cố gắng cẩn thận để không mắc phải bất kỳ sai lầm nào. Trong trường hợp cần thiết thì mọi người được phép phá hủy các vật dụng mang theo, thậm chí cả khinh khí cầu. Nhưng vô luận thế nào cũng phải cứu bằng được những nhân viên đang bị vây khốn.
Mọi người hãy nhớ, cả nhân loại chúng ta chỉ còn lại mười hai vạn người này! Chúng ta không thể chịu thêm bất kỳ mất mát, tổn thương nào nữa! Bất cứ ai cũng có thể quan hệ đến tương lai của loài người!
Bây giờ thì giải tán! Mười phút sau bắt đầu chiến dịch!
Tất cả binh lính đều đồng loạt đứng lên, giơ tay chào Diêu Nguyên, đồng thời dùng tiếng bản ngữ của mình hô lớn.
-Rõ, thưa trưởng quan. Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.