Đọc truyện Đại Vũ Trụ Thời Đại – Chương 338: Ăn mòn mãnh liệt
Dịch: Tiểu Băng
“Đội tiền trạm truyền tin tức gì về chưa?” Diêu Nguyên hỏi Barbie đang ngồi bên cạnh.
Barbie kiểm tra những tin tức vừa nhận được, trả lời: “Chưa. Đội tiền trạm chưa báo tin gì về hết.”
“Vậy à?” Diêu Nguyên gật đầu. Thật ra, kết quả này cũng là nằm trong dự liệu. Ngay cả máy dò tìm của tàu Hy Vọng mà còn không dò xét được cả tinh cầu, tinh cầu này có một khả năng gây nhiễu không xác định, ngăn cản được cả máy dò điện tử văn minh vũ trụ cấp hai, thì máy dò tìm công suất lớn trên tàu đổ bộ làm sao tìm ra được. Có lẽ nhiệm vụ của đội tiền trạm không hoàn thành được rồi.
“Lập tức cho vệ tinh không ngừng truyền tin ra. Chúng ta cần phải mau chóng liên lạc với đội tiền trạm trên mặt đất.” Diêu Nguyên thở dài, nhìn Niệm Tịch Không vẫn với dáng vẻ nhút nhát đứng bên cạnh, không khỏi thở dài thêm cái nữa.
Vì nguyên nhân chưa biết, ngay cả mạng lưới hạt căn bản sáng thế cũng bị triệt tiêu, tinh cầu này dưới khả năng che đậy đặc biệt của mình, đương nhiên cũng không thể nhìn thấy sinh vật sống ở trên bề mặt của nó. Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy, nên Diêu Nguyên càng cảnh giác hơn với cái gọi là ngôi sao Nguyền Rủa này.
Nhưng hiện giờ tên đã trên dây, thực sự đã đến mức độ không thể không bắn. Tất cả những gì Diêu Nguyên có thể làm được là tận lực bảo vệ đội tiền trạm, cung cấp vật tư thiết bị tốt nhất cho họ.
Cùng lúc đó, bên ngoài tinh cầu, mức độ biến hóa của những chiến hạm bị biến thành vật chất không xác định kia đã trở nên vô cùng kịch liệt. Sự nuốt chửng lẫn nhau bắt đầu giảm xuống, ngược lại, những vật chất không xác định này bắt đầu cuộn tròn lại, biến thành dạng trái tim hay dạng cầu thịt hay dạng trứng, chúng co cuộn lại, không biết nuôi ra quái vật gì ở bên trong.
Dưới tình hình đó, Diêu Nguyên cũng không dám tiếp tục điều động chiến sĩ tinh tế đổ bộ xuống tinh cầu nữa, nhất định phải giữ lại đủ lượng chiến sĩ tinh tế để điều khiển chiến cơ vũ trụ đời 1… Đây mới là thứ cơ bản để đảm bảo an toàn cho tàu Hy Vọng, quả thực là không thể tăng cường thêm binh lực cho tinh cầu được nữa.
“Nói chung… hãy tin tưởng lão Vương đi, ông ấy là một quan chỉ huy hợp cách, hơn nữa còn có kinh nghiệm chiến trường vô cùng phong phú. Nếu cảm thấy tình hình không ổn, nhất định ông ấy sẽ dẫn mọi người quay về. Ông ấy là chuyên gia ‘không xử lý theo cảm tính’, điểm này tôi tin tưởng ông ấy.”
Lúc này, người được Diêu Nguyên gọi là chuyên gia chiến trường đích Vương Quang Chính, đang há mồm trợn mắt nhìn đống thân thể khôi lỗi dày đặc chi chít trước mắt.
Đúng vậy, những sinh vật này, thoạt nhìn rất giống con người. Điểm khác biệt duy nhất là ở trên đầu bọn họ thòi ra rất nhiều xúc tua, thoạt nhìn cứ như bị con gì đó ký sinh ở trong đầu vậy. Hình dạng kì quặc như vậy nhìn kiểu gì cũng không giống con người, hơn nữa những sinh vật dạng người này còn đang cầm những vũ khí đã từng có ở địa cầu để công kích các chiến sĩ tinh tế.
Đương nhiên, với loại vũ khí như thế, dù có là súng trường, súng máy có hỏa lực mạnh nhất, thì cũng chả xuyên thủng nổi chiến giáp tinh tế, chỉ cần nhìn cái công nghệ chế tạo kim loại cơ bản nhất kia là đủ hiểu. Phải biết rằng, dự tính ban đầu khi thiết kế chiến giáp tinh tế chính là để phòng ngự chống lại vũ khí kỹ thuật cao xuyên thủng… Cho nên khi đám “Nhân loại” cầm mớ vũ khí thô sơ kia công kích bọn họ, các chiến sĩ ngay cả tránh né cũng chẳng buồn.
“Bọn họ là nhân loại hả? Hay bị biến dị vì trúng phải bệnh độc gì đó? Hay vì tinh cầu này mà bị ác ma hóa rồi?”
Các câu hỏi thi nhau vang lên trong tai nghe của các chiến sĩ tinh tế. Ai cũng do dự. Họ không biết có nên nói cho bên kia biết mình cũng là nhân loại hay không.
Đúng lúc này, Vương Quang Chính gào váng lên: “Bọn chúng không phải nhân loại! Tôi nhìn thấy rồi, trong đầu bọn chúng có một con vật gì đó rất to, chính chúng đã khống chế những tên ác ma này! Chúng là ác ma biến hình! Tiêu diệt chúng đi! Tiêu diệt tất cả ác ma ở đây cho tôi!”
Không thể không nói, Vương Quang Chính quả thực có một uy tín rất lớn trong hệ thống quân đội của tàu Hy Vọng. Trên thực tế, tuy thủ lĩnh tàu Hy Vọng là Diêu Nguyên là tổng tư lệnh của chiến đoàn tinh tế, nhưng phần lớn thời gian ông đều phải xử lý chính vụ, còn không ngừng phải tranh luận cãi cọ với hội nghị, nên thời gian dành cho quân đội không nhiều. Trong khi đó, người thật sự xây dựng và huấn luyện cho cả quân phòng ngự lẫn chiến đoàn tinh tế của tàu Hy Vọng chính là Vương Quang Chính. Ông đã dùng tố chất quân nhân cứng rắn của mình huấn luyện ra hệ thống quân đội của tàu Hy Vọng hiện giờ, hơn nữa ông còn có chức vị là Tổng tư lệnh quân phòng ngự, Phó đoàn trưởng chiến đoàn tinh tế, lời của ông nói chẳng khác gì lời của Diêu Nguyên.
Sau tiếng quát ấy, dù có nhiều chiến sĩ tinh tế vẫn do dự, nhưng họ vẫn vô ý làm theo mệnh lệnh, giơ cao súng kỹ thuật cao trong tay, bắt đầu nổ súng. Nhưng vừa mới bắn ra, nhiều người đã kêu lên ảo não. Vì họ nhớ ra ác ma là bắn không chết, phải dùng cận chiến mới tiêu diệt chúng được, thật phí cho lượt xạ kích vừa rồi.
Nhưng không ngờ, sau một lượt bắn, lực sát thương siêu cường của vũ khí kỹ thuật cao đã hiện ra rành rành. Chỉ mới bắn có một lượt, mà ít nhất có hơn một nghìn “Nhân loại” đã bị bắn thành mảnh nhỏ, hơn nữa, còn không xảy ra hiện tượng sống lại hay biến dị gì cả. Cảnh tượng này khiến mọi người đều trợn mắt, có người thậm chí còn giật mình, nghi ngờ lời nói của Vương Quang Chính, chẳng lẽ… Những sinh vật này là con người thật sao? Chỉ vì ở nơi này nên mới bị biến dị?
Đội ngũ lại bắt đầu chần chừ, thì chợt có ai đó trong đội bật kêu to. Bởi vì bọn họ nhìn thấy trong những đống thịt nát kia, có rất nhiều sinh vật nho nhỏ cỡ trái bóng bồng bềnh bay lên. Những sinh vật này có rất nhiều xúc tua, chúng lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn giống như bạch tuộc, nhưng nhìn kĩ… thì lại giống bộ não và hệ thần kinh cột sống của con người sau khi bị tách rời ra khỏi xương thịt. Một loại sinh vật vô cùng kì quái!
Khi nhìn thấy đám sinh vật này, cuối cùng, các chiến sĩ tinh tế không còn nghi ngờ gì lời của Vương Quang Chính nữa. Những sinh vật này quả nhiên là ác ma. Ngay lập tức, vô số vũ khí kỹ thuật cao cùng giơ lên, không ngừng bắn thẳng vào đám sinh vật kia. Và cũng giống như đám sinh vật hình người ban nãy, những sinh vật này cơ bản là không chống nổi công kích của vũ khí tầm xa, dễ dàng gian bị băm thành mảnh vụn.
“Chúng ta đúng là may mắn…” Thích Hiểu Điểu theo sát bên cạnh Vương Quang Chính, nhìn thấy mọi việc, lúc này mới thở dài: “Được anh đi cùng tới đây đúng thật là may mắn của chúng tôi. Tuy loài người thế hệ mới không e ngại ác ma, cũng sẽ không nhìn thấy ảo giác, nhưng mà chúng tôi cũng không nhận ra được sự tồn tại của bọn chúng. Trong khi đó, anh chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra bọn chúng. Nhờ có phối hợp như vậy mà hành động lần này mới không bị toàn quân bị diệt.”
Vương Quang Chính lại chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ cổ quái nhìn về phía không trung nơi mọi người vừa bắn phá, sau đó hỏi nhỏ Thích Hiểu Điểu: “Đừng để lộ ra, anh nói nho nhỏ cho tôi nghe thôi… bọn họ mới vừa bắn cái gì thế?”
Nét mặt Thích Hiểu Điểu tức thì trở nên vô cùng quỷ dị. Cũng may hắn là người suy nghĩ, chỉ ngẩn ra một chút bình tĩnh lại ngay: “Chính là bắn đám sinh vật bay ra từ trong não của những kẻ kia. Chúng không lớn lắm, con to nhất chỉ cỡ trái bóng thôi, nhưng mà chúng là bay từ trong đầu đám người kia ra… Chẳng lẽ anh không nhìn thấy đám quái vật đó hả?”
Vương Quang Chính lắc đầu: “Tôi có nhìn thấy cái gì đâu. Xem ra đúng là phải cho người thường chiến đấu kết hợp với người thế hệ mới mới được. Đám ác ma này quỷ dị quá, có cái chỉ có người thường nhìn thấy, có cái lại phải là người thế hệ mới mới nhìn thấy…”
Thích Hiểu Điểu chớp mắt, nhưng không nói gì, chỉ theo sát Vương Quang Chính đi tiếp vào trong lòng đất.
Cứ như vậy, một trăm hai mươi chiến sĩ tinh tế, dưới sự dẫn dắt của Vương Quang Chính không ngừng đi tới. Khoảng không gian dưới lòng đất này rất lớn, tuy xung quanh tối đen như mực, nhưng chiến giáp tinh tế có bộ mắt nhìn bằng điện tử, nhìn trong bóng tối chẳng khác giữa ban ngày. Đám quái vật bộ não từ trong những “Nhân loại” kia bay ra đối với họ chẳng khác gì những con vật nhỏ, dù chúng có đông thế nào, bọn họ cũng có thể dễ dàng nghiền chúng thành mảnh nhỏ. Cho nên, tốc độ tiến tới phải nói là chẳng giảm đi chút nào, mắt thấy đã sắp tới đoạn đường biểu thị có nhân loại tồn tại kia, thì trong đám “Nhân loại” phía trước có nhiều kẻ bước ra, có nam có nữ, đều chỉ chừng mười tuổi, kẻ nào cũng điên cuồng xông tới tập kích các chiến sĩ tinh tế.
Cùng lúc đó, ở ngay phía trước, mọi người nghe thấy tiếng đạn vang lên không ngớt, chính là tiếng đạn do súng bắn ra mà loài người từng sử dụng khi xưa.
“Là tiếng súng…” Vương Quang Chính lắng nghe cẩn thận, nói với giọng chắc chắn: “Phía trước chính là khúc đường chúng ta cần phải tới. Hy vọng loài người ở đó không phải là đám quái vật hình người chúng ta đã giết nãy giờ. Nhưng xem ra tình hình của bọn họ vô cùng không tốt, có lẽ lúc nào cũng có khả năng bị tiêu diệt…”
Vương Quang Chính nói tới đây thì dừng lại, sau đó ra lệnh: “Thích Hiểu Điểu, lệnh cho cậu cùng Trương Hằng, chọn thêm hai mươi chiến sĩ tinh tế tạo thành đột kích, xông thẳng tới địa điểm đó cho tôi. Chúng tôi sẽ yểm hộ cho các cậu, phải mở lối thông tới đó càng nhanh càng tốt!”
Thích Hiểu Điểu sững ra, lập tức hành quân lễ, cùng Trương Hằng chọn nhanh đội đột kích. Hai mươi hai con người lập tức vung kiếm từ răng cưa, xông thẳng về phía được chỉ định. Hai mươi hai con người ấy như hai mươi hai chiếc xe tăng hình người, một đường xông thẳng, không tránh không né, mặc cho phía trước có bao nhiêu là “Nhân loại” ào ào xông về phía họ. Con đường bọn họ đi qua, để lại thịt nát đầy đất…
Cùng lúc đó, khi đội quân do Vương Quang Chính suất lĩnh đã gần đến chỗ đám người Dương Vân Tứ ở trong đường hầm, thì ở trong không gian vũ trụ… Diêu Nguyên và tất cả người ngoài hành tinh còn sống sót, đều đờ hết cả người. Vì ở ngay trước mặt họ, hành tinh khổng lồ ngoài cùng, một trong số năm hành tinh đang xoay quanh ngôi sao Nguyền Rủa, hành tinh mà bề mặt mọc chi chít đầy những khối thịt, một bàn chân móng vuốt dữ tợn thò ra. Bàn chân này, to tới mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ bản thân phần móng vuốt mà đã dài tới mấy chục ngàn mét, chiều rộng không tính nổi…
Giống như, trong tinh cầu này có nhốt một con quái vật khổng lồ, và nó đang tìm mọi cách chạy thoát ra khỏi đó!