Đọc truyện Đại Vũ Trụ Thời Đại – Chương 13: Ngày cuối cùng!
Vào một đêm trăng cuối tháng 12 năm 2029…
Đây là đoàn đội gồm hai trăm binh lính do Vương Quang Chính chỉ huy, bọn họ đang áp tải một đoàn xe thu gom nguyên vật liệu tiến về thành thị cuối cùng.
Hiện giờ chỉ còn mười lăm ngày nữa thì trụ sở, à không, phải là Noah số hai sẽ khởi hành rời khỏi Địa Cầu. Cả trụ sở bây giờ đã có sáu vạn bốn ngàn người da vàng, trong đó người Trung Quốc ước chừng năm vạn, tiếp theo là một vạn ba ngàn người nước Mỹ, hơn một vạn bốn ngàn người châu Âu, một vạn bốn ngàn người da trắng ở các nước còn lại như Australia, Canada, cuối cùng là hơn chín ngàn người da đen. Ngoài ra còn có hơn chín trăm nhà khoa học cùng các chuyên gia về mọi lĩnh vực, tiếp theo là hơn ba ngàn công nhân kỹ thuật lành nghề, một ngàn năm trăm binh lính và các nhân viên hậu cần khác. Tổng cộng, số lượng người trong trụ sở bây giờ đã đạt tới con số mười hai vạn người.
Noah số hai là một chiếc phi thuyền cực kỳ khổng lồ, hầu như toàn bộ đều được xây dựng bởi sự hợp tác giữa các nước, hơn nữa phải mất hết hai mươi năm mới hoàn thành, nếu dựa theo bản thiết kế ban đầu thì nó vốn không được xây dựng trở thành phi thuyền, mà được thiết kể để trở thành một thành thị thu nhỏ trong vũ trụ. Nếu theo các số liệu chi tiết trong bản bảo cáo thì nó có chiều dài đến ba vạn năm ngàn mét, hay chính là ba mươi lăm cây số a! Ngoài ra chiều rộng là hai ngàn bốn trăm mét, chiều cao là ba trăm bảy mươi mét! Đây quả thực là một chiếc phi thuyền khổng lồ, là kỳ tích của nền khoa học kỹ thuật thời hiện đại, là kỳ quan thứ chín của nhân loại !(1)
Số lượng người tối đa mà nó có thể chứa lên tới hai mươi vạn người! Nếu có đầy đủ lương thực cùng nước uống thì nó có thể duy trì sự sống của hai mươi vạn người trong vòng mười năm!
Dĩ nhiên, do lượng năng lượng cần thiết cho bước nhảy không gian quá lớn, nó tăng theo cấp số nhân của mật độ vật chất mà phi thuyền mang theo, mà chiếc phi thuyền này do thể tích quá lớn cho nên chất lượng tổng thể cũng không hoàn hảo lắm. Vì vậy, dù là Diêu Nguyên đã hoàn toàn kiểm soát được chiếc phi thuyền này thì cũng không dám mang theo hai mươi vạn người, thực ra lúc đầu hắn chỉ dự định mang theo mười vạn người thôi, nhưng qua năm tháng sàng lọc thì số lượng người đã đạt tới mười hai vạn, toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh.
Mười hai vạn người này không có một ai là loạn dân, cũng chưa từng cướp bóc, giết hại những người vô tội, cũng không hề điên cuồng phát tiết những mặt tối trong tâm hồn. Đại đa số trong đó là những người nam nữ trẻ tuổi, đều có trình độ học vấn tương đối khá, còn có hơn chín trăm nhà khoa học, ba ngàn công nhân kỹ thuật lành nghề, có thể nói mười hai vạn người này tương đương với toàn bộ nhân tài của một quốc gia! Thậm chí về phương diện khoa học còn muốn hơn hẳn.
Cũng do có tới mười hai vạn người nên nhu cầu về nguyên vật liệu, nhu yếu phẩm như: thức ăn, nước uống, các loại dụng cụ, các máy móc, các đồ dùng hàng ngày….đều tăng lên rất nhiều. Mà tất cả đều phải là những thứ tốt nhất có thể tìm được, bởi vì mươi hai vạn người này đều hiểu. Một khi rời khỏi Địa Cầu thì bọn họ cũng như một cái cây tự bứt đi gốc rễ của mình, chuẩn bị có nhiều đến đâu cũng không đủ, ai mà biết được trong vũ trụ sẽ gặp được tình huống gì? Ai dám đảm bảo không một vật phẩm nhỏ nhoi nào đó mà có thể sẽ cứu sống toàn bộ người trên phi thuyền đây? Cho nên, bảng vật liệu cần thu thập từ lúc ban đầu cho đến hiện giờ đã thay đổi đến năm lần, mà mỗi một lần thì số lượng vật phẩm đều tăng rất nhiều, các tiểu đội đi tìm kiếm vật liệu từ lúc ban đầu là năm mươi người đã gia tăng đến bốn trăm người, chia làm hai tiểu đội hộ tống đoàn xe cuồn cuộn tìm kiếm trong các thành phố lớn ở nước Mỹ.
Trong đó, Vương Quang Chính là chỉ huy của một tiểu đội, có hai trăm binh lính tìm kiếm nguyên vật liệu của chính phủ mới, dĩ nhiên, hiện tại đều đã trở thành thuộc hạ dưới quyền hắn. Đoàn xe này đã rời khỏi căn cứ hơn nửa tháng rồi, tìm kiếm hơn sáu thành phố lớn, trước mắt là một thành phố lớn khác, dĩ nhiên đây cũng là thành phố cuối cùng họ kiểm tra. Sau khi hoàn thành xong việc tìm kiếm ở thành phố này thì bọn họ sẽ trở về trụ sở, chờ đến mười lăm ngày sau sẽ rời khỏi Địa Cầu.
Vương Quang Chính ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, hiện giờ cả đội đang ở trên một cột mốc ở đường cao tốc, cách thành thị cuối cùng tầm ba mươi cây số nữa. Nếu đi tới nữa thì đã có thể tiến vào thành thị nhưng bây giờ trời đã dần tối, mặc dù đã bạo loạn đã trải qua năm tháng rồi, nhưng ai dám đảm bảo trong thành thị còn có bạo dân hay loạn dân không? Dĩ nhiên, với đoàn đội có vũ khí tiên tiến và tính kỷ luật cao như thế này thì tuyệt không ngại các tên bạo dân kia, nhưng chiến trường vốn luôn vô tình, tàn khốc. Súng đạn thì không hề có mắt, ai dám chắc chắn rằng mình có tấm thân bất tử, cho nên…
Vương Quang Chính quay về phía sau, nói với đoàn xe bằng tiếng Anh:
-Đoàn xe tạm dừng, đội một và đội ba kiểm tra xung quanh, các đội còn lại bắt đầu dựng doanh địa, nhắc lại một lần nữa…
Cả đoàn xe nhanh chóng dừng lại, các xe sắp chỉnh tề thành một hàng dài, dù sao trên đường cao tốc thì cũng không sợ tắc đường….Tiếp theo chính là việc kiểm tra cảnh giới xung quanh, dựng doanh địa,…Trước lúc trời tối, cả đội ngũ đã dựng lên một quân doanh tạm thời bên đường, tiếp theo từng đội cũng đã trở về, xác nhận tất cả đều ổn thì sự khẩn trương trong quân doanh lúc này mới được xua tan, một vài tiếng cười nói bắt đầu vang lên.
Lúc này cả đội đã bắt đầu ăn tối. Bữa tối của cả đội, kể cả Vương Quang Chính có thể coi như tương đối đầy đủ. Dù sao trước mắt còn chưa phải rời khỏi Địa Cầu, hơn nữa sau khi bạo loạn phát sinh, thì tuy nhiều cửa hàng đã bị đập phá thêu hủy, nhưng một số lượng lớn thực phẩm vẫn chưa bị hủy. Bọn họ vốn mang nhiệm vụ tìm kiếm nguyên vật liệu, là những người đầu tiên tiếp xúc với đám thực phẩm này nên dĩ nhiên bữa tối cũng hơi xa hoa một chút.
Các miếng sườn, thịt bò nướng thơm phứt, còn có các loại gia vị, trứng cá muối, nước trái cây,….Còn có làn khói từ những điếu xì gà hạng sang mà các quân nhân này trước đây có mơ cũng không kiếm ra nổi. Nếu có thêm rượu thì buổi tối này càng thêm tuyệt vời.
Hơn nữa, trong kế hoạch ban đầu của Diêu Nguyên, thì khi chiêu mộ các quân nhân này phải có một điểm quan trọng, chính là phải có người thân, hoặc cha mẹ khỏe mạnh, như vậy mới đảm bảo sự trung thành của các quân nhân này với chính phủ, không dễ dàng xảy ra bạo loạn,…Vì vậy, sau khi ăn tối xong thì rất nhiều người tụ họp lại với nhau, bàn về gia đình của mình, con cái của mình hoặc là người yêu của mình. Những quân nhân này đều có một niềm tin mãnh liệt vào ngày mai, hơn nữa với công việc hiện tại cũng hết sức hài lòng. Nên biết rằng, làm quân nhân trong căn cứ thì sự đã ngộ cũng tương đương với các nhà khoa học cùng các công nhân kỹ thuật lành nghề. Người nhà bọn họ có thể sinh sống tại những ngôi nhà trong căn cứ, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với dân thường. Ít nhất thì người nhà của bọn họ được ở trong các gian phòng độc lập, chứ không phải là các lều trại được dựng tạm bợ.
Lúc này Vương Quang Chính đang ngồi ăn tối, bữa tối gồm một hộp trứng cá muối cùng một tảng thịt bò nướng, vừa ăn vừa nói chuyện với các binh nhất ở kế bên.
Trong đó có một người da đen đang dùng dao găm của hắn cắt một miếng thịt bò, vừa ăn vừa nói:
-Thượng úy, trụ sở cái gì cũng tốt nhưng sao mà cấp bậc được phong lại thấp quá, ta lúc trước dù gì cũng là sĩ quan cấp úy của bộ đội hải quân, nhưng bây giờ đùng một cái lại biến thành binh nhất. Khác biệt quá lớn a, đúng rồi, tên Tom là thủ hạ lúc trước của ta, trước kia cũng là một lão chiến hữu nhưng bây giờ lại biến thành binh lính thông thường, cho nên mới bất mãn lầm bầm với ta xong đây.
Vương Quang Chính cười cười, nhìn về mấy người còn lại, thấy ai cũng căng lỗ tay lên chăm chú lắng nghe, mới lên tiếng:
-Bởi vì đội ngũ chúng ta tổng cộng chỉ mới hơn một ngàn người a, đào đâu ra nhiều sĩ quan cấp úy như vậy chứ? Chẳng lẽ muốn một sĩ quan cấp úy lãnh đạo toàn quân mang cấp sĩ (2)? Hoặc là một sĩ quan cấp tá lãnh đạo một đội quân toàn cấp úy? Không có biện pháp a, trừ phi bộ đội được mở rộng hơn kìa, nếu không thì lúc trước cấp sĩ sẽ thành binh nhì, lúc trước cấp úy sẽ trở thành cấp binh nhất, lúc trước cấp tá sẽ trở thành cấp úy, bộ đội của chúng ta dù sao cũng quá nhỏ a!
Một quân nhân da trắng bên cạnh đột nhiên nói:
-Thượng úy, nói thật biên chế của chúng ta chỉ có một ngàn năm trăm người là quá ít, nên biết rằng trụ sở đã có tới mười hai vạn người, mà chỉ có một ngàn năm trăm người chúng ta thi hành các nhiệm vụ giải cứu, sưu tầm nguyên vật liệu, phòng thủ,…Thậm chí đến việc dân chúng tranh chấp mà còn phải đi quản. Ta có một huynh đệ hiện đang là binh nhất, vừa xử lí xong một chuyện tranh chấp trong dân chúng đã về nói với ta, cái gì mà thật hâm mộ ta và vân vân…Thượng úy, ngài nói chúng ta có nên mở rộng đội ngũ thêm một chút không? Hoặc là xây dựng thêm hệ thống cảnh sát chẳng hạn?
Vương Quang Chính cười lắc đầu, nói:
-Chúng ta chỉ là quân nhân thôi, các sự tình kia đều là việc chính trị thì để cho cấp trên quyết định đi, chúng ta nhiều nhất chỉ đề xuất ý kiến thôi. Bất quá, ta dường như có nghe thiếu tá nói qua về việc xây dựng một ban tham mưu. Chắc là hệ thống quân sự cũng đã được xây dựng hòa thiện, kế tiếp chắc sẽ có mở rộng quân đội đó.
Mấy binh nhất đứng bên cạnh nhất thời lộ ra nét mặt hưng phấn, bởi vì khi quân đội được mở rộng thì cũng tương đương với việc chức vụ cùng cấp bậc của bọn họ sẽ được tăng lên, cấp bậc tăng lên thì phúc lợi cũng tăng theo, cái đó chưa tính tới thì ít nhất là khi xưng hô cũng dễ nghe hơn bây giờ, có ai suốt ngày bị gọi là binh nhất mà dễ chịu đâu?
Trong lúc mọi người đang hưng phất thì đột nhiên một tiếng kêu báo động vang lên, như là phản xạ có điều kiện, mọi người lập tức cầm lấy vũ khí bên cạnh, cùng lúc đó các binh nhất bắt đầu thực hiện trách nhiệm của mình là điểm danh các đội viên trong đội. Còn Vương Quang Chính vốn trước đây đã từng làm đội trưởng của bộ đội đặc chủng cũng phản ứng lại, lập tức giơ tay ra hiệu, dẫn các đội còn lại chạy về nơi phát ra tiếng động.
Nhưng kết quả lại làm cho người ta dở khóc dở cười, thì ra không phải là loạn dân hay bạo dân gì đó, chỉ là mấy trăm người nạn dân…Đúng vậy, là những cư dân chạy nạn.
Các nạn dân này nam có nữ có, già trẻ đều có đủ. Nhìn qua đều thấy chật vật vô cùng, cơ thể gầy nhom, còn ánh mắt cùng động tác thì hoảng loạn, trong bọn họ trừ vài người trẻ tuổi cầm gậy gỗ trong tay ra, thì đến một vật bén nhọn cũng không có. Đừng nói tới việc đến đây giết người, sợ rằng ngay cả sức để ăn trộm cũng không có nữa là.
Bọn họ hẳn là thấy ánh đèn từ đoanh địa và tụ tập tới, hoặc có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn từ trong đây bay ra, cả đám người đều đứng chết lặng nhìn những quân nhân trước mặt, trong ánh mắt chết lặng của họ đầu tiên là dại ra, sau đó là kinh nghi, kế đến là suy đoán nhưng quá nửa trong đó là sự vui mừng. Nhưng bọn họ lại lo sợ sự suy đoán này là giả, cho nên tất cả mấy trăm dân chúng đều đứng ngây người, một câu cũng không dám nói.
Các binh sĩ chung quanh cũng đưa ánh mắt về phía Vương Quang Chính, bất quá tất cả đều là những quân nhân có kỷ luật nghiêm khắc, tuy trong mắt hiện rõ sự hoang mang cùng do dự, nhưng mọi người đều nắm chặt lấy súng trong tay, đồng thời cảnh giới xung quanh. Lúc này, bốn bề đều không có lấy một tiếng động.
Vương Quang Chính sau một hồi chần chờ, mới nói với một binh nhất bên cạnh:
-Cử hai đội ra tiếp bọn họ, chỉ huy bọn họ xây dựng một doanh địa kế bên chúng ta, phát cho họ liều bạt, cũng như đồ ăn thức thuốc…Ngoài ra làm theo quy định trong trụ sở, thăm dò xem trong đó có nhân viên hay dân chúng nào đáp ứng đủ điều kiện tiến vào trụ sở không.
Sắc mặt binh nhất này hiện lên vẻ vui mừng, lập tức giơ tay lên chào, nói:
-Rõ, trưởng quan!
Ngay lập tức toàn đội đã bắt đầu hành động, hướng dẫn nạn dân chỗ ở cùng với việc cắm trại, còn Vương Quang Chính chỉ im lặng đứng bên quan sát, suốt cả quá trình không hề lên tiếng. Trước mắt, các binh lính đang dựng lều trại cho nạn dân và phân phát thức ăn cho bọn họ, thì bỗng nhiên, một thanh âm báo động phát ra từ trên không, tất cả mọi người đều cầm súng lên đề phòng, nhưng không đến mấy giây sau thì trên bầu trời lóe lên một tia sáng, một chiếc khinh khí cầu đã xuất hiện, cấp tốc bay về hướng mọi người.
Vương Quang Chính khẽ nghi hoặc, bởi những chiếc khinh khí cầu này đều là các sản phẩm khoa học kỹ thuật cao tìm được bên trong Noah số hai, là trang bị phản trọng lực mà cả trụ sở chỉ có hơn ba mươi chiếc, căn bản đều dùng để tìm kiếm các nhà khoa học, sao lại phái ra một chiếc đến tìm hắn? Chẳng lẽ trụ sở có biến?
Nhưng cho dù thế nào, Vương Quang Chính cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng ra lệnh dọn dẹp một bãi đất trống, đợi đến lúc khinh khí cầu hạ xuống, thì rất nhanh đã có mấy người lính từ bên trong chạy ra. Bọn họ đầu tiên là giơ tay chào Vương Quang Chính, sau đó nói cho hắn vào trong khinh khí cầu sử dụng thiết bị truyền tin, nguyên nhân là cấp trên có việc khẩn cấp tìm hắn.
Trong lòng Vương Quang Chính càng lúc càng lo lắng, vội vàng chạy vào trong kinh khí cầu, cầm lấy tai nghe, lập tức nghe được thanh âm của Diêu Nguyên truyền đến.
-Vương Quang Chính, có biến, mảnh vỡ sao Neutron bỗng nhiên gia tăng tốc độ vào lúc xế chiều, tổ thiên văn vật lý đã gửi cho ta mức báo động cao nhất, người lạc quan nhất trong bọn họ thì cho rằng chúng ta còn có thời gian năm ngày, còn bi quan nhất thì cho rằng chúng ta chỉ còn chưa tới hai mươi bốn giờ để khởi hành…Về trụ sở ngay, vào sáu giờ ngày mai chúng ta sẽ khởi hành rời khỏi Địa Cầu, ta muốn ngươi dùng khinh khí cầu về trụ sở ngay lập tức, tiểu đội Hắc Tinh chúng ta có nhiệm vụ, Trương Hằng cùng Ưng đã…
Bọn họ đang ở Trung Quốc tìm kiếm phụ thân của Trương Hằng thì bị một nhánh quân đội phục kích, toàn bộ đoàn đội bị diệt, Trương Hằng bị bắt sống, Ưng trọng thương nhưng may mắn trốn thoát, đám quân đội kia tựa hồ biết chúng ta có một phi thuyền vũ trụ, cho nên đưa ra yêu sách cho bọn họ lên phi thuyền, yêu cầu này không thể đáp ứng được! Bởi đây rõ ràng là một đám loạn quân!
Ta muốn ngươi tự mình chỉ huy, tập hợp tất cả thành viên Hắc Tinh còn lại và mang theo năm trăm binh lính, dùng khinh khí cầu và cao từ đạn trong căn cứ, tiêu diệt đám loạn quân kia, trước sáu giờ ngày mai đón Trương Hằng cùng Ưng trở về!
Chú thích:
1/ Có thể ý tác giả nói tám kỳ quan lúc trước là bảy kỳ quan thế giới mới gồm: Vạn lý trường thành ở Trung Quốc, Đấu trường La Mã ở Rome, đền Taj Mahal ở Ấn Độ, Machu Picchu của Peru, Tượng chúa Jesus ở Brazil, Thành cổ Petra ở Jordan, Kim tự tháp Chichen Itza ở Mexico và một kỳ quan cuối cùng là kim tự tháp Giza – kỳ quan cổ đại duy nhất còn sót lại.
2/ Cấp sĩ ở đây chỉ các cấp hạ sĩ, trung sĩ và thượng sĩ. Trên cấp sĩ là cấp úy với các cấp thiếu úy, trung úy và thượng úy. Dưới cấp sĩ là các cấp binh nhất và binh nhì. Binh nhất cấp cao hơn binh nhì.