Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 69: Mượn thế
Phạm Văn Long thành công dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú, tức khắc liền ẩn thân núp ở khoảng xa.
Cô Lâu Đao Thú vốn đang nhàn nhã nghỉ ngơi, bất ngờ bị Phạm Văn Long đánh lén một đòn khiến nó tức tối đuổi theo. Rồi lại dính thêm một chưởng của Trần Công Minh làm nó càng điên tiết. Mà chưởng ấn thứ hai rõ ràng mạnh hơn, nó liền không thèm quan tâm Phạm Văn Long nữa, trực tiếp coi Trần Công Minh là đối thủ của mình.
Cô Lâu Đao Thú bật cao tung vọt lên không, hai thanh loan đao điên cuồng vũ động nhằm thẳng thủ cấp Trần Công Minh mà bổ xuống.
Đứng trước tồn tại ngang hàng với đỉnh giai Linh Cấp, Trần Công Minh nào dám khinh thường, bất đắc dĩ phải xuất chiêu hóa giải.
Đao vừa chém tới, Trần Công Minh lách người né tránh, nhân tiện hữu thủ vung ra, đánh ngay một quyền vào mạng sườn.
Cô Lâu Đao Thú tuy linh trí chưa mở nhưng mơ màng cảm nhận sự uy hiếp từ Trần Công Minh, liền xoay loan đao về phía sau đánh dạt Trần Công Minh. Tiếp đến, hàm răng chứa đầy nhớt dãi mở lớn, “khạc” ra một quả cầu to bằng đầu người, tức thì một mùi tanh tưởi lan tràn, khiến Phạm Văn Long đứng tít đằng xa cũng hít thở không thông.
Vị trí của Trần Công Minh sát rạt nên trong đầu ong lên, hoa mày chóng mặt. Hắn vội điều động thần niệm duy trì thanh tỉnh, chỉ là hơi chậm một nhịp, vội vàng vươn tay cản phá quả cầu kinh tởm kia.
Một đạo quang mang đột nhiên từ phía dưới mặt đất xuyên ra, bắn về phía Trần Công Minh. Loan đao lập lòe lóe sáng, nhanh như chớp quét qua. Chỉ nghe một tiếng “rắc rắc”, lớp phòng hộ trực tiếp bị kích vỡ vụn.
Bỗng nghe “xèo xèo”, bàn tay Trần Công Minh vừa tiếp xúc đã bị luồng ma lực quỷ dị bào mòn với tốc độ cực nhanh. Da thịt như xác chết lâu ngày cứ thế lở loét bong tróc, nháy mắt lòi cả xương trắng.
Nỗi đau róc xương rã thịt khiến Trần Công Minh kinh hoàng, bản thân vốn là hạ giai Linh Cấp, thần thông nào thua kém Cô Lâu Đao Thú, chỉ vì trước đó hao tổn tinh lực quá nhiều nên hiện tại lâm vào cục diện khốn nạn này.
– Đi chết cho ta!!!
Trần Công Minh thét lên một tiếng, bất kể có chiêu thức gì liền tung cả ra, “bang, bang, bang, bang…” tràng âm thanh liên hồi. Cô Lâu Đao Thú tuy phòng ngự không tồi nhưng bị công kích điên cuồng dạng này khiến nó thấy đau đớn muốn chết. Nó liền tùy tiện giơ chân, đạp mạnh một phát bắn văng Trần Công Minh ra xa.
Đúng lúc này, đám thành viên Phục Minh hội đã chạy đến. Thấy Trần Công Minh một thân máu me đầm đìa thì kinh hãi khôn xiết, vội vàng dìu hắn trở dậy. Kế đến, Trần Công Minh lấy vội trong người ra một vốc linh đan, chẳng cần quan tâm loại nào với loại nào, nhất nhất quăng cả vào miệng.
Bỗng đâu thấy mọc ra một đám người, công kích của Cô Lâu Đao Thú đình trệ, song chỉ chốc lát dường như nhận ra lũ nhóc này không hề có sự uy hiếp, liền “khặc, khặc” cười, nom thân thể xấu xí kết hợp với bộ dáng lúc này quả không hợp chút nào.
Cô Lâu Đao Thú khệnh khạng bước đến, tựa hồ trong mắt nó đám người kia chẳng khác gì đàn kiến hôi.
Chín tên thành viên Phục Minh hội tất nhiên nhận ra sự nguy hiểm của con linh thú này. Hội trưởng lại đang trong thời gian hồi phục, bất đắc dĩ hò hét xông cả lên vây cản Cô Lâu Đao Thú.
Chỉ là sức người có hạn! Loan đao nhẹ nhàng uốn lượn tựa nước chảy mây trôi, xào qua xào lại vài cái liền vọng vang những tiếng hét thê lương. Xui xẻo cho hai tên đứng gần nhất, bị chém ngay vào nơi yếu hại, tinh lực tổn thương trầm trọng, may mắn có Sinh Mệnh Châu bảo hộ nếu không phân thây mấy đoạn rồi.
“Hắc hắc!!! Đây là do các ngươi tự thân chuốc lấy mà thôi!” Phạm Văn Long cười gian trá.
Sức mạnh của Cô Lâu Đao Thú hắn từng chứng kiến qua. Cái đám ô hợp Nhân Vực 14, 15 này phỏng chừng chỉ cần một lát sẽ chẳng còn đứa nào cả. Quan hệ giữa Phạm Văn Long và Phục Minh hội vốn như nước với lửa, nên thầm cổ vũ cho Cô Lâu Đao Thú.
Lúc này, Trần Công Minh hồi phục được vài phần, vết thương trên tay cũng đỡ hơn nhiều, có điều da thịt hao tổn không cách nào hồi phục, bàn tay bị nát bươm. Vừa quan sát trận chiến liền biết tình hình không ổn, gấp gáp la lên:
– Mau kết trận! Thất Tinh Bắc Đẩu!
Bảy tên học viên thấy Trần Công Minh lên tiếng chỉ huy trong lòng vui mừng, lập tức theo lệnh kết trận vây chặt lấy Cô Lâu Đao Thú. Nháy mắt bảy tên đã chia nhau đứng vào những phương vị tuân theo hình thể của sao Bắc Đẩu.
Lại thấy Trần Công Minh nhảy vào trong trận, lấy hắn làm trung tâm, linh lực của bảy người liền cấp tốc tuôn trào, như trăm sông quy về một biển, theo quỹ đạo kỳ dị xảo diệu hợp nhất, dồn thẳng đến nơi của Trần Công Minh.
Trần Công Minh miệng lẩm bẩm đọc quyết, vươn tay túm cả lấy bảy nguồn linh lực kia. Trong sát na, ngay trong lòng bàn tay hình thành một chùm sáng, chớp động xoay tròn xinh đẹp rực rỡ.
Dù ở khoảng cách xa nhưng Phạm Văn Long kinh dị lẩm bẩm: “Thất Tinh Bắc Đẩu trận trong nội viện ta đã từng nghe danh, quả nhiên lợi hại. Mà chùm sáng trên tay Trần Công Minh dĩ nhiên dùng phương pháp đặc thù khống chế linh lực của bảy người hợp làm một. Nhất định sức công phá là rất khủng khiếp!”
Mới nghĩ đến đó ầm vang một tiếng nổ long trời, bên kia bụi bay mù mịt, bằng mắt thường không cách nào chân chính nhìn ra. Phạm Văn Long thi triển thần thức, nhất cử nhất động của trận chiến liền thu cả vào đại não.
Không khí phát ra tiếng gió rít, bảy gã Nhân Vực 14, 15, lại có thêm một tên hạ giai Linh Cấp liên thủ một kích, uy lực không thể xem thường.
Vô số tử sắc quang mang phá không, chỉ nghe một trận rền vang, Cô Lâu Đao Thú đã bị chấn bay.
Gió bụi tan đi, thân hình Cô Lâu Đao Thú nằm sõng xoài trên mặt đất, hai thanh loan đao bị chấn gãy, ngay cả mấy dẻ xương trước ngực cũng bị vụn vỡ vài phần.
Phạm Văn Long thầm than xong rồi, có điều, chưa để đám người Phục Minh kịp vui mừng, Cô Lâu Đao Thú đột ngột đứng lên, ngửa cổ hú dài, bỗng thấy các dải xương trên thân thể phát ra ánh hoàng kim lập lòe. Dường như dưới bão cát sa mạc càng thêm lấp lánh. Bằng tốc độ bất khả tư nghị, các dải xương không ngờ lại có sinh cơ biến hóa, dần dần tái tạo.
Trần Công Minh la hoảng:
– Không tốt! Con súc sinh này chuẩn bị tiến cấp!!!
Vi diệu thay! Một chiêu Thất Tinh Bắc Đẩu trận không những không hạ sát được Cô Lâu Đao Thú mà còn giúp nó có cơ hội đạp nhập vào trạng thái tấn cấp lên vương. Nếu nó thành công tiến hóa lên cấp 6 thì xong rồi. Tất cả sẽ kết thúc.
“Nhất định phải nhân cơ hội này một kích tiêu diệt nó!” Tuy không nắm chắc nhưng Trần Công Minh vẫn hạ quyết tâm. Đang chuẩn bị kêu gọi khởi động thế trận thêm một lần nữa, bất ngờ từ đằng xa chạy đến bốn gã học viên. Cả bốn đồng thanh la lên:
– Hội trưởng! Không ngờ lại gặp người ở đây!
Hóa ra đều là thành viên Phục Minh hội, từ khi bước vào Thông Thiên Tháp bị phân tách nên bây giờ mới tụ họp.
Trần Công Minh thấy đều là người quân mình, mừng rỡ hô lớn:
– Đến đây nhanh! Mau biến trận! Thập Nhị Đồng Hoa trận!!!
Bốn gã kia tuy không hiểu cơ sự thế nào nhưng liền đoán đồng bọn đang vây bắt con linh thú kia. Nhận mệnh lệnh từ Trần Công Minh, tức thì bọn chúng nhảy vào cuộc chiến. Trong chớp mắt, thế trận biến ảo, vẫn lấy Trần Công Minh làm chủ trận, số còn lại phân chia tương ứng với mười hai cánh hoa.
Diễn biến xảy ra bất ngờ, Phạm Văn Long không hề suy nghĩ thêm, trực tiếp hướng phía trước bỏ đi. Theo hắn thấy bản thân ở lại bên nào thắng cũng không có nhiều ý nghĩa nữa. Dẫu rất muốn giải quyết Trần Công Minh nhưng bên hắn hiện người đông thế mạnh, tốt nhất vẫn nên tránh xa thì hơn.
Không ít học viên khác vô tình đi qua, sau đó tiến đến cẩn thận quan sát một chút, rồi cũng nhanh chóng bỏ đi tìm kiếm thông đạo thông sang tầng tư.
***
Thế giới bên ngoài Thông Thiên Tháp. Tính từ thời điểm khai cuộc đến bây giờ đã bước sang ngày thứ ba. Trong các kỳ thi trước, thường thì đến ngày thứ 6, thứ 7 mới có kết quả. Tuy nhiên cả một quảng trường vẫn vô cùng đông đúc. Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng bàn luận rôm rả khắp mọi nơi.
Dưới chân tòa tháp trung tâm, hiện có gần ngàn học viên mặt mày ủ rũ. Bọn họ đều là những thí sinh xui xẻo bị đào thải ra ngoài. Những kẻ còn ở bên trong Thông Thiên Tháp tuyệt đối đều là tinh anh.
Tại một vị trí, Lê Châu an nhàn nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đều thả ra. Không rõ lão đang trong trạng thái nào. Phía sau, Thảo Linh vẫn chú mục quan sát tình cảnh bên dưới, mỗi lần cánh cửa màu trắng chớp sáng, đôi mày lá liễu liền khẽ động.
BONGGGG!!! BONGGGG!!! BONGGGG!!!
Bất ngờ một tiếng chuông rúng động ngân vang, kéo dài đủ ba mươi sáu hồi mới ngừng lại.
Rất nhiều cao tầng Thánh Viện đột ngột la lên. Lê Châu cũng choàng tỉnh, đứng phắt người dậy, thần sắc biến đổi liên tục.
Thảo Linh bị làm cho giật mình, chỉ kịp nghe loáng thoáng một câu: “Thánh Viện gặp họa diệt vong.” thì đã không thấy bóng dáng Lê Châu đâu nữa.
***
Trong tòa Thánh Điện lúc này hiện thời tập trung đầy đủ tầng lớp cao giai Thánh Viện.
Ngay vị trí chủ tọa, Nguyễn Phong thần sắc vẫn uy nghi như thường lệ. Chỉ là nếu để ý kỹ sẽ thấy đôi mắt lão thỉnh thoảng lóe lên tia quang mang kỳ lạ.
Một lát, Lê Châu sóng vai cùng vài người khác xuất hiện. Không ai bảo ai bước thật nhanh về vị trí của mình. Nhiều vị trưởng lão tỏ vẻ lo lắng, dâng lên một trận xôn xao.
– Chuyện này là thế nào? Ta còn tưởng bản thân nghe nhầm chứ?
Người bên cạnh liền ứng tiếng đáp:
– Nhìn vẻ nghiêm trọng của viện trưởng xem ra không phải chuyện đùa rồi.
Một vị lão nhân thấy ai nấy đều dao động, khua tay nhẹ nhàng nói:
– Mọi người đừng nóng vội. Hãy kiên nhẫn chờ đợi xem tình hình cụ thể thế nào.
Qua nửa tuần trà, từ bên ngoài một tên hộ vệ quân hớt hải chạy vào, quỳ rụp xuống, run rẩy bẩm báo:
– Thưa viện trường và các vị trưởng lão! Long tộc phát động tấn công chia thành hai hướng. Một cánh quân hiện đã đánh vào cửa ngõ Vân Hải. Cánh còn lại dường như có ý đồ tấn công thẳng vào đỉnh Thông Thiên Phong. Số lượng quân địch thế nào hiện chưa rõ nhưng có lẽ chỉ trong nửa ngày nữa sẽ bắt đầu khai chiến.
Vừa nghe tin tức truyền về, toàn thể đại điện liền rúng động. Vô số ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ, cố tình hỏi lại kỹ càng. Tên hộ vệ quân mồ hôi chảy ròng ròng, chắp tay thành khẩn lặp lại không sót một chữ. Ngay cả bản thân hắn khi nhận được tin này cũng không dám tin là sự thực.
Viện trưởng Nguyễn Phong tay đập mạnh quát lớn:
– Im lặng!!!