Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 49: Linh Phách Bảng bài danh đệ tam


Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 49: Linh Phách Bảng bài danh đệ tam

Sau một khắc, liền hiện ra hình dáng của Hoàng Kim Cự Long. Tuy nhiên bộ dáng của nó lúc này cực kỳ thê thảm, một mắt đã bị mù, toàn thân cháy xém, mình mẩy chi chít vết thương, nhất định đã chịu không ít đau khổ.

Con mắt còn lại của Hoàng Kim Cự Long ánh lên bạch quang, thu liễm vài phần, sau khi âm trầm một chút chợt biến thành dữ tợn.

Nộ hống lên một tiếng cực lớn, Hoàng Kim Cự Long liền biến thành một đạo cầu vồng phá không bay đi.

Có điều này Phạm Văn Long lại không biết, chính trong cùng một thời gian khi linh phách Lạc Hồng Điểu ngưng hình phá vỏ chui ra, thì trong một tòa thành siêu cấp thuộc hành tinh trung tâm của Thái Bình Đại Thiên Hà, cách Linh Chiểu Tinh không biết là bao xa cũng xảy ra một chuyện.

Ngay tại một đại quảng trường vô cùng rộng lớn và bề thế, dựng sừng sững một cự bảng khổng lồ làm bằng ngọc bích, trên đó chi chít những văn tự màu vàng ánh kim, trông vô cùng nổi bật.

Nếu tinh mắt để ý sẽ thấy hàng trên cùng của cự bảng có đề dòng chữ “Linh Phách Bảng” như rồng bay phượng múa, phảng phất nét cổ xưa.

Giờ phút này có mấy chục người mặc áo bào đỏ thẫm đang ngồi bên dưới. Những người này nam có, nữ có, cả đám trong lúc khoanh chân không ngừng thổ nạp, tiến hành quá trình hấp thu thiên địa linh khí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đột nhiên hàng chữ “Linh Phách Bảng” trên cự bảng điên cuồng sáng lên, đồng thời phát ra những tiếng kêu trong trẻo, ngân vang.

Mấy chục tu sĩ luôn ngồi nhắm mắt khoanh chân, đồng thời mở to hai mắt trông lên. 

Một trong số đó kinh hãi nói:

– Lẽ nào lại có linh phách mới xuất hiện trên Linh Phách Bảng?

Ngay bên cạnh, một gã đồng bạn đáp:

– Chính xác là như vậy, nhưng còn phải xem nó xếp thứ hạng nào đã. Ta nhớ cách đây tám mươi năm trước, có linh phách “Ba Xà” xuất thế, không ngờ chiếm ngay vị trí 91 trên Linh Phách Bảng. Thật đáng để người khác hâm mộ!

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tu sĩ phía dưới đã đình chỉ mọi hành động, tập trung nhìn về cự bảng màu xanh, thần sắc vừa có nét mong chờ, vừa có vẻ kích động.

Thế nhưng, kim quang càng ngày càng chói mắt, thanh âm vang vọng trời đất, bay thẳng lên tận chín tầng mây, truyền khắp cả tòa thành.

Lập tức, từ bốn phương tám hướng vô số tia cầu vồng bay ra, đồng thời bắn nhanh về phía quảng trường. Cơ hồ chỉ trong vài nhịp thở, đã hình thành nên một biển người đông đúc, hết thảy đều hướng nhìn về nguồn kim quang lấp lánh trên ngọc bích.

Một lát sau, từ tinh không xuất hiện một chùm sáng rực rỡ như sao sa xẹt qua bầu trời, cuối cùng bay thẳng tới Linh Phách Bảng, rồi dung nhập vào trong đó.


“Đùng!”

Ngay lúc này, mọi người đều thấy rõ cự bảng phát ra hào quang chói mắt, một chùm sáng từ bên dưới cấp tốc chạy lên cao, chỉ vài giây ngắn ngủi đã vượt qua thứ hạng một trăm nhưng vẫn tiếp tục di chuyển.

Đồng thời đám người trở nên căng thẳng, cũng không dám chớp mắt, cứ chăm chú nhìn về ngọc bích, như sợ sẽ bỏ qua một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

Trong sự chú ý của đông đảo tu sĩ, chùm sáng vẫn chậm rãi nhích lên từng bậc, rồi vọt thẳng vào mười vị trí đầu tiên.

Vô số ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng đó bất giác giật mình kinh hãi, cuối cùng thấy chùm sáng dừng lại ở hàng thứ tư khá lâu, nhưng vẫn chưa chân chính nhập vào.

Ngay tại đại quảng trường liền vang lên những tiếng xôn xao. 

– Chẳng lẽ lại là đệ tứ linh phách?

Đột nhiên, dòng văn tự “Đệ tam linh phách: Thủy Kỳ Lân” đứng ở vị trí thứ ba bỗng bị mờ đi, sau đó thoáng một cái đã dịch chuyển xuống phía dưới một hàng, rồi chùm sáng nhảy vào khoảng trống vừa lộ ra, lập tức hiện lên một dòng chữ hoàn toàn mới lạ.

Phía dưới, đám tu sĩ đang hưng phấn khác thường hướng về cự bảng bỗng nhiên thần sắc cứng đờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hàng văn tự thứ ba, ánh mắt đăm đăm, không che giấu nổi vẻ rung động.

– Đệ tam linh phách: Lạc Điểu.

Chẳng biết kẻ nào là người đầu tiên cất tiếng xướng lên, giống như thả một cục đá xuống mặt hồ, khiến khiến biển người vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên quay cuồng dậy sóng.

Không ai có thể giữ được sự tỉnh táo, người nào người nấy mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.

Một vị lão nhân thần tình rung động, chợt quay đầu về sau ra lệnh:

– Mau mau kiểm tra đám vãn bối trong tộc xem có đứa nào mới ngưng hình linh phách thành công hay không? Triệu tập tất cả bọn chúng về cả đây cho ta!

Nghe vậy, mấy người đứng kế bên bừng tỉnh, đồng dạng vội vàng kêu gọi người đến phân phó, đại ý cũng giống như vị lão nhân kia.

Không lâu sau, từ hành tinh trung tâm Thái Bình Đại Thiên Hà đột nhiên truyền ra một sắc lệnh: 


“Lạc Điểu, linh phách bài danh hạng thứ ba trên Linh Phách Bảng xuất thế. Yêu cầu tất cả các tiểu hành tinh trong Thái Bình Đại Thiên Hà gấp rút truy tìm người sở hữu linh phách Lạc Điểu, không được phép chậm trễ.”

Đoạn cuối còn có thêm một thông tin quan trọng: “Chủ nhân linh phách Lạc Điểu sẽ trở thành ký danh đệ tử của Đại Đế.”

Giờ phút này, không chỉ có nơi đây mà mười bảy Đại Thiên Hà còn lại cũng đồng thời xuất hiện cảnh tượng giống như vậy.

Khắp mọi ngóc ngách, từ thôn cùng ngõ xóm cho đến những nơi trà dư tửu hậu, đâu đâu cũng nghe nhắc đến cái tên Lạc Điểu.

Vài ngày sau, tin tức đã truyền đến Linh Chiểu Tinh. 

Tại một hòn đảo nhỏ nằm giữa lòng đại dương, có một lão nhân sắc mặt bình thản, không biết là vui hay buồn hướng nhìn về tinh không. Chẳng biết qua bao lâu, đôi môi khẽ mấp máy phát ra thanh âm rất nhỏ, dường như chỉ đủ để bản thân nghe thấy:

– Đệ tam Linh Phách Bảng, không biết kẻ nào lại có vận số tốt như vậy?

Một lát, bỗng có một thân ảnh lóe lên, khom người cung kính cất tiếng:

– Không biết lão tổ có gì chỉ dạy?

Lão nhân chẳng thèm nhìn lấy một cái, mở miệng nhàn nhạt nói:

– Ngươi hãy liên lạc với tất cả các đại thế lực trên Linh Chiểu Tinh, thông báo cho họ biết một tin tức.

***

An Ký Tây, Thánh Viện.

Trong tòa đại điện, viện trưởng Nguyễn Phong trên tay cầm một khối ngọc giản màu xanh nhạt, sau một hồi lâu, lão hướng về các vị trưởng lão bên dưới nói:

– Ta mới nhận được truyền tin từ lão quái Lý Công Minh, ra lệnh cho Thánh Viện chúng ta truy tìm một người.


Đám trưởng lão giật mình, đưa mắt trao đổi với nhau. Lát sau, một người ngồi hàng ghế bên phải tiến lên nói:

– Lão quái này có phải muốn chúng ta truy tìm nơi bế quan của Dương Ngọc Lương?

Thông tin Dương Ngọc Lương bế quan trùng kích vào Đế cấp ai ai cũng đã rõ, chẳng lẽ Lý Công Minh muốn ra tay ngăn cản việc này? 

Nhưng chẳng để mọi người suy đoán lung tung, viện trưởng Nguyễn Phong liền nói ngay:

– Nghe nói đệ tam linh phách nằm trên Linh Phách Bảng đã có sự thay đổi. Bởi vậy, hành tinh chủ truyền ra sắc lệnh đến tất cả các tiểu hành tinh, yêu cầu phải gấp rút truy tìm chủ nhân của linh phách này. 

Lời vừa dứt bỗng thấy đại điện im lặng như tờ, chỉ còn nghe được tiếng trái tim đang đập thình thịch, thình thịch. 

“Linh Phách Bảng”

Từ cổ chí kim, số lượng người tu luyện là hằng hà vô số, chẳng thể nào biết được đích xác bao nhiêu. Mỗi tu sĩ lại sinh ra một linh phách. Thế nhưng, chân chính được đề danh trên Linh Phách Bảng chỉ có một vạn cái tên mà thôi.

Thế nên, một khi xuất hiện trong Linh Phách Bảng, dĩ nhiên đều là những linh phách cường đại nhất. 

Tuy nói, dù có linh phách bài danh trong Linh Phách Bảng thì tu sĩ cũng không nhất định có thể tiến vào cảnh giới Đế cấp đại viên mãn, nhưng ít nhất thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn so với người thường rất nhiều. Suốt chiều dài lịch sử, trong số một vạn người đó, bảy đến tám phần nay đã trở thành những tồn tại chí tôn, danh chấn bốn phương. 

Mười vị trí đứng đầu Linh Phách Bảng đều là những tồn tại trong truyền thuyết, có điều, ngay cả mười tám vị Đại Đế, cũng chỉ có năm người sở hữu linh phách nằm trong tốp mười, số còn lại bài danh ở các vị trí thấp hơn một chút.

Trong phiến thiên địa này, có một cái tên, chỉ cần nghe thoảng qua tai cũng khiến toàn bộ giới tu sĩ chấn động, sợ hãi.

“Đệ nhất linh phách: Thuận Thiên Kiếm”

Chủ nhân của Thuận Thiên Kiếm chính là Lam Sơn Đại Đế, người chưởng quản Thái Bình Đại Thiên Hà.

Vừa nghĩ tới đây, các vị trưởng lão có mặt trong đại điện tê dại cả da đầu, quả tim muốn nhảy cả ra ngoài. 

Cuối cùng, vị trưởng lão ngồi hàng ghế đầu gắng gượng đứng dậy hỏi:

– Không rõ linh phách này có đặc điểm thế nào?

Nguyễn Phong đưa mắt nhìn, nhận ra chính là Hoàng Phương trưởng lão, liền trả lời:

– Ta cũng không rõ ràng, chỉ biết nó có tên là Lạc Điểu.


– Lạc Điểu?

Suy nghĩ một lát, Hoàng Phương bỗng giật mình hỏi:

– Không lẽ nó mang hình thái của thượng cổ dị thú Lạc Điểu?

Nguyễn Phong viện trưởng lắc đầu, đáp:

– Cái này ta không dám khẳng định. Nhiều khả năng đó chính là thượng cổ dị thú Lạc Điểu. Có điều, vũ trụ rộng lớn vô biên, chủng tộc kỳ dị nào mà lại không có, cũng rất có thể là một loài linh thú nào đó mang danh xưng như vậy. Trừ phi nhìn thấy bản thể của linh phách mới chân chính xác định được.

Phân tích xong, lại nghe Nguyễn Phong viện trưởng nói tiếp:

– Tạm thời các ngươi hãy kiểm tra xem trong số học viên bậc trung học có đứa nhóc nào linh phách mới ngưng hình thành công hay không? 

Hiển nhiên ý tứ của viện trưởng đã rõ ràng, nhưng mọi người trong đầu thầm nghĩ, biển trời mênh mông, biết đi đâu để tìm chủ nhân của linh phách Lạc Điểu đây? 

Linh phách vốn dựa vào vận số, mật độ linh khí và một chút cơ duyên. Phóng mắt nhìn một vạn cái tên bài danh trên Linh Phách Bảng, đa phần đều là hạng tu sĩ xuất thân từ những hành tinh cấp một, cấp hai. Số còn lại đến từ các hành tinh cấp ba trở xuống, chỉ là vô cùng ít ỏi, mà thường đều xếp trong những hàng dưới cùng.

Vậy nên chẳng một ai dám tin rằng Đệ tam linh phách Lạc Điểu lại dễ dàng xuất hiện tại Linh Chiểu Tinh. 

Còn nữa, bởi vì bình thường chỉ khi đạt đến Linh Cấp thì linh phách mới có khả năng ngưng hình. Do đó đối tượng chú ý của Thánh Viện chính là đám học viên Linh Cấp rồi.

Quyết định xong xuôi mọi chuyện, định xoay người bước đi nhưng sực nhớ ra điều gì đó, Nguyễn Phong tỏ vẻ lo lắng, hỏi:

– Thương tích của ba vị trưởng lão sao rồi?

Hoàng Phương hiểu ngay viện trưởng muốn nhắc đến ai, vội đáp:

– Hiện ba vị trưởng lão không còn quá nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ hoàn toàn bình phục.

Các nếp nhăn trên trán Nguyễn Phong khẽ giãn ra, gật đầu nói:

– Lần này Thánh Viện thật quá sơ sót! Không ngờ con Hoàng Kim Cự Long đó thần thông lợi hại như vậy, cũng may không tổn thất người nào. Nhưng xem chừng lai lịch của nó không hề đơn giản. Tạm thời hãy phái người đi nghe ngóng động tĩnh từ long tộc, phòng khi có biến chúng ta còn kịp trở tay.

Hoàng Phương chắp tay lĩnh mệnh, trong lòng không ngừng than khổ. Chẳng ngờ chỉ vì chuyện này mà đã đắc tội với một gã Thần Cấp cường giả. Thông qua lời kể của đám người Phi Yến tiên tử, rất có khả năng gã Thần Cấp đó có vai vế cực cao trong long tộc.

Hi vọng mọi chuyện có thể chấm dứt êm đẹp tại đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.