Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 25: Tu Luyện Châu
Một đường thẳng tiến, chẳng biết qua bao lâu, bỗng xa xa vọng đến những âm thanh huyên náo.
Đảo bước lại gần, hai người Phạm Văn Long mới nhận ra đã vào phạm vi khu vực giao dịch, nơi này do Thánh Viện tổ chức quản lý, cho phép các học viên được tự do trao đổi, mua bán hàng hóa.
Đi trên một con đường, thấy hai bên các cửa hàng mọc lên như nấm, xây dựng theo hàng lối ngay ngắn, trải dài đều tăm tắp.
Thông qua tìm hiểu trong thư viện, Phạm Văn Long biết rằng muốn thuê một cửa hàng ở đây không phải đơn giản, mỗi tháng cần nộp năm ngàn linh đồng cho Thánh Viện, mà số tiền đó đối với đám học viên quả thực không nhỏ.
Đặt trước mỗi căn tiệm có những tấm biển hiệu, được đánh số theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, ngó vào bên trong thấy bày biện la liệt đủ mọi thứ, từ thảo dược, linh quyết, khoáng thạch, linh cụ, linh đan, cho đến xương cốt linh thú… nhưng nhiều nhất vẫn là các loại binh khí, mẫu mã vô cùng phong phú, đa dạng.
Dạo quanh một lượt, Phạm Văn Long quyết định bước vào một cửa hàng.
Một gã thiếu niên độ tuổi ngoài hai mươi đang ngồi vắt chân trên ghế, miệng nhâm nhi thưởng trà, thấy có khách, vội vàng đặt tách trà xuống bàn, hớt hải chạy ra, đon đả mời chào:
– Hai vị huynh đệ muốn mua gì? Tiệm của ta ở khu này tuyệt đối đứng hàng đầu, thứ gì cũng có đủ cả, chất lượng đều thuộc vào loại thượng phẩm. Mỗi ngày chỉ riêng việc đứng tiếp khách thôi là muốn gãy rời đôi giò rồi, nhìn xem, ta vừa mới ngồi xuống chưa kịp uống ngụm trà nào đã phải tiếp hai ngươi. Ha ha…
Nghe đối phương khua môi múa mép, Phạm Văn Long hơi buồn cười, cái tên này ăn nói ba hoa, khoác lác mà không hề chớp mắt, xem ra rất có kinh nghiệm. Rõ ràng hắn đứng bên ngoài quan sát hồi lâu nhưng có thấy bóng dáng khách khứa nào đâu. Tuy nhiên, Phạm Văn Long hiểu trong kinh doanh cần dùng đến mánh lới mới mong đạt hiệu quả cao nhất.
Đứng sau, Đức Hùng nghe tên kia miệng lưỡi giảo hoạt liền bĩu môi, trong lòng khinh bỉ một cái, chẳng thèm lên tiếng bắt bẻ.
Gã chủ quán bí mật phóng một tia thần niệm dò xét, nhận ra cảnh giới của hai vị khách, nhếch môi cười đầy thâm ý.
Một người Nhân vực cấp sáu, một người Nhân vực cấp mười.
Thánh Viện vừa trải qua kỳ tuyển sinh, hiển nhiên hai người này chính là tân sinh mới đến. Nhìn khí chất và phong thái bên ngoài, lập tức nhận định thân phận hai người, tám chín phần là con nhà quyền quý, có tiền của. Mà với những con nai tơ ngơ ngác thế này hắn cực kỳ mong đợi, bởi rất dễ dàng lừa gạt, thu lợi nhuận kếch xù.
Gã chủ tiệm chỉ tay về từng nơi, miệng thao thao nói:
– Hai huynh đệ hãy nhìn xem đây chính là “nhân sâm ngàn năm”, có công hiệu tăng tiến tu vi, luyện gân bổ cốt. Còn đây nữa, “giảo cổ lam” hai trăm năm, có công hiệu chống lão hóa, giảm căng thẳng, mệt mỏi, bồi bổ tinh lực. Bên này là “hắc chi ma” bốn trăm năm, tác dụng tư bổ can thận, bổ huyết minh mục, khu phong nhuận tràng, thông nhũ, sinh tân dưỡng phát. Còn đây nữa, cây “cà gai leo” này vừa tròn trăm tuổi, nếu say rượu chỉ cần sắc ra nước uống vào sẽ lập tức được giải khai, cực kỳ hiệu quả.
Liến thoắng một hồi, thấy sắc mặt hai vị khách vẫn chưa có biểu hiện gì, gã liền kéo vào sâu hơn, tiếp tục mời chào:
– Nếu hai huynh đệ không thích linh thảo có thể qua đây xem thử. Đây là thiết chùy, rèn từ kim linh thạch thuộc tính, phá đá như bùn, mạnh mẽ vô song. Còn đây là thanh Hỏa Viêm Kiếm, chế tạo từ hỏa linh thạch, uy lực bá đạo tuyệt luân. Đây đây, chiếc nhẫn màu xanh này là linh cụ hạ phẩm phòng ngự, có thể chịu một đòn cực mạnh của hạ giai Linh cấp…
Cứ thế, gã luôn miệng chỉ tay giới thiệu, càng nói càng hăng, khiến hai người Phạm Văn Long có phần choáng váng, ù tai hoa mắt.
Tuy nhiên, những thứ kể trên vẫn chưa thực sự khiến Phạm Văn Long hứng thú. Còn riêng Đức Hùng càng không cần nhắc đến, hắn vốn xuất thân từ Võ gia, từng nhìn qua bao kỳ trân dị bảo, mấy thứ tầm thường này sao có thể lọt vào mắt xanh.
Di chuyển đến cuối căn tiệm, trong góc nhà dựng một kệ sách, trên đó đặt mấy cuốn sách cũ kỹ, nhàu nát. Quan sát thấy Phạm Văn Long hình như chú ý đến, gã chủ tiệm liền cười ha hả bước qua, tiện tay cầm lên một cuốn, nói:
– Mấy cuốn sách này đều là hàng độc của tiệm ta, đảm bảo nơi khác không thể có. Nội dung bên trong không giống nhau, có cuốn nói đến phương pháp tu luyện Đấu Sĩ, Pháp Sư, có cuốn dạy về chức nghiệp như Linh cụ sư, Linh trận sư, Luyện đan sư… Như trên tay ta đang cầm cuốn dành cho Linh trận sư, bên trong giới thiệu rất chi tiết về chức nghiệp này, gần cuối còn có vài mẫu trận đồ cấp một, rất đáng để tham khảo. Thế nào? Hai ngươi có hứng thú không? Nhất định ta sẽ tính giá ưu đãi nhất! Ha ha…
Gã này quả là gian thương điển hình, nếu trước khi đến đây hai người Phạm Văn Long chưa ghé qua thư viện, có lẽ đã bị những lời lẽ của gã dụ dỗ, chịu móc tiền ra mua rồi.
Nhưng trong thư viện, mấy loại sách như vậy xếp đầy rẫy, không một vạn cũng đến mấy ngàn cuốn, chẳng phải hàng quý hiếm gì cả.
Một lát, xem ra không thu hoạch được gì ở đây, Phạm Văn Long nháy mắt ra hiệu cho Đức Hùng.
Gã chủ tiệm quan sát rất kỹ hành vi của hai người, thấy hai vị khách dường như sắp bỏ đi, cuống quýt chạy lên, nói:
– Khoan đã, tiệm ta còn vật phẩm cao cấp khác, đối với cảnh giới Nhân vực như hai huynh đệ đây, chắc chắn sẽ hài lòng.
Dứt lời, gã liền chạy vù vào nhà trong, nháy mắt đã quay trở ra, trên tay xuất hiện một hộp gấm nhỏ.
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của gã chủ tiệm, Phạm Văn Long khẳng định bây giờ mới thực sự đáng xem.
Nhẹ nhàng để lên trên mặt bàn, rồi chậm rãi mở chiếc hộp ra. Lập tức, bên trong hiện lên ba vật phẩm hình tròn, màu xanh, kích thước to bằng nắm tay. Đặc biệt, đứng ở xa Phạm Văn Long vẫn cảm nhận được nguồn linh lực cực kỳ tinh thuần, nồng đượm đang tỏa ra.
Đức Hùng hiển nhiên cũng lần đầu nhìn thấy vật này, liền đánh tiếng:
– Đây là cái gì?
Gã thiếu niên cười bảo:
– Hai huynh đệ là tân sinh nên chắc chưa rõ, vật này cực kỳ nổi danh tại Thánh Viện đó.
Nhìn hình dáng, trong đầu Phạm Văn Long chợt lóe lên một cái tên, có ghi trong cuốn “Tư liệu An Ký Tây Thánh Viện”, liền buột miệng nói:
– Tu Luyện Châu?
Gã chủ quán đang cười hắc hắc bỗng ngưng trệ, nhìn qua Phạm Văn Long rồi giơ ngón tay cái lên nói:
– Huynh đệ này quả có kiến thức phi phàm, không ngờ mới đến chưa lâu đã biết đến Tu Luyện Châu. Ở đây đích thực là ba khỏa Tu Luyện Châu.
Nghe gã kia mặt dày vỗ mông ngựa, Đức hùng bực tức hỏi:
– Tu Luyện Châu là cái gì? Sao ta chưa từng nghe đến nhỉ?
Phạm Văn Long lắc đầu, trong sách mới chỉ vẽ hình dáng của Tu Luyện Châu, không hề đề cập đến công dụng ra sao.
Gã chủ tiệm tưởng Phạm Văn Long muốn nhường cho mình nói, liền cao giọng giải thích:
– Tu Luyện Châu này vốn chỉ xuất hiện trong Thánh Viện nên ngươi chưa thấy qua chẳng có gì là lạ. Nó được chính các linh đan đại sư chế tạo, bên trong chứa đầy linh khí tinh thuần. Người tu luyện chỉ cần ngồi xuống rồi hấp thu, chỉ trong thời gian ngắn sẽ đạt hiệu quả tương đương tu luyện ba tháng. Tu Luyện Châu tuy thần kỳ như vậy nhưng có mặt hạn chế, cứ cách ba tháng mới có thể sử dụng một khỏa, dùng thêm cũng không có tác dụng. Hiệu quả tu luyện trong cảnh giới Nhân vực là rất lớn, nhưng với Linh cấp lại hoàn toàn không đáng kể.
Nghe hắn nói, Đức Hùng mắt sáng như đuốc, vội hỏi ngay:
– Một khỏa Tu Luyện Châu bán ra sao?
Thấy cá đã cắn câu, gã thiếu niên đóng hộp gấm lại, rồi chậm chạp trả lời:
– Tu Luyện Châu này không dễ kiếm, một năm Thánh Viện chỉ sản xuất đúng một vạn khỏa, trong đó năm phần dùng để thưởng cho học viên có biểu hiện xuất sắc. Một nửa còn lại mang lên sàn giao dịch. Các ngươi biết đấy, học viên trong Thánh Viện lên đến mấy vạn, sao đủ số lượng để phân chia, thế nên giá cả cực cao. Vốn một khỏa có giá năm ngàn linh đồng, nhưng nếu mua một đôi, ta sẽ đặc biệt giảm giá, tổng cộng còn chín ngàn năm trăm linh đồng mà thôi.
– Con mẹ nó, muốn giết người hay sao?
Vừa nghe xong mức giá, Đức Hùng nhảy dựng lên, đập bàn quát.
– Không mua có thể rời đi hỏi thử xem
Gã chủ tiệm tỏ vẻ tức giận, vẫy tay nói, bộ dáng muốn tiễn khách.
Thấy vậy, Đức Hùng đành dằn bụng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng định móc linh đồng ra thanh toán. Dù sao sức hấp dẫn của Tu Luyện Châu quá lớn, khó mà cưỡng lại.
Bên cạnh, Phạm Văn Long nhíu đôi chân mày, quan sát biểu hiện gã chủ tiệm xem ra đang cố tình đẩy giá lên, muốn gạt tiền bọn họ. Hắn từng lăn lộn kiếm ăn trong Bạch Bang hơn mười năm nên hiểu rất rõ mấy dạng gian thương kiểu này, liền ngăn Đức Hùng lại, rồi nhanh chóng kéo ra ngoài.
Đức Hùng bất ngờ, trong lòng luyến tiếc muốn vùng tay quay lại đã nghe thấy tiếng Phạm Văn Long thì thầm:
– Ngươi cứ đi thẳng cho ta, đừng ngoái đầu lại làm gì!
Dù không muốn nhưng Đức Hùng có một sự tín nhiệm đặc biệt với Phạm Văn Long, nên ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Phía sau, gã chủ tiệm thấy hai người cứ thế mà đi, chẳng thèm chào hỏi một câu, trong lòng chột dạ, nhìn cả hai chân đã bước qua thềm cửa, vội vàng chạy theo nói:
– Hai huynh đệ khoan đi đã, giá cả có thể từ từ thương lượng lại.
Phạm Văn Long lạnh lùng nói:
– Ba ngàn linh đồng một khỏa, không hơn một xu.