Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 22: Thế nào là bình yên?
Nguyên một đám tân sinh cảnh giới Nhân vực cấp mười trở xuống chậm rãi tiến về đằng xa, đi bộ khoảng mấy trăm bước cuối cùng cũng đến nơi.
Lúc này, hiện lên trước mắt mọi người gần trăm căn nhà dáng vẻ tiêu điều xơ xác, mái lợp bằng tranh rạ hoặc cỏ khô, cột gỗ kèo tre làm khung chống đỡ, vách trát bằng đất sét trộn rơm, khung cảnh dưới ráng chiều nhuốm đượm màu thê lương.
Các nhà dựng san sát nhau, được bao quanh bằng hàng rào tre, phía trước có một khoảnh sân nhỏ.
Quan sát mới đó, vài tên nhịn không nổi ngân cổ chửi đổng lên:
– Mẹ nó chứ, không ngờ bắt chúng ta sống ở cái nơi như ổ chó thế này, thật quá đáng!!!
Một tên đứng kế bên cười khẩy, châm chọc:
– Hừ! Bây giờ ngươi mạnh mồm mạnh miệng thế nhỉ? Khi nãy đứng trước mặt bọn họ tại sao lại câm như hến vậy?
– Mày muốn gì? Thích đánh nhau à?
– Ông đây mà sợ mày ư? Thích thì chiều!!!
Hai người đều cảnh giới Nhân vực cấp mười, ở bên ngoài vốn nhận đãi ngộ cực cao, vậy mà vừa chân ướt chân ráo bước vào Thánh Viện đã bị coi thường khinh rẻ, khiến trong lòng tích đầy bụng hỏa khí. Lời qua tiếng lại chỉ vài câu, cả hai đã nổi sùng lên, quyết ăn thua đủ với nhau.
Trong sân, mỗi người đứng một bên, linh lực bùng nổ, xem chừng nhất định không ai chịu nhường ai.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
– Người huynh đệ, hãy nghe ta nói một câu.
Mọi người giật mình, dồn sự chú ý về nơi vừa phát ra âm thanh. Thấy đứng bên kia là một thiếu niên tuổi độ mười bảy, mười tám, thân mặc trường bào màu xanh nhạt, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sáng như sao.
Hai tên kia sắp lao vào choảng nhau, bỗng thấy có kẻ đứng ra ngăn cản, theo phản xạ liền phóng cảm ứng ra, thấy hắn mới Nhân vực cấp 6, tức giận quát:
– Thằng nhóc con miệng còn hơi sữa như mày mà cũng dám lên tiếng?
Bỗng đằng sau thiếu niên, một bóng đen nhảy bổ ra, dậm chân chỉ tay chửi bới:
– Con bà nó, ngươi giỏi lắm hay sao mà làm phách? Ông đây cũng đang khó chịu, muốn đánh một trận không hả?
Kẻ đứng trong sân cả giận, định lao ra sống chết với đối phương, bỗng có một người đứng sau chạy lên, ghé tai nói nhỏ vài câu. Nghe xong, sắc mặt hắn biến đổi, chăm chú nhìn về thiếu niên mặc thanh bào, một lát hỏi:
– Ngươi có hai linh mạch hoàn mỹ, một linh mạch thượng phẩm, sao lại xuất hiện ở đây?
Hai người vừa mới xuất hiện đích thực là Phạm Văn Long và Đức Hùng. Chứng kiến cảnh hai gã tân sinh cãi cự rồi quyết sống mái một phen, Phạm Văn Long đành tiến tới can ngăn.
Mọi người nghe thấy câu hỏi kia, ai nấy đều hướng cái nhìn kinh dị về Phạm Văn Long. Ba linh mạch, hai hoàn mỹ, một thượng phẩm, chắc hẳn phải là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thánh Viện. Tại sao lại ở khu vực này?
Hơn ngàn tân sinh vốn xuất phát từ tám ngoại viện, do đó hầu như chưa ai từng nghe qua cái tên Phạm Văn Long.
Ngoại trừ các tân sinh từng tham gia khảo hạch chung mới dễ dàng nhận ra, trong đầu họ cảnh tượng Phạm Văn Long khi lên đài dự thi vẫn còn ám ảnh sâu sắc.
Trước vẻ nghi hoặc của mọi người, Phạm Văn Long nhẹ nhàng chỉ tay sang Đức Hùng nói:
– Đây là người bạn của ta, hắn cũng như các ngươi, Nhân vực cấp mười nên bị đẩy ra chỗ này. Hai chúng ta cùng nhau bước vào Thánh Viện nên dĩ nhiên ta sẽ không bỏ mặc hắn.
Lời giải thích đơn giản nhưng khiến ai cũng phải sững sờ. Bình thường có kẻ nào không muốn giành giật lấy chỗ tốt? Phạm Văn Long có tư cách nhận được nhiều quyền lợi cao hơn, nhưng hắn đã lựa chọn từ bỏ, cam tâm chịu khổ cùng bạn hữu. Thật đáng khâm phục!
Thực ra Phạm Văn Long hiểu rằng nếu sống trong các căn nhà cao cấp kia, thì chắn chắn sẽ thu về rất nhiều lợi ích, đặc biệt đẩy nhanh tiến độ tu luyện.
Huống hồ cảnh giới của hắn hiện còn quá thấp, nên nâng cao thực lực chính là mục tiêu quan trọng nhất. Thế nhưng bản tính Phạm Văn Long trọng tình cảm, dù lợi ích như thế hoặc nhiều hơn nữa cũng sẽ không thay đổi quyết định.
Chỉ quen nhau mới vài ngày nhưng hắn đã coi Đức Hùng là bạn, hắn trân trọng tình bằng hữu, mà điều đó là vô giá, không gì có thể đánh đổi.
Nghe Phạm Văn Long giãi bày, một gã tân sinh thân hình mập lùn bước ra nói:
– Mẹ nó, vừa nãy tên quay trở về cũng là bạn ta. Thế mà vừa nghe tin liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng, còn chẳng thèm ngoái nhìn ta một cái. Ngươi vì bạn bè có thể làm được những điều như vậy, Phước Sang ta rất khâm phục!!!
Đức Hùng cười hắc hắc, hãnh diện bảo:
– Huynh đệ ta chọn dĩ nhiên không tầm thường, hé hé…
Phạm Văn Long xua tay, ra hiệu cho tất cả im lặng, trịnh trọng nói:
– Anh em xin hãy nghe ta nói điều này! Chúng ta ở đây ai mà không có lòng tự tôn, hôm nay bị người khác coi thường, chà đạp tôn nghiêm như vậy mọi người cam chịu nổi ư? Bọn họ vượt trội hơn chúng ta, nhưng đó chỉ là nhất thời, đường dài mới biết ngựa hay. Thay vì đoàn kết lại, cùng nhau phấn đấu tu luyện, các người lại hơn thua, đấu đá lẫn nhau? Còn muốn làm trò cười cho họ nhìn vào nữa sao? Hãy cố gắng tu luyện vì danh dự của mỗi người, nửa năm sau chúng ta sẽ quay lại nơi đó đoạt lấy quyền lợi tốt nhất từ Thánh Viện!!!
Ngừng lại giây lát, hắn thở dài nói:
– Lời ta xin hết, nếu muốn mãi ngụp lặn dưới đáy Thánh Viện thì xin cứ tự nhiên ra sức mà đánh, ta sẽ không ý kiến nữa.
Lời nói hùng hồn, vang vọng vào sâu thẳm bên trong mỗi người, có sức lay động cực lớn khiến ai nấy đều sục sôi ý chí, trong lòng gầm vang quyết tâm, nhất định phải đòi lại món nợ khinh nhục ngày hôm nay.
Bọn họ đều là những thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu, nào đã biết được mùi vị máu tanh, nào biết đến tranh đấu, sinh tử ra sao!
Phạm Văn Long thì khác, hắn có vinh quang, nhưng cũng từng nếm trải cảm giác bị người khác chà đạp, từng bị khinh rẻ, từng bị ức hiếp, đã mấy lần đứng bên bờ vực giữa sự sống và cái chết… Nhưng hắn vẫn kiên cường đứng lên, giống như loài cỏ dại trước bão táp mưa sa vẫn không thể dập vùi.
Đó chính là con người hắn!!!
Hai gã tân sinh vốn hùng hổ muốn lao vào ăn thua với nhau, bây giờ hổ thẹn vội cúi mặt, không dám hành động bừa bãi nữa.
Thấy đòn đánh tâm lý hiệu quả, Phạm Văn Long hài lòng, khoát tay nói:
– Mọi người tản ra lựa chọn nơi ở cho bản thân đi.
Mọi người đều nhất trí, đồng loạt tản ra tìm kiếm nơi phù hợp với mình.
Thực ra Phạm Văn Long vốn không muốn mua chuyện vào người. Mới cùng nhau tiến vào nội viện mà đã lục đục tranh chấp lẫn nhau khiến hắn có chút phản cảm. Có điều hắn cũng chỉ muốn đứng ra nói dăm ba câu, nếu đám người kia cố chấp không nghe thì mặc xác bọn chúng.
Phạm Văn Long không vội vã, chậm rãi dạo quanh một vòng, cuối cùng quyết định chọn căn nhà nằm ở vị trí cuối cùng.
Nhìn ở ngoài căn nhà tuy có phần lụp xụp nhưng bên trong khá rộng rãi, thoáng mát, có thể ở hai người.
Nhà gồm hai gian, nội thất bày biện khá đơn sơ, chỉ có một bộ bàn ghế và một bộ phản dùng để nghỉ ngơi. Cửa vào nhà trổ chính giữa vách mặt tiền, hai cửa sổ ở hai bên. Đằng trước là một khoảnh sân nhỏ, phía sau dựa lưng vào vách núi.
Điều khiến Phạm Văn Long quyết định lựa chọn nơi này chính là cách đó khoảng mấy mươi bước, có trồng một cây đa to cực kỳ to lớn. Ngước nhìn lên không đoán được cao bao nhiêu. Thân cây rộng phải đến mấy chục người ôm, rễ ngoằn ngoèo uốn khúc như những con trăn khổng lồ.
Dưới tán cây, Phạm Văn Long ngồi xuống, dựa lưng khẽ nhắm mắt dưỡng thần, bao nhiêu cảm giác mệt mỏi trong ngày bỗng chốc tan biến mất.
Khung cảnh chợt nhòa đi, một làng quê xinh đẹp, yên bình bất giác hiện lên.
Ngay gốc đa đầu làng, vài đứa trẻ con tụ tập chơi đùa, tinh nghịch bày đủ mọi trò. Chúng chọn những lá đa to, dày và xanh bóng đem cuộn tròn lại, xé hai bên mép lá làm sừng, buộc một mẩu dây chuối khô vào cuống rồi luồn vào trong, khe khẽ kéo… vậy là đã được một con trâu lá đa, cặp sừng cong cong, cái đầu gục gặc như sẵn sàng nghênh chiến. Còn những chiếc búp đa khô quăn queo màu nâu rơi trên mặt đất nhặt lên làm kèn, ngậm vào miệng rồi phồng má thổi, kêu “toe” lên một tiếng, rồi cả đám khúc khích ôm nhau cười.
Trên không xanh, những cánh diều chấp chới bay cao, tiếng sáo diều vi vu ngân nga giữa tầng mây.
Cảm giác bình yên quá!!!
Phạm Văn Long say mê đắm chìm trong khung cảnh đẹp đẽ ấy cho đến khi một âm thanh vang lên, kéo hắn ra khỏi giấc mộng.
Ngay bên cạnh, đã thấy Đức Hùng cười hì hì hỏi:
– Ngươi mơ thấy gì mà nước miếng chảy ròng ròng thế kia? Không phải mỹ nhân nào đấy chứ?
Phạm Văn Long lắc đầu, mỉm cười không đáp. Đức Hùng không vặn vẹo thêm, nói:
– Thánh Viện cho người đến thông báo, sáng ngày mốt bắt đầu ghi danh vào các khoa. Ngươi dự tính vào Hỏa hệ hay Thủy hệ Pháp Sư?
Vấn đề này vốn Phạm Văn Long cần có thời gian suy nghĩ kỳ càng, nên hỏi thêm ý kiến của lão Kim nữa. Hắn xua tay, đáp:
– Để xem tình hình thế nào rồi mới quyết định.
Đức Hùng than vãn nói:
– Ngươi thì ngon rồi, được lựa chọn thỏa mái giữa các khoa, còn ta chỉ được phép đăng ký mỗi bên Địa hệ Pháp Sư.
Đức Hùng vốn sở hữu duy nhất Địa linh mạch thượng phẩm nên cơ bản không có sự lựa chọn. Phạm Văn Long cười thông cảm, một lát mới hỏi:
– Mọi người thế nào rồi?
– Hehe, mọi người đã lựa chọn xong xuôi nhà cửa rồi. Mà có không ít kẻ bị lời nói của ngươi kích động, đang cắm đầu cắm cổ vào tu luyện đó.
Đức Hùng nhe hàm răng trắng cười nham nhở, đáp.
– Đó chính là điều ta mong muốn! Dù có vấp ngã, hi vọng mọi người vẫn kiên cường đứng lên. Ngươi cũng vậy, hãy cố gắng tu luyện cho tốt, đừng để kẻ khác coi thường.
Nghe Phạm Văn Long nói, Đức Hùng gãi gãi đầu, tò mò hỏi:
– Sao ta cảm giác như ngươi hiểu đời quá vậy? Cứ như bản thân đã từng trải qua rồi?
– Haha…
Phạm Văn Long cười giả tảng, sợ cái tên nhiều chuyện này lại suy đoán lung tung.
– Phải rồi, ngươi có từng nghe đến dãy núi Trường Sơn không?
Khẽ chau mày, Đức Hùng suy nghĩ chút liền đáp:
– Ta chưa từng nghe đến địa danh này!
Phạm Văn Long vốn muốn dò hỏi địa phương mà Lý Tiên Dung lưu lại trước khi đi. Thấy Đức Hùng không biết cũng chẳng lấy phiền lòng. An Ký Tây đại lục vô cùng rộng lớn, khó mà nắm bắt hết được. Việc này tạm thời gác lại, có dịp sẽ tỉm hiểu sau