Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 17: Tiên nữ áo trắng
Đêm xuống, phố xá giăng đèn kết hoa, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Xe ngựa đưa hai người Phạm Văn Long chạy đến một khu phố, dừng lại trước một nơi, bên ngoài có tấm biển đề: Kỳ Duyên Viện.
Vừa đặt chân xuống đất, liền xuất hiện ngay một người phụ nữ dáng vẻ ẻo lả, đánh mông bước đến, cất giọng eo éo nói:
– Ôi chao, tưởng ai hóa ra là đại công tử Võ gia, nghe nói người đã đi vào Thánh Viện học tập rồi mà, sao lại đột ngột xuất hiện ở đây thế?
Nhìn thấy ả, Đức Hùng quẹt ngang mũi cười khì khì bảo:
– Xuân Nương, ngươi không hoan nghênh ta hả? Con mẹ nó, ở trong Thánh Viện hai năm không biết mùi vị đàn bà là gì, thật là tức chết!
Phạm Văn Long khẽ rùng mình, cái tên này không phải đã phá thân đồng tử sớm đến thế chứ?
– Công tử nói quá, thiếp nào dám có ý đó.
Đức Hùng hừ một cái, đánh mắt bảo:
– Đây là người anh em tốt của ta, cố gắng mà chăm sóc hắn chu đáo.
Nói đoạn hắn lấy trong người ra một túi lớn, dúi vào bộ ngực đầy đặn của Xuân Nương khiến ả mở to hai mắt, cười rộn rã đáp:
– Công tử thật là hào phóng, nhất định đêm nay sẽ để người được như ý.
Phạm Văn Long đưa mắt nhìn, thầm đoán chỗ đó phải đến cả trăm linh đồng chứ không ít.
Xuân Nương cất linh đồng đi, liếc mắt nhìn qua Phạm Văn Long, thấy diện mạo khôi ngô tuấn tú của hắn không nhịn được suýt xoa:
– Trời ơi! Công tử này thật điển trai, hay là để thiếp tiếp đãi người đêm nay nhé!
Nuốt vội một ngụm nước bọt xuống cổ họng, Phạm Văn Long vội vàng lướt qua, né cái ôm suồng sã của ả. Thần sắc hắn đanh lại, mục quang phát ra sát khí lạnh lẽo phóng thẳng về phía đối phương.
Xuân Nương vốn chỉ là Nhân vực cấp hai sao chống đỡ nổi uy thế của Phạm Văn Long, sợ hãi lùi về sau.
Nàng ta cũng không dán quá phận, vội vẫy hai nha đầu đến, đưa hai vị khách vào trong.
Kỳ Duyên Viện là một kỹ viện nổi tiếng bậc nhất ở Thăng Long thành nên vô cùng bề thế. Bên trong có ba lầu, lầu 1 và 2 dành cho mấy vị khách bình thường, còn riêng lầu ba chỉ dành riêng cho khách hàng cao cấp, đa số là các đại nhân vật quyền quý.
Đức Hùng dáng vẻ rất quen thuộc nơi đây, chẳng thèm ngó mắt đến hai lầu bên dưới, đi thẳng một mạch lên lầu cao nhất.
Bốn người lựa chọn vị trí rồi ngồi xuống. Trên lầu ba số lượng khách khứa không nhiều, ngoại từ đám người Đức Hùng, chỉ có thêm ba bàn nữa. Đặc biệt trong số đó, Phạm Văn Long chú ý đến một người thanh niên, tuổi chừng hai mươi, mặt lộ vẻ dâm tà. Hắn đang ngồi uống rượu với hai kĩ nữ, bàn tay không ngừng sờ nắn các bộ phận mẫn cảm trên thân thể hai cô gái. Phải nói kỹ năng của hắn vô cùng điệu nghệ, khiến hai nàng kia mê mẩn, thỉnh thoảng trên miệng phát ra những âm thanh rên rỉ.
Trong khi Phạm Văn Long mải mê quan sát, cô gái ngồi cạnh hắn nũng nịu nói:
– Công tử đang nhìn gì thế? Chê tiểu nữ không vừa mắt sao?
Phạm Văn Long lắc đầu không đáp, với tay rót đầy một ly rượu, ngửa cổ uống cạn.
Đối diện, Đức Hùng ôm chặt vòng eo của mỹ nhân bên cạnh, cười ha hả bảo:
– Người anh em, hôm nay cứ việc thỏa mái ăn chơi, ta bao!!!
Cô gái trong lòng hắn nghe vậy, õng ẹo nói:
– Công tử nhớ thương lấy thiếp!!!
– Ha ha, nhất định, nhất định…
Đức Hùng cười ha hả, vừa nói vừa thò tay vân vê mấy cái trên mông khiến nàng ta khẽ rùng mình.
Phạm Văn Long vốn không phải chính nhân quân tử, nhưng cái kiểu vui chơi ở lầu xanh thế này hoàn toàn không phù hợp với tính cách con người hắn, nên không mấy hứng thú, chỉ lạnh nhạt ngồi uống rượu.
Cô gái ngồi bên tên Thanh Thanh, nhịn không được liền cọ bộ ngực đầy đặn vào sát người Phạm Văn Long khêu gợi. Nhưng đột nhiên bị hắn quay sang lườm cho một cái, sợ quá đành ngồi im, không dám động đậy nữa.
Một lát, tại khu vực khán đài trung tâm Kỳ Duyên Viện, bỗng nổi lên tiếng kèn trống, Xuân Nương lả lướt bước lên, đưa hai tay vẫy chào quan khách nói:
– Thưa các vị công tử, đại gia… Xuân Nương xin có lời chào! Hôm nay Kỳ Duyên Viện chúng tôi có sự xuất hiện của một người đặc biệt, chính là đệ nhất hoa khôi mới đến, Hồ cô nương.
Đám đông phía dưới nghe nói có hoa khôi mới đến, sôi sục hẳn lên, dừng mọi hoạt động dỏng tai lắng nghe.
– Hồ cô nương một thân xử nữ, băng thanh ngọc khiết. Chẳng biết đêm nay có vị khách quan may mắn nào lọt vào mắt xanh của nàng hay không?
Xuân Nương vừa dứt lời liền hướng mắt về phía sau, qua một lớp rèm mỏng, thấy thấp thoáng bóng dáng một người con gái.
Rồi bỗng từ bên trong, một tiếng đàn thánh thót truyền ra, sau đó một giọng hát du dương cất lên:
“Nghe tiếng tơ cung đàn sao vấn vương
Mười năm thoáng qua một chữ tình
Mộng ngày xưa hồng trần hoang ảnh
Ngồi soi bóng gương chờ mong ai.
Trường giang nay sóng xô về đâu
Ngàn tinh tú chỉ là giấc mơ
Bao yêu thương ngọt bùi cùng chia sớt
Khó quên sao nụ cười của ai.
Thế nhân ơi làm sao uống cho cạn chén tình
Dưới ánh trăng nhớ khi xưa lời ta hẹn ước
Nguyện cùng nhau vượt qua sóng gió
Giấc mơ thiên thu tình mãi không phai.
Hỡi nhân gian dù cho thế nhân thay đổi tình
Chỉ riêng thiếp sẽ nơi đây đợi chờ chàng mãi
Dù cho bao ngàn năm xa cách
Có ta bên nhau nguyện sánh đôi.”
Thanh âm như mật ngọt rót vào tai khiến ai nấy như đắm như say chìm vào mộng cảnh.
Lời ca như tiếng lòng của một người con gái chờ đợi nhung nhớ người yêu, sao mà ai oán, sao mà bi thương thế!
Đến khi tiếng hát đã dừng lại, mọi người vẫn mơ màng chưa dứt ra khỏi giấc mộng tình.
Đột nhiên, tấm rèm phía sau hé mở, xuất hiện một vị cô nương dung mạo tuyệt trần, tuổi độ mười tám, đẹp như trăng rằm.
Làn da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như cánh đào, nàng khoác trên mình bộ y phục màu trắng, trông như tiên tử hạ phàm, tuyệt thế vô song!!!
Quả là một người con gái hoàn mỹ, quốc sắc thiên hương!
Nàng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người, chạm đến đâu khiến người nào người nấy tâm thần điên đảo, lạc hết hồn phách.
Phạm Văn Long sửng sốt. Chẳng ngờ nơi lầu xanh như thế này lại có thể xuất hiện một người con gái mỹ miều, thoát tục nhường ấy.
Một vài tên phía dưới vừa thấy nàng đảo mắt qua, hai con ngươi sáng rực lên, nước miếng chảy ròng ròng.
Bỗng một kẻ bạo gan đứng lên, đưa ly rượu hướng về khán đài nói:
– Tại hạ Trần Hào, xin chúc Hồ cô nương một ly.
Hồ cô nương khẽ hé môi sen, mỉm cười không đáp.
Có người đi đầu hiển nhiên sẽ có kẻ tiếp theo, ai nấy đều đứng lên lớn tiếng chúc tụng, như sợ bị kẻ khác giành mất phần hơn.
Đức Hùng cũng vội vàng lên tiếng báo danh tính, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu của mỹ nhân.
Tên thanh niên bàn bên cạnh, ngắm nhìn dung mạo phi phàm của Hồ cô nương, hai mắt sáng rực, đẩy hai cô gái đang nhõng nhẽo bên cạnh ra, lớn tiếng nói:
– Tại hạ là Ngô Mạnh Cường, xin ra mắt Hồ tiên tử. Lần đầu gặp gỡ, xin tặng một vạn linh đồng tỏ chút lòng thành, mời Hồ tiên tử uống với ta một chum rượu nhạt.
Hắn ngôn từ lưu loát, giọng nói ẩn chứa linh lực hùng hậu khiến ai nấy thất sắc nhìn lên.
Một vạn linh đồng? Tên này ra tay cũng quá hào phóng rồi!
Có vài kẻ tinh mắt, thì thào nói:
– Hắn chính là đại công tử của Ngô gia thành chủ đấy! Kẻ này vô cùng háo sắc, tính khí thất thường. Tốt nhất đừng nên dây vào.
Có mấy tên vốn định hơn thua với Ngô Mạnh Cường, nghe đến danh tính của hắn, vội kìm nén lại, không dám mở miệng nữa.
Ánh mắt Hồ cô nương nhìn về phía Ngô Mạnh Cường dịu dàng như làn gió mùa thu. Nàng cất bước tiền lên lầu ba, một thoáng đã đứng trước mặt Ngô Mạnh Cường.
Ngô Mạnh Cường sung sướng, vội rót đầy hai ly rượu đưa lên, nói:
– Kính mời Hồ tiên tử!
Hồ cô nương khẽ nhếch môi cười, không đưa tay đón nhận, chỉ hờ hững nói:
– Ngươi còn nhớ Tiên Vân không?
Ngô Mạnh Cường đang tươi cười, nghe cái tên đó chợt mặt đanh lại, vội bỏ hai ly rượu xuống, quát:
– Tiên Vân là ai, ta không có quen biết!
Hồ cô nương thản nhiên nhìn hắn nói:
– Hừ! Loại nam nhân vong ân phụ nghĩa như ngươi thật đáng chết! Đợi chờ mãi cho đến hôm nay ta mới có dịp lấy cái mạng nhà ngươi.
Nói đoạn, nàng vung tay lên, liền xuất hiện một thanh trường kiếm, nhắm thẳng vào đối phương đâm tới.
Ngô Mạnh Cường không ngờ hành động muốn lấy lòng người đẹp của mình lại tự vác đá đập đầu, vội vận chuyển linh lực, tạo thành một tầng hộ tráo bảo vệ kín thân thể.
Hắn yên tâm buông lỏng, nhưng bồng một cái, vầng quang tráo bị đánh tan, mau chóng biến mất. Mũi kiếm thế như chẻ tre, cứ thế thẳng một đường chém xuống.
Ngô Mạnh Cường kinh hãi, rõ ràng cảnh giới đối phương mạnh hơn bản thân rất nhiều. Hắn không dám kiêu ngạo nữa, vù một cái đã biến mất, né sang một bên. Nhưng tốc độ đường kiếm quá nhanh, khiến một lọn tóc trên đầu hắn bị cắt đứt, bay lả tả giữa không trung.
Vốn dĩ ai nấy đều thầm nguyền rủa tên Ngô Mạnh Cường là kẻ tốt số, chẳng ngờ diễn biến phát sinh theo chiều hướng này. Chứng kiến linh lực bá đạo tỏa ra từ trận chiến, khách khứa bên trong viện biến sắc, co giò chạy tán loạn ra ngoài. Đao thương không có mắt, lỡ như xui xẻo bị dính một chiêu cũng đủ khiến họ đi chầu ông bà, ông vải.
Bàn Phạm Văn Long ngồi gần cuộc chiến, kinh biến xảy ra khiến hắn hơi hoảng hốt, nhất thời không dám manh động.
– Nhóc con, mau tránh ra đi. Hai kẻ kia một người là Vương cấp, một người là đỉnh giai Linh cấp, coi chừng tai bay vạ gió.
Bỗng giọng lão Kim nghiêm trọng cảnh báo. Phạm Văn Long sợ hãi, cảnh giới siêu việt đó chỉ cần búng tay một cái cũng khiến hắn vong mạng rồi. Phạm Văn Long liền ra hiệu với Đức Hùng, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Bên kia trận chiến, Hồ cô nương nói đánh là đánh, thế công dũng mãnh liên miên không dứt. Ngô Mạnh Cường dường như yếu thế hơn, vất vả chống đỡ. Một cước đá bay đối phương, Hồ cô nương lao vụt đến như một cơn gió, linh lực tỏa ra kinh người nhất định muốn một kiếm tất sát.
Ngô Mạnh cường hoảng loạn, vội gầm lên một tiếng:
– Địa Long Hoàn Hộ Thủ.
Tưởng chừng mũi kiếm sẽ lấy mạng đối phương, không ngờ dị biến xảy ra, trên người Ngô Mạnh Cường chợt vang lên một tiếng long ngâm. Ngay tức khắc trên không trung hiện ra hư ảnh một đầu rồng cực lớn, nhe nanh lao thẳng đến mũi kiếm.
Hồ cô nương kinh hô:
– Linh cụ cao cấp hộ thể? Địa Long cấp 8??
Thế công dũng mãnh nhoáng cái đã bị phá, con rồng dũng mãnh vọt tới, vươn trảo đánh thẳng vào ngực Hồ cô nương một chưởng khiến nàng bay về sau, miệng búng ra một vòi máu tươi.
Đúng lúc này, Phạm Văn Long vốn đang tiến đến cầu thang chuẩn bị đi xuống, chẳng ngờ Hồ cô nương bị đánh văng vừa vặn bay thẳng đến chố hắn đứng, khiến cả hai ngã nhào ra đất, nằm đè lên nhau.
Hồ cô nương thấy bản thân đang ở trên một tên nam nhân thì hoảng hốt, định tung người tránh xa xa.
Nhưng chưa để nàng kịp hành động, bỗng miệng rồng há rộng, một quả cầu màu vàng to bằng nắm tay bắn thẳng về phía hai người.
Phạm Văn Long bị đối phương đè lên, vết thương trên ngực tái phát đau nhức vô cùng. Chợt thấy quả cầu loang loáng lao tới, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, hắn cắn răng vội ôm chặt lấy Hồ cô nương lăn qua một bên.
Quả cầu đánh hụt vào nền nhà, đột nhiên vỡ tan như bong bóng, một mùi hương nồng đượm bốc lên, bao phủ cả hai người Phạm Văn Long và Hồ cô nương vào trong.
Ngô Mạnh Cường thấy một chiêu trúng đích sắc mặt hớn hở, hau háu nhìn về bộ ngực của hồ cô nương cười dâm đãng.
– Ngươi đã hít phải long tinh, còn không ngoan ngoãn lên giường phục vụ ta hay sao? Hắc hắc…
Hồ cô nương kinh hãi, vội vàng bật ngược trở ra, phi thân muốn bỏ chạy.
Bỗng vô tình ngoái đầu nhìn lại, chợt thấy một cự trảo uy vũ đang hướng về phía Phạm Văn Long đánh xuống. Với thực lực Nhân vực cấp 6 của hắn, một đòn này nhất định sẽ thịt nát xương tan.
Hồ cô nương thần sắc phức tạp, nhoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Phạm Văn Long, chém ra liền ba chiêu, mạnh mẽ chấn tan cự trảo, nhưng sắc mặt nàng trở lên tái mét, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng.
Nàng vội vươn tay túm lấy Phạm Văn Long, phá tung nóc nhà, bay đi.