Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 15: Thăng Long thành
Đặt chân Linh Chiểu Tinh đến nay đã gần một năm. Ngoại trừ những tháng ngày hôn mê, thời gian còn lại đều vùi đầu vào tu luyện nên chưa có dịp thăm thú, tìm hiểu nơi đây.
Hôm nay, Phạm Văn Long muốn đi ra ngoài du ngoạn một chuyến. Vốn dĩ hắn muốn dành hai ngày này để tu luyện, nhưng xem ra cũng không thể quá gấp gáp được.
Bản thân càng không thể cứ ngu ngơ dựa dẫm vào lão Kim mãi. Thân phận thực sự lại không thể để người khác phát hiện, nên chí ít cũng cần có chút hiểu biết khái quát về An Ký Tây đại lục.
Đầu tiên, Phạm Văn Long cân nhắc nên tìm ai đó dò hỏi tin tức rồi mới quyết định sau. Lát sau, hắn di chuyển về một hướng, dừng chân trước cửa một căn phòng.
Một lát, cánh cửa phòng bật mở, một thiếu niên thân hình mảnh khảnh dáng vẻ hơi gầy xuất hiện.
Người này là Đức Hùng, lần trước có giúp đỡ Phạm Văn Long trong vụ việc của Lê Quốc Trung. Phạm Văn Long thấy người này tính tình rất cởi mở, có phần phóng túng nên sau này thỉnh thoảng có đi lại với hắn. Cảnh giới tu luyện của Đức Hùng đã đạt đến Nhân vực cấp mười, nhưng mỗi lần gặp gỡ đều vui vẻ bắt chuyện với Phạm Văn Long, không vì cảnh giới thấp kém mà khinh thường. Điều đó khiến Phạm Văn Long sinh ra không ít hảo cảm.
Nhìn thấy Phạm Văn Long, Đức Hùng liền tươi cười nói:
– Ồ, hóa ra là ngươi đó à?
Phạm Văn Long ngó thấy trên bàn có vài bộ quần áo xếp gọn gàng, bên cạnh còn có một tay nải, liền hỏi:
– Ngươi định đi đâu à?
Đức Hùng cười cười đáp:
– Con mẹ nó chứ! Không ngờ ta lại xui xẻo vào được nội viện. Thế nên tranh thủ hai ngày về thăm nhà một chuyến, he he.
Hắn buông một câu chửi thề xong, nhìn Phạm Văn Long nói tiếp:
– Mà không ngờ ngươi lại sở hữu đến ba linh mạch, hai hoàn mỹ, một thượng phẩm đó nha. Hôm qua ta có chứng kiến, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn kinh hãi. Ta chỉ có Hỏa linh mạch thượng phẩm, vất vả bon chen mới vào nổi nội viện, không giống như tên biến thái nhà ngươi.
Tên này đúng kiểu nghĩ gì nói nấy. Hôm qua chắc trong khi Phạm Văn Long ra ngoài chữa thương thì Đức Hùng đã thi trước rồi nên không rõ phần thi của hắn. Phạm Văn Long cười bảo:
– Cũng chỉ may mắn thôi!
– Con bà nó, ta chỉ cần may mắn bằng nửa ngươi có phải tốt không? Ông trời ơi!!! Sao lại bất công như vậy chứ?
Nói xong Đức Hùng đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, bộ dạng cực kỳ thống thiết.
Phạm Văn Long đã quen với kiểu cách nói chuyện của hắn nên lắc đầu cười khổ.
Kéo Phạm Văn Long ngồi lên ghế, Đức Hùng nham nhở hỏi:
– Hôm nay rồng đến nhà tôm, thật quá hân hạnh rồi! Thiên tài, có chuyện gì cần ta giúp sao?
Phạm Văn Long hơi đỏ mặt, vội xua tay đáp:
– Ngươi đừng chọc ghẹo ta như vậy nữa chứ!
Chứng kiến bộ dáng ngượng ngùng của Phạm Văn Long, Đức Hùng phá lên cười, rồi dần nghiêm túc trở lại.
Lúc bấy giờ, Phạm Văn Long mới cất tiếng:
– Cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng là ta muốn ra bên ngoài một chuyến, nhưng không rõ phải làm như thế nào.
Về đường xá quả thực Phạm Văn Long mù tịt, nếu cứ cắm đầu cắm cổ mà đi chẳng biết đến khi nào mới ra khỏi ngoại viện.
– Ha hả, vậy ngươi tìm ta là đúng người rồi đó. Gần đây có một nơi tên là Thăng Long Thành. Nhà ta cũng ở trong đó. Nếu ngươi không chê thì ta sẽ đưa ngươi đi một chuyến, đằng nào ta cũng đang chuẩn bị trở về.
Nghe thấy việc của Phạm Văn Long đơn giản như vậy, Đức Hùng không thèm suy nghĩ đáp ngay. Hơn nữa, hắn cũng muốn nhân dịp này giao hảo với Phạm Văn Long, sau này vào nội viện ít nhiều có thể chiếu cố đến nhau. Phạm Văn Long nhìn bộ dáng cười cợt của Đức Hùng nghĩ bụng: “Người này tâm địa không xấu, tuy tính tình hơi thô lỗ một chút nhưng rất hợp với mình.”
Nghĩ vậy Phạm Văn Long liền gật đầu nói:
– Vậy phải làm phiền đến ngươi rồi!
Đức Hùng mừng rỡ cười nói:
– Haha, có thế chứ! Ngươi đợi ta thu dọn chút sẽ xong ngay.
Khoảng một lúc sau, đã thấy cả hai sóng vai nhau bước ra ngoài. Hai người đi vòng vèo qua mấy con đường. Phạm Văn Long thầm than thở, nếu tự mình mò mẫm chắc vài ngày vẫn còn lang thang trong phạm vi ngoại viện.
Trên đường, bắt gặp khá nhiều người tay xách nách mang, bộ dáng ủ rũ, hẳn là các học viên xui xẻo, cảm thấy vô phương vào nội viện nên quyết định trở ra. Dù sao, trong ngoại viện vẫn có những quy định khiến người ta cảm giác gò bó bản thân.
Nửa canh giờ sau, trước mắt hai người hiện lên một cánh cổng màu xanh, ngăn cách ngoại viện với thế tục.
Vừa đến gần, chợt xuất hiện một đội quân hộ vệ quân, nhân số ước chừng hai mươi, áo giáp chỉnh tề, một tên đứng đầu hàng nghiêm mặt quát:
– Các ngươi muốn đi đâu?
Trong khi Phạm Văn Long còn ngu ngơ không hiểu, Đức Hùng đã bước tới, móc trong người ra một khối lệnh bài màu xanh nhạt, to bằng khoảng bàn tay.
– Ta là học viên chuẩn bị vào nội viện. Đây là thẻ bài của ta.
Tên kia hơi ngạc nhiên, vội cầm lên xem, lật qua lật lại vài cái, thấy không có vấn đề liền trả lại, định phất tay cho đi, bỗng nhìn thấy phía sau còn một người nữa liền quát:
– Thẻ bài của ngươi đâu?
– Con bà nhà ngươi! Nói nhẹ nhàng không được hay sao mà cứ phải quát tháo ầm ĩ lên thế hả?
Đức Hùng thấy tên kia thái độ hống hách, bực quá nhảy dựng lên chỉ tay thẳng mặt hắn mà chửi. Tên đội trưởng hộ vệ sợ hãi vội câm như hến, ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao Đức Hùng cũng sắp vào Thánh Viện, xét về địa vị cao hơn bọn chúng, nếu khiến đối phương thù ghét thì cuộc sống sau này khổ rồi.
Phạm Văn Long kéo tay Đức Hùng lại, bình tĩnh nói:
– Thẻ bài ta không có!
Tên đội trưởng kia nghe vậy, liếc nhìn sắc mặt Đức Hùng, rồi quay qua nhìn Phạm Văn Long. Bất chợt, hắn kinh hô:
– Ngươi là Phạm Văn Long???
Phạm Văn Long thấy biểu hiện khác lạ của đối phương, ngạc nhiên hỏi:
– Đúng vậy, ngươi biết ta sao?
Một đoàn hộ vệ mấy mươi người nghe thấy cái tên Phạm Văn Long bỗng nhộn nhạo, sôi sục. Hôm qua Thánh Viện chiêu sinh, tin tức truyền ra sau đó ai ai mà không rõ.
Đáng nhớ nhất vẫn là những cái tên nổi bật, được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Mà Phạm Văn Long chính nằm trong số ấy, nghe nói tên thiếu niên này tuy mới ở Nhân vực cấp 6 nhưng lại sở hữu Hỏa, Thủy linh mạch hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm, được Thánh Viện đặc cách tuyển thẳng vào trong nội viện. Hình dáng của mỗi người cũng được miêu tả rõ ràng, bởi vậy chỉ mới nhìn qua tên đội trưởng liền nhận ra ngay.
Nhận thấy đều là những nhân vật không dễ trêu chọc, tên đội trưởng vội xun xoe nói:
– Được rồi! Hai vị xin mời! Các ngươi còn không mau mau mở cổng ra cho ta.
Phạm Văn Long vui vẻ ôm quyền đáp lại, rồi mau chóng cùng Đức Hùng tiến ra ngoài.
Đi vài bước Đức Hùng quay sang gằn giọng nói:
– Mấy kẻ này chỉ giỏi ức hiếp người yếu, nếu để ta gặp lại lần sau nhất định phải nhiệt tình giáo huấn chúng một phen.
Phạm Văn Long gật đầu, vừa định lên tiếng bỗng nghe thấy có tiếng ai đó gọi:
– Cậu chủ! Tôi ở đây!!!
Phía xa xa, đứng trước một cỗ xe ngựa là một nam trung niên, đang vẫy tay về phía hai người.
Nhìn thấy người đó, Đức Hùng mừng rỡ nói:
– Kia là người nhà của ta, chúng ta mau qua bên đó.
Nói đoạn hắn nắm tay, kéo Phạm Văn Long chạy như bay về phía đối phương. Đến nơi, hắn ôm chầm lấy vị nam tử trung niên kia nói:
– Chú Hưng Chiến! Đã lâu rồi không gặp.
Người kia vỗ vai hắn, ôn hòa nói.
– Ha ha, hôm qua nghe ngươi truyền tin về, lão gia vui mừng cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã sai người chuẩn bị xe ngựa bảo ta đến đón ngươi.
Đức Hùng chỉ tay về phía Phạm Văn Long giới thiệu:
– Giới thiệu với chú, đây là Phạm Văn Long, bạn của cháu. Cậu ấy sẽ đi cùng cháu trở về, sẵn dịp du ngoạn Thăng Long thành luôn.
Đoạn hắn chỉ tay nói tiếp:
– Còn đây là chú Hưng Chiến, quản gia của nhà ta.
Khẽ phóng cảm ứng không ngờ đối phương cũng là tu luyện giả, không nhìn rõ cảnh giới cao thấp ra sao, Phạm Văn Long vội thi lễ đáp:
– Con xin chào chú!!!
Hưng Chiến khẽ nhìn qua hai đứa nhỏ, vui vẻ bảo:
– Hai đứa mau lên xe đi, chúng ta trở về nhà.
Bánh xe chầm chậm chuyển động, đưa ba người tiến về hướng Thăng Long thành.
Ngồi trên xe, Phạm Văn Long rất ngạc nhiên vì con ngựa đằng trước giữa trán có trồi lên một chiếc sừng, phía sau đuôi cụt ngủn, nhìn khá buồn cười. Nhịn không được hắn liền dò hỏi, Đức Hùng cho biết đây không phải giống ngựa bình thường, mà là kết quả lai tạo giữa ngựa nuôi và một loại linh thú khác nên mới sinh ra hình dáng kỳ lạ này.
Linh thú!!!
Lần đầu tiên Phạm Văn Long nghe đến danh từ này nên khá tò mò, tuy nhiên không dám tùy tiện lên tiếng.
Giống ngựa này có cái tên rất kêu: Thiên Lý Mã, tốc độ chạy nhanh như gió, ngày có thể đi ngàn dặm. Tại An Ký Tây đại lục, Thiên Lý Mã có giá cực kỳ đắt đỏ và quý hiếm, không phải có tiền đã mua nổi.
Đi mãi, bỗng trước mắt Phạm Văn Long thấp thoáng hiện lên một bức trường thành cao ngập trong mây, chiều dài không thấy đâu là điểm cuối.
– Ha ha, cuối cùng cũng về đến Thanh Long Thành!!!
Tiếng Đức Hùng sang sảng vang lên khiến Phạm Văn Long rùng mình, kinh thán trước quy mô khổng lồ của Thăng Long Thành!!!