Đọc truyện Đại Việt Dị Thế Ký – Chương 25: Đấu giá hội (hạ)
Uẩn thần đan dành cho Võ Vương hoặc Hóa Thần cao thủ cũng rất nhanh bị mua với giá cao khủng khiếp 40.000 hạ phẩm linh thạch, và trả bằng 400 viên trung phẩm linh thạch. Là người Phủ Thành Chủ ra tay.
– Xin các vị chú ý, sau đây chúng ta sẽ đấu giá một quả trứng của yêu thú vô danh. Tuy không biết đây là loại yêu thú nào nhưng từ giao động của quả trứng cho thấy, yêu thú này trưởng thành sẽ đạt khoảng tứ, ngũ cấp.
“Đây nào phải trứng yêu thú vô danh gì, là trứng cổ trùng đấy. Không có điều kiện thích hợp thì trứng không nở. Cho dù nở ra mà không có khống cổ thuật thì cũng chỉ có hại mà không có lợi. Lúc mới nở cổ trùng rất yếu ớt, không có vật ký sinh thì chỉ thời gian ngắn vài ngày là chết.”
Tiêu Vân Thiên mặc dù nhận ra nhưng hắn cũng không lên tiếng.
“À, nhắc đến cổ trùng mới nhớ, giờ này chắc tên Cổ U kia vẫn đang hoành hành nhỉ”
– Tiếp theo đây chúng ta sẽ đấu giá 2 viên hỏa chủng của một cặp Huyền Viêm Liệt Điểu nhị phẩm. Điều đặc biệt là Huyền Viêm Liệt Điểu trưởng thành là ngũ giai yêu thú. Đáng tiếc là cặp thú non này không thể sống đến lúc đó. Như vậy hỏa chủng của chúng nó mặc dù chỉ đạt nhị phẩm, nhưng nếu có thời gian dài bồi dưỡng, hấp thu hỏa lực thì có thể tấn cấp đến ngũ phẩm. Giá khởi điểm, là 8000 hạ phẩm linh thạch.
“Nghe thì ngon ăn đấy, nhưng làm gì dễ vậy. Nếu không người ta cũng chẳng bán. Để tấn cấp đến ngũ phẩm tài nguyên bồi dưỡng hỏa chủng này, chắc phải bằng 3 lần tài sản mua trực tiếp hỏa chủng ngũ phẩm. Có điều, nó đúng là thứ Hoắc Vĩ đang cần, có lẽ ta sau này cũng cần”
– Lão Hoắc, chúng ta cũng thử xem sao. Thứ này cũng là thứ tốt.
Long Nghiên vừa tỉnh táo lại, nàng nhận ra 2 người trước mặt có giá trị cao hơn mình nghĩ khá nhiều. Và không hiểu sao, từ xưng hô lão Hoắc của Tiêu Vân Thiên nàng cảm thấy địa vị Tiêu Vân Thiên còn mơ hồ cao hơn Hoắc Vĩ một ít.
“Chẳng lẽ bởi vì Hoắc Vĩ hắn không phải dòng chính Tiêu gia, hay bởi cao nhân sau lưng 2 người này coi trọng Tiêu Vân Thiên hơn? Hắn cũng chỉ là Võ Sư Tứ Trọng thôi mà. Hả, Võ Sư Tứ trọng, 10 ngày trước không phải là Võ Sư Nhị Trọng sao? Là dùng lượng lớn đan dược xung cấp? Như vậy còn gì là tiền đồ?”
Long Nghiên càng nghĩ càng khó hiểu, đánh giá Tiêu Vân Thiên cũng đã thấp xuống rất nhiều. Nhưng cũng không đặt câu hỏi. Người ta với mình chỉ là quan hệ hợp tác, bí mật của người ta, mình hỏi thì quá bất lịch sự.
Lần này Hoắc Vĩ ngay lập tức ra giá:
– 60 viên thượng phẩm Bạch Linh Đan.
Lần đầu nâng giá đã nâng lên hơn gấp đôi giá khởi điểm. Lại tiếp tục là 60 viên, giống như đúc lần trước. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía gian phòng của 3 người, tuy không thể nhìn thấy ai bên trong. Đặc biệt còn có một luồng tinh thần lực mạnh mẽ quét qua.
Long Nghiên nhíu mày, “Luyện Hư kỳ khí tức, rất mạnh”. Nàng cũng tỏa ra khí thế của mình hướng về phía luồng tinh thần lực này.
Ở trong một căn phòng khác:
– Hừ, là một Võ Hoàng…
Cả 2 cùng thu khí thế và tinh thần lực của mình về.
Những người khác cũng cảm nhận mơ hồ khí thế vừa tỏa ra từ gian phòng, mặc dù không trực tiếp.
Tiêu Vân Thiên và Hoắc Vĩ lại không cảm thấy được cái gì. Nhưng ánh mắt của Tiêu Vân Thiên cũng không phải người thường có thể bằng được. Hắn biết vừa có một cuộc giao đấu nho nhỏ xảy ra trong nháy mắt. Nhưng hắn cũng không để tâm lắm. “Bản thân có chút cáo mượn oai hùm rồi, cứ để những người kia hiểu lầm đi thôi. Như vậy lại đỡ phiền phức.”
Mọi người im lặng không ai đấu giá. Tất nhiên cặp hỏa chủng kia đã lọt vào túi Tiêu Vân Thiên. Việc này làm đấu giá sư có chút tiếc nuối. Đôi hỏa chủng có tiềm năng lại chỉ bán được giá này, thật sự có chút quá thấp.
– Và bây giờ là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay. Một Đan Lô Linh Khí thượng phẩm. Giá khởi điểm 0 hạ phẩm linh thạch và nâng giá tự do.
Tâm trạng Tiêu Vân Thiên rất phập phồng. “Nếu là Vô Danh đỉnh thì phải làm thế nào bây giờ. Cho dù bán hết tài sản hiện có của mình cũng không đủ.”
Rất nhanh chiếc Đan Lô đã được mang lên. Tiêu Vân Thiên vừa thấy cũng thở phào nhẹ nhõm. “Không phải.”
– Hoắc Vĩ, cách đây nửa tháng ta có cống hiến 1 Đan Lô thượng phẩm linh khí cho gia tộc. Nhưng đó là vật của phụ thân ta, bất đắc dĩ mới phải làm thế. Lần này, ta nghĩ chúng ta sẽ cố đấu giá cái Đan Lô này, sau đó về trao đổi cái kia với gia tộc.
– Tam thiếu, theo ta thì tài chính của chúng ta sẽ không đủ. Hiện nay trong túi của ta còn 190 viên Bạch Linh Đan Thượng phẩm. và khoảng 800 viên Bạch Linh Đan trung phẩm tương đương 80 viên thượng phẩm nữa. Tất cả là 270 viên. Thêm cả linh thạch có lẽ chỉ tương đương với 300 viên mà thôi.
– Xem ra phải bỏ qua rồi. Nếu bình thường, một Đan Đỉnh như vậy có giá khoảng 500 Bạch Linh Đan thượng phẩm. Nhưng nếu là đấu giá, ít ra nó cũng là 600 đến 800. Ngay cả 500 chúng ta còn không đủ, nói gì đến 800.
Long Nghiên hứng thú nhìn đôi thầy trò này tự biên tự diễn, kẻ xướng người họa. Nhưng nàng cũng thật sự có hứng thú với “cao nhân” phía sau 2 người. Nếu 2 người này mở miệng hỏi mượn nàng linh thạch, chắc chắn nàng sẽ đồng ý.
Quả nhiên nàng đoán không sai, sau một lúc “giả vờ khó xử”. Tiêu Vân Thiên cũng quay sang nói với nàng:
– Mỹ nữ tỷ tỷ. Tỷ có thể cho chúng ta ứng trước một ít linh thạch được hay không? Ta bảo đảm với tỷ, sau này giao dịch của chúng ta sẽ tiếp diễn rất lâu. Chúng ta sẽ có nhiều thứ rất quý hiếm trao đổi với tỷ và giá cả ta đưa ra cũng sẽ tốt hơn vừa rồi rất nhiều.
Nàng cũng “ giả vờ khó xử”. Thật ra thì cũng không phải là vì muốn ép giá cho những giao dịch sau này. Mà vì nàng muốn xem bộ mặt “giả làm người lớn” của Tiêu Vân Thiên. Vì hắn mới 12 tuổi mà thôi. Khía cạnh khác thì nàng chỉ ở đây thêm khoảng 1 tháng nữa, không cần đến cái gì giao dịch lâu dài.
Khi thấy Tiêu Vân Thiên có vẻ quýnh lên, nàng bật cười rồi nói:
– Tiểu sắc quỷ duyệt qua vô số nữ nhân kia, ngươi thật là biết giả vờ đó. Được rồi. Đan Lô Linh khí thượng phẩm mà thôi. Ta có thể cho ngươi ứng trước 1500 trung phẩm linh thạch tương đương với 500 Bạch Linh Đan thượng phẩm. Thêm của ngươi cũng được 800. Đó cũng là cái giá cao nhất cho Đan Lô kia rồi. Nếu cao hơn thì không đáng.
Tiêu Vân Thiên vui mừng:
– Đa tạ, sau này tất có hậu báo.
– Lời này, để người sau lưng ngươi nói thì được…
Tiêu Vân Thiên giả vờ như không nghe câu nói của nàng. Sau lưng của hắn làm gì có ai. Hắn lập tức ra giá:
– 200 Bạch Linh Đan thượng phẩm.
Một âm thanh khác lập tức ra giá:
– 650 trung phẩm linh thạch.
– 700.000 hạ phẩm linh thạch.
– 720 trung phẩm linh thạch.
– 250 Bạch Linh Đan thượng phẩm.
– 80.000 hạ phẩm linh thạch.
Tổng cộng hiện nay chỉ còn 3 người ra giá. Có lẽ là ngoài Tiêu Vân Thiên ra thì chỉ còn Phủ Thành chủ trả bằng trung phẩm linh thạch, và một nhà nào đó trong tam đại gia tộc đang đấu giá. Nhưng tỉ lệ là Tiêu gia rất nhỏ, vì Tiêu gia cũng vừa có một Đan Lô thượng phẩm linh khí nửa tháng trước.
– 300 Bạch Linh Đan thượng phẩm.
– 1000 trung phẩm linh thạch.
– 300 Bạch Linh Đan thượng phẩm cộng thêm 500 trung phẩm linh thạch.
2 người kia lập tức ý thức được người đang cạnh tranh với mình đã cạn kiệt tài chính nên mới chuyển từ Bạch Linh Đan thượng phẩm sang trung phẩm linh thạch.
– 150.000 hạ phẩm linh thạch.
– …
– 300 Bạch Linh Đan thượng phẩm cộng thêm 1500 trung phẩm linh thạch.
– 2800 trung phẩm linh thạch.
Tới đây thì Tiêu Vân Thiên cũng đã bỏ cuộc. Nữ tử bên cạnh cũng đã nói có thể cho mình mượn 500 trung phẩm linh thạch, không thể hơn. Hắn cũng không thể mặt quá dày để đòi nàng thêm.
– 2800 trung phẩm linh thạch.
– 2800 trung phẩm linh thạch. Lần 2.
– 2800 trung phẩm linh thạch. Lần 3. Thành giao… Buổi đấu giá của chúng ta hôm nay cũng chính thức tuyên bố kết thúc. Xin các vị đã đấu giá thành công ngồi chờ trong giây lát, các vật đã đấu giá sẽ được mang trực tiếp đến phòng của quý vị.
Tiêu Vân Thiên cũng chỉ có lắc đầu than đáng tiếc.
Nhân lúc vật phẩm còn chưa đưa đến, Long Nghiên cũng lấy ra Quy Nguyên Đan của mình, số lượng còn lớn hơn một ít so với giá cả thỏa thuận, thừa sức mua 20 phần dược dịch Hỏa Liệt Thảo 200 năm. Lại tặng cho Tiêu Vân Thiên một lọ Tôi Thể Đan thượng phẩm.
Sau khi Hoắc Vĩ và Long Nghiên nhận được những vật phẩm đã đấu giá thì 3 người lập tức rời tầng 6 Đan Các.
Chia tay với nữ tử Luyện Dược Sư ngũ phẩm thần bí kia, Tiêu Vân Thiên mới phân phó Hoắc Vĩ:
– Đấu giá không được Đan Lô kia cũng không có gì là to tát. Dù sao thứ quan trọng nhất đối với ta trong buổi đấu giá hôm nay là Băng Di Thạch cũng đã tới tay. Được rồi, ngươi đưa Băng Di Thạch và 1 viên hỏa chủng cho ta. Còn đây là một bảng danh sách những vật phẩm ta cần. Ngươi giúp ta đến cửa hàng Luyện Khí hay Chú Tạo nào đó thu thập.
– Tam thiếu, ngươi cứ yên tâm.