Đọc truyện Đại Việt Dị Thế Ký – Chương 14: Thực phòng
Luyện tập chỉ 2 tháng đã muốn đạt Đại Võ Sư. Nếu người Tiêu gia nghe được chắc phải cười rụng răng.
Nhưng Tiêu Vân Thiên hoàn toàn có thể, bởi vì hắn có được loại tư chất còn kinh khủng hơn thiên tài tư chất Hoàng Kim.
“Thân thể 5 loại thuộc tính, trước Võ Vương muốn thăng cấp cần lượng
linh khí gấp nhiều lần người khác. Mặc dù như thế căn cơ sẽ rất vững
chắc nhưng lại tốn quá nhiều thời gian.”
Dấu hiệu của Đại Võ Sư là đả thông 1 đường kinh mạch, chân khí ngoại
phóng. Dấu hiệu của Tiên Thiên Võ Sư là kinh mạch toàn thân thông suốt,
chân khí cô đọng thành nguyên khí. Dấu hiệu của Võ Tông Cảnh là Nguyên
Khí hóa dực, ngự khí phi hành. Dấu hiệu của Võ Vương Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong là cơ thể đã hoàn thiện Ngũ Hành, nguyên khí bắt đầu hóa dịch.
Sau khi đạt thành cấp bậc này, tư chất đã không còn trọng yếu. Lúc đó
huyết mạch, ngộ tính, tài nguyên tu luyện mới là chìa khóa để họ mở
những cánh cổng tiếp theo. Tất nhiên là trước Võ Vương những thứ này
cũng rất trọng yếu.
Chỉ 2 tháng có thể đạt đến Ngũ Hành Đại Võ Sư lại bảo tốn quá nhiều thời gian, thật không biết nên nói cái gì.
Tiêu Vân Thiên về phòng mình, thấy thức ăn hạ nhân chuẩn bị cho mình đã nguội lạnh. Hắn tiến về phía Thực phòng.
Thực Phòng của Tiêu gia nằm rất gần với Luyện Võ Trường. Khác với phòng
bếp riêng biệt của mỗi Viện do hạ nhân trong viện nấu nướng, đây là
phòng ăn chung. Không thể nói Thực Phòng là đệ nhất, nhưng là phòng có
chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt nhất, cũng là phòng được hoan nghênh nhất. Vì nó là phòng chuyên chuẩn bị những thức ăn hàng ngày có lợi cho tu
luyện, đặc biệt là cho Võ Sư và Đại Võ Sư.
Tiêu gia có quy định, Đại Võ Sư được tùy tiện chọn thức ăn. Võ Sư phải
luyện tập trong Luyện Võ Trương đủ 4 tiếng và được1 trong 3 vị huấn
luyện viên Đại Võ Sư cho phép cho phép mới có thể có 1 bữa.
Nếu không, cần bỏ 3 khối Linh Thạch hạ phẩm hoặc 1 viên Bạch Linh Đan hạ phẩm tương đương ra mới có thể mua thức ăn. Còn không chỉ được ăn cơm
trắng.
Mặc dù vậy mà nơi đây luôn đông nghìn nghịt người, luyện tập 4 tiếng mà
thôi, có gì đâu. Nhưng với Tiêu Vân Thiên lại khá lạ lẫm. Hắn trước đây
không có công pháp thích hợp, không thể tu luyện, tất nhiên không thể
đến Luyện Võ Trường, nên cũng chẳng đến Thực Phòng.
– Ngươi đã được huấn luyện viên cho phép chưa?
Mặc dù hắn là Tiêu gia Tam thiếu, nhưng quy định là không thể phá bỏ. Vả lại đầu bếp ở đây cũng chẳng biết Tiêu Vân Thiên, đơn giản vì hắn quá
lạ mặt.
– Chưa. Có vấn đề gì sao?
Đầu bếp nói với hắn quy định của Thực Phòng. Tiêu Vân Thiên nói:
– Được, ta chỉ lấy cơm trắng.
Mặc dù có thể tiêu hao linh thạch mua thức ăn nhưng nó không đáng. Phải
biết 1 viên Bạch Linh Đan giá ít nhất cũng 120 Đại Việt Đồng, 1 viên
Linh Thạch cũng 50 đồng. Và nhà ăn chỉ chấp nhận 2 thứ trên. Nhưng 120
đồng ra ngoài có thể ăn no trong 2 tháng đấy.
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng. Thức ăn không đáng giá 3 viên
linh thạch, nhưng nó biểu hiện thực lực, tư cách của ngươi, ăn cơm
trắng, chứng tỏ ngươi ngay cả 4 giờ luyện tập trong Luyện Võ Trường cũng không chịu nổi. Nên rất nhiều người, vì lý do này nọ như không hoàn
thành mục tiêu huấn luyện, đi trễ, thậm chí là bỏ 1 buổi huấn luyện,
không thể được huấn luyện viên cho phép, họ vẫn bỏ ra linh thạch để có
thức ăn. Xem như tiền phạt, chứ không chịu để mất mặt. Hoặc là họ sẽ bỏ 1 bữa.
– Thực lực của ngươi là gì?
– Võ Sư, nhất trọng.
Hắn nhìn Tiêu Vân Thiên một lát như thể suy nghĩ tại sao Tiêu Vân Thiên hơn 10 tuổi mới bắt đầu tu luyện.
– Cơm của ngươi đây, đến khu giành cho Võ Giả tập sự.
Đây không phải tính là chuyện gì to tát. Chỉ có người cùng thực lực mới có thể cùng ăn cùng ngồi, cùng nói chuyện.
Tiêu Vân Thiên đi thẳng theo hướng tay chỉ của đầu bếp đi đến cuối nhà ăn.
Hắn hiện nay là 1 kẻ 12 tuổi, lại ngồi cùng một đám nhóc 6 7 8 tuổi, có
chút quái dị. Mà thức ăn của đám nhóc này cũng có thức ăn. Chỉ có hắn
bưng 3 phần cơm trắng. Cơm rất nhiều, nhưng như vậy lại càng khiến hắn
nổi bật. Đám nhóc này cũng có thể hoàn thành 4 tiếng huấn luyện nha.
Tiêu Như Nguyệt cũng ở trong đám nhóc này. Nàng hiện tại chỉ 8 tuổi, là
đại tỷ của đám nhóc này rồi. Tiêu Như Nguyệt còn khá xa lạ với Tiêu Vân
Thiên, mặc dù trong cùng gia tộc. Thế hệ này, chỉ riêng trực hệ đã đến
gần 20, bàng chi lại càng đông đúc trên trăm người. Hắn xem như là một
trong mấy người lớn tuổi nhất rồi.
Nàng nhìn hắn, lại nhìn thức ăn trong phần của mình. Hình như rất muốn chia cho hắn 1 ít. Nhưng lại có chút ngại ngùng.
– Nguyệt đại tỷ, ngươi xem. Người kia…
– Đúng rồi, đại tỷ. Hắn không có thức ăn. Có phải hắn không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện viên giao cho?
– Ta thấy hắn rất lạ mặt, hình như chưa gặp bao giờ.
– Có lẽ là bên ngoài gia tộc vừa chuyển tới.
– Hắn rất lớn tuổi đấy.
– Hay là cho hắn nhập bọn đi.
Tiêu Vân Thiên vừa tới đây đã nhận ra Tiêu Như Nguyệt. Hắn khá kích
động, nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng ngồi xuống
mà ăn cơm. Thực ra hắn cũng quá đói rồi. Cả ngày hôm qua chỉ ăn vài cái
bánh bao, ngày hôm nay lại luyện tập thời gian dài. Mặc dù chỉ là chạy,
nhưng cũng khá tốn sức.
– Xin chào, ta là Như Nguyệt, là đại tỷ của Tiêu gia thiếu niên hội.
Ngươi rất lạ mặt, ngươi mới tới sao? Sao ngươi lại ăn cơm trắng thế này?
Cái gọi là Tiêu gia thiếu niên hội là do chính nàng nghĩ ra, cũng chỉ là vui đùa trẻ con mà thôi.
– Ta chưa huấn luyện, nên không được phép ăn thức ăn.
– Ồ, huấn luyện viên bảo không được chia thức ăn cho người khác. Nếu
không ta sẽ cho ngươi một ít, dù sao ta cũng ăn không hết. Ngươi phải
biết, thức ăn này rất tốt cho tu luyện.
– Cám ơn, Nguyệt Nhi.
– Không được gọi đại tỷ là Nguyệt Nhi. Phải gọi là đại tỷ.
Thiếu niên nhỏ tuổi bên cạnh lên tiếng.
– Cũng không được, hắn chưa gia nhập hội, không được gọi như thế.
Tiêu Vân Thiên cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng giờ hắn không rảnh để ý đến bọn nhóc này, tâm lý của hắn đã trưởng thành, hắn lại càng có việc
gấp cần thực hiện.
– Ồ, đây không phải tam đệ sao, sao lại ăn cơm trắng thế này?
– Chiến ca ca, ngươi đã đến. Hôm nay luyện tập thế nào?
– À, vài hôm nữa rất có thể ta sẽ đột phá bát trọng. Nhưng cái này cũng
không quan trọng, ta có linh căn, tu luyện võ đạo hiện giờ cũng chỉ là
giết thời gian mà thôi.
– Chiến ca ca là giỏi nhất.
– Ta cũng chỉ là bình thường thôi. So với người khác, chỉ là may mắn hơn mà thôi.
Trong mắt đám nhóc nhìn Tiêu Vân Chiến toàn ánh sao. Đây là thần tượng
nha, chỉ tu luyện giết thời gian, tu luyện cho vui thôi cũng đã sắp đột
phá thất trọng rồi. Còn làm người rất khiêm tốn nữa.
– Tam đệ à. Ta giới thiệu với ngươi 1 chút, đây là Như Nguyệt biểu muội. Còn đây là Vân Thiên, con trai của ngoại trưởng lão Tiêu Sát nổi danh
Tiêu gia.
Hắn cố ý dùng từ sai, ngoại trưởng lão là để chỉ những người trưởng lão
khác họ, hoặc bàng chi của Tiêu gia. Nhưng Tiêu Sát không chỉ là trực hệ Tiêu gia, mà thực lực còn vượt qua tất cả mọi người, đạt đến cấp thái
thượng rồi. Hắn dùng ngoại trưởng lão để chỉ việc Tiêu Sát đang ở bên
ngoài chinh chiến.
Tiêu Vân Thiên cũng nhìn ra chút mánh khoe, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý. “Chỉ là 1 tiểu tử thích chọc ngoáy mà thôi. Không phải vì ta đoạt đi 1 phần vinh quang của ngươi sao? Người duy nhất của Tiêu gia thế hệ này có thể tu tiên? Chỉ là một danh hão mà thôi”
– Á, ngươi là người điên?
– Ta? Điên? Tên khốn nào dám nói thế?
Tiêu Vân Thiên có chút sửng sốt, hắn khẽ rít lên.
Tiêu Như Nguyệt có chút sợ hãi nhìn Tiêu Vân Thiên, hôm qua chuyện Tiêu
Vân Thiên bị điên đã được hạ nhân truyền khắp Tiêu gia rồi.
– À. Đúng là tam đệ đấy. Nhưng hắn không bị điên đâu.
Nói lời này nhưng ánh mắt Tiêu Vân Chiến lại thể hiện “hắn bị điên đấy, nhưng ta nói đỡ cho hắn thôi”
Tiêu Vân Chiến lại tiếp tục lãi nhãi:
– Ngươi không lấy thức ăn sao? Yên tâm, có ta ở đây, cho dù huấn luyện
viên không thông qua ngươi cũng có thể lấy được thức ăn mà không tốn
đồng nào.
Hắn là Tiêu gia thiếu tộc trưởng, chuyện nhỏ này đúng là không làm khó
được hắn. Phần cơm của Tiêu Như Nguyệt nhiều thức ăn như vậy, cũng là do hắn an bài. Tiêu Như Nguyệt cũng rất cảm kích hắn chuyện này.
– Không cần, ta ăn no rồi. Cám ơn.
Lấy thêm 1 đống bánh bao hơn 20 cái. Hắn đi về tiểu viện của mình. Tiêu Như Nguyệt nhìn theo mà lè lưỡi:
– Đúng là 1 thùng cơm, đã ăn gấp 3 người khác, lại lấy những 20 cái bánh bao.
– Như Nguyệt, muội phải tránh xa hắn ra. Ta sợ hắn sẽ lây bệnh điên cho muội đấy.
– Đã biết, Chiến ca ca.
Tiêu Vân Thiên không biết trong mắt Tiêu Như Nguyệt mình đã để lại ấn tượng xấu thế nào.