Đọc truyện Đại Tỷ – Chương 5: Đó là cô gái anh muốn theo đuổi
Một đám thanh niên lái xe mô tô tụ tập trước cổng trường M. Bọn chúng nhìn cực kỳ ngầu với tóc đủ màu và áo khoác da. Chúng khoá mắt vào từng gương mặt bước ra khỏi cổng trường, kiên nhẫn chờ đợi.
-Nữ Hoàng, sao mình không xông đại vào cho rồi. Ngồi chờ thế này đến bao giờ ? Em đếch chịu nổi nữa.
Đứa con gái đang ngồi ung dung trên yên xe liếc xéo về tên mập vừa phát ngôn.
-Cà Chua, chị đã nói với mày bao nhiêu lần là chuyện này phải làm một cách yên lặng, để tránh đến tai anh ấy ?
Cà Chua gãi gãi đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi lại:
-Nhưng chúng ta tụ tập cả nhóm ở đây chẳng phải quá nổi bật rồi sao ?
-Ai cho phép mày ý kiến hả ?!?! Ơ…nó kìa. Đúng con nhỏ đó rồi.
Nữ hoàng chỉ tay đúng Hazumi đang ngơ ngác đứng ngay cổng trường.
-Cà Chua, mày còn chờ gì nữa ? Tóm nó mau !
Cà chua vội vội vàng vàng chạy lại phía Hazumi. Trước khi cô bé hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị tóm lấy cánh tay kéo xềnh xệch đến trước Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng bước xuống xe, dùng tay kéo cằm Hazumi ngửa lên.
-Hừ. Nhìn kỹ cũng đâu có gì đặc biệt. Chị đây chỉ nói một lần thôi. Mày hãy tránh xa bạn trai chị ra. Nếu không thì đừng trách sao bị đập đến ba má cũng chẳng nhận diện được.
-Bạn trai chị là ai ? Chị đang nói chuyện gì vậy ?
-Con nhỏ này, còn giả đò ngây thơ ? Muốn bị ăn đập hả ?
Nữ Hoàng vung tay lên. Hazumi co rúm cả người lại. Cánh tay của Nữ Hoàng bị tóm lấy giữa không trung.
-Có gì bình tĩnh nói chuyện, sao phải động tay động chân như vậy ?
Hazumi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức mở mắt. Cô bé nhìn thấy Akane mà như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, lập tức chạy núp ra phía sau Akane.
Nữ Hoàng thấy đứa con gái kia dám xen vào chuyện của mình thì càng nóng máu hơn.
-Không phải chuyện của mày. Tránh ra.
Akane cười cười.
-Chuyện xảy ra ngay trước cửa trường học của tôi. Thân làm Hội trưởng, đương nhiên là phải can dự rồi.
-Hội trưởng thì đã làm sao ? Đứa nào làm chị đây ngứa mắt thì đều có chung kết cục.
Akane cười cười. Rồi cô tiến lại gần Nữ Hoàng, dí sát mặt cô ta hỏi:
-Kết cục như thế nào vậy ?
Nữ Hoàng hơi sựng lại khi thấy đối phương quá tự tin. Thêm nữa khi nhìn vào mắt đứa con gái này, thật có cảm giác bất an.
-Con nhỏ đó dám dụ dỗ bạn trai của tao. Cho nên tao phải dạy nó một bài học.
Akane khẽ liếc nhìn Hazumi. Rồi cô khẽ cười, bảo:
-Nếu bạn trai cô vì Hazumi mà đá cô thì cũng không có gì khó hiểu.
-Con khốn này, nói vậy là ý gì ?
Trong khi Nữ Hoàng như núi lửa sắp phun trào thì Hazumi như con rùa nhỏ cố rúc vào cái mai để tránh hoạ. Cô bé lắc lắc tay Akane ra chiều bảo đừng chọc giận cô gái kia nữa. Nhưng Akane lại chẳng tỏ vẻ gì lo lắng. Ngược lại, cô xem ra còn khá vui vẻ chiêm ngưỡng phản ứng của đối phương.
-Bạn trai tao không đời nào đi thích cái thứ ẻo lả như con ranh này. Anh ấy không những đẹp trai, lại còn tài giỏi, phong cách phóng khoáng đôi khi lại rất dịu dàng. Một người hoàn hảo như thế chỉ có tao mới xứng làm…
Nữ Hoàng đang hăng máu lớn tiếng thì đột nhiên khựng lại như xe nhìn thấy ổ gà vội đạp phanh. Không những thế, thái độ còn thay đổi 180 độ đến chóng mặt. Cái ngữ khí ngút trời biến đâu mất, thay vào đó cả cơ thể toát ra vẻ đáng yêu ngọt ngào.
Akane trố mắt nhìn Nữ Hoàng, não bộ còn đang bận phân tích tình hình thì nghe thấy một giọng nam phía sau:
-Ở đây có chuyện gì vậy ?
-Anh Rukio ! – Cả Hazumi và Nữ Hoàng đồng thanh kêu lên. Ánh mắt Nữ Hoàng loé ra tia lửa.
Akane bấy giờ mới quay lại, vừa nhìn thấy tên con trai đó, cô cảm thấy khuôn mặt rất là quen. Tên con trai đó nở một nụ cười sáng lạn như ánh bình minh, bước lại gần Akane.
-Chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật có duyên quá Akane.
-Bạn là…
-Bạn không nhớ thật sao ? Lúc ở hội chợ…
-À !!!
-Nhớ ra rồi à ? Tốt quá ! – Rukio cười.
-Anh, sao anh lại đến đây ? – Nữ Hoàng nhanh chóng chạy đến, ôm ghì lấy cánh tay Rukio.
-Anh đến đón em họ. -Rồi Rukio quay sang Hazumi -Đi được chưa ? Đến trễ dì lại mắng cho tơi tả mất.
Cả đám trợn tròn mắt. Người kinh ngạc nhất tất nhiên là Nữ Hoàng. Miệng cô ta cứng đơ một lúc mới thốt nên lời:
-Con nhỏ này. À không, cô bạn này là em họ của anh sao ?
-Ờ. -Rukio gật đầu.
Akane vừa nghe đến đó đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện. Cô cười lớn. Nữ Hoàng mặt tối sầm. Rukio đột nhiên hỏi:
-Mà em làm gì ở đây vậy ?
Nữ Hoàng bị hỏi đến, liền lúng túng không biết trả lời sao.
-Cô ấy đến đánh ghen…hụt. – Akane vừa nói vừa bụm miệng cười.
-Đánh ghen ? Với ai ?
-Với em họ của bạn chứ ai.
-Tại sao ?
-Chắc vì nhìn hai người thân thiết quá nên hiểu nhầm tưởng là bạn đá cô ta để theo đuổi Hazumi.
-Im ngay ! – Nữ Hoàng không kiềm chế nổi, hét lên.
Không khí tràn đầy mùi thuốc súng. Akane không cười nữa mà nhìn chằm chằm Nữ Hoàng. Rồi cô từ tốn nói:
-Cô bạn này, tự dưng kéo cả hội đến làm loạn trước cổng trường người khác chỉ vì một chuyện chưa làm rõ thực hư. Bạn cho mình là ai mà có quyền lớn tiếng ở đây chứ ?
Nữ Hoàng như con mèo bị người ta nhúng nước, quay sang nhìn thái độ của Rukio, chỉ thấy bạn trai khẽ cau mày một cái. Rồi Rukio nhẹ nhàng nói:
-Em làm sai rồi, nên xin lỗi mọi người ở đây và Hazumi đi.
Nữ Hoàng thấy như bị bỏ rơi, cất giọng làm nũng:
-Tại sao anh đã không bênh em lại còn bắt em xin lỗi ? Anh là bạn trai của em cơ mà ?
-À, đó là chuyện của 10 phút trước. Còn bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
Mọi người sốc khi nghe lời tuyên bố của Rukio. Nữ Hoàng như không tin vào tai mình.
-Tại sao ?
-Anh ghét nhất là loại người ỷ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Em hẳn phải biết rõ chứ. Hơn nữa, những kẻ dám đụng đến người thân của anh thì càng đáng ghét hơn.
Nữ Hoàng tái nhợt, tay run run, cảm thấy không thể hô hấp được.
Rukio phớt lờ cô ta, kéo tay Hazumi ra xe mô tô anh dựng gần tường. Anh đưa cho Hazumi mũ bảo hiểm, còn mình ngồi lên xe rồ máy.
Akane buông một câu cảm thán :
-Wa. Ngộ nhận bị đá cuối cùng bị đá thật ?!?!
Nữ Hoàng gầm gừ nhìn Akane như muốn ăn tươi nuốt sống. Thái độ đó không qua khỏi con mắt Rukio. Anh lớn giọng răn đe:
-Nữ Hoàng, em cũng đừng nghĩ đến chuyện động đến Akane.
-Tại sao ?
Nữ Hoàng mở to mắt hỏi trong cơn tuyệt vọng.
-Vì đó là cô gái anh muốn theo đuổi.
Akane nghe như sét đánh ngang tai. Nữ Hoàng thì khỏi nói, cứ như chết đứng giữa trời.
Phán xong một câu chao đảo thiên hạ như vậy, Rukio điềm nhiên đội mũ bảo hiểm, rồ ga phóng đi.