Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh

Chương 7 TẮT NGAY CHO CÔ!!!!!!


Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 7 TẮT NGAY CHO CÔ!!!!!!

Im lặng….
Nhạc được tắt ngay sau khi tiếng hét kết thúc. Cả lớp ngước nhìn cô, bĩu môi bất mãn. Cô Kim tức giận nhìn cả lớp.
– mấy em đang làm cái trò gì thế hả??????
– chào mừng cô thôi! – Rain nhếch môi, xem cơn tức của cô Kim chỉ là cơn gió thoảng qua.
– cô thích ko? – Wind cười đểu, nhìn hai khuôn mặt baby giống hệt nhau khiến cô Kim choáng váng.
– các em thật quá đáng!! – cô Kim gằng giọng, gân xanh trên trán cũng nổi lên. Nếu bà ko trị được mấy đứa này thì còn đâu là danh dự của bà.
– cô có tư cách phê bình bọn tôi sao? – Sophia vừa đọc sách vừa lơ đễnh nói.
– em….
– đừng tức giận cô à! Cô đã già sẽ càng già hơn đấy! – hắn cười cợt, khuôn mặt đẹp trai hớp luôn hồn cô Kim.

– này Jeny sư tỷ! Sao chị ko làm gì đi… – lớp trưởng nhỏ giọng hỏi nó, đã có bốn người của bộ sáu “Quỷ học viện” ra tay rồi mà nó vẫn ko có hành động gì, chàng vương tử thì ko cần thêm vào, vì đối với mấy chuyện này anh ko có hứng thú.
Nó nhìn cô Kim, đôi môi đỏ chậm rãi hình thành nụ cười đẹp mê hồn, trong nó chẳng khác gì một thiên thần lạc xuống trần gian. Nó đứng lên cười với cô Kim.
– cô Kim Phan Linh ạ? Nghe danh cô đã lâu rồi, giờ mới gặp đúng là giống như em nghĩ!
– em nghĩ? – cô Kim nhíu mày hỏi, ko biết có chuyện gì nữa đây.
– đúng nha! Lúc trước em nge nói cô rất xinh đẹp và tài giỏi, còn có thể trị được nhiều học viên quậy phá nữa! Em rất hâm mộ cô… – nó cười ngây thơ.
– vậy sao? – cô Kim vui vẻ, ai được khen mà ko vui kia chứ.
– vâng! Nhưng bây giờ…. – nó nhìn nhìn cô Kim rồi thở dài.
– sao? – cô Kim tò mò hỏi.
– lúc trước em hâm mộ cô bao nhiêu thì giờ thất vọng bấy nhiêu, cô quá xấu so với suy nghĩ của em, với lại…..cô có dám chắc năng lực của cô có thể dạy bọn em ko? Haziii em nhất định phải xử ai dám nói cô đẹp mới được… – nó tiếc nối.
– em dám nói với tôi vậy sao? – cô Kim nghiếng răng.
– tại sao lại ko ạ? – nó chớp mắt.
– em có tôn trọng tôi ko?
– tất nhiên là có rồi! Nếu ko tôi cũng ko nói nhiều với cô như vậy! – nó cười nữa miệng, lấy lại dáng vẻ nghịch ngợm như mọi ngày.
Cả lớp bụm miệng cười khúc khích làm cô Kim tím mặt, bà có cảm giác máu dồn hết lên não, nếu ko kiềm chế lại thì sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
– cô à~ lúc vào cửa cô ko có xem bảng ở ngoài sao? Chẳng phải bọn tôi viết rất rõ “người xấu và giáo viên ko có năng lực cấm vào” à? – hắn lên tiếng.
– IQ thấp vậy ko hiểu sao ba tôi có thể nhận cô vào được! – Sophia thở dài, ko thông minh hơn cô làm sao mà có tư cách dạy cô.

– ba em? – cô Kim kinh ngạc.
– đúng vậy! Ba tôi là hiệu trưởng! – Sophia thản nhiên.
– giới thiệu luôn! Bọn tôi là con cháu của chủ tịch trường này! Cô sẽ làm gì được bọn tôi? – Wind hất mái tóc lãng tử của mình, khuôn mặt baby lười biếng.
Cô Kim choáng váng, mặt trắng bệch, lần này bà đã đụng đến người ko nên đụng rồi. Thảo nào ko có giáo viên trị được lớp này. Thì ra là vậy…. Cô Kim thấu hiểu, nhìn lại cả lớp một lần nữa, cô thở dài, quay mặt ra cửa, cả lớp vẫy tay tạm biệt cô, viễn cảnh cứ như là tiễn biệt bạn ra phi trường. Bỗng dưng lớp trưởng hét lên.
– cô ơi! Coi chừng!
Cô Kim giật mình chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nằm đo đất, ko biết từ khi nào sàn gạch hoa đã đầy dầu trơn trượt, khiến đôi guốc cao của cô Kim gãy làm đôi, bộ dạng cô Kim tơi tả bước tập tễnh ra khỏi lớp. Bà thề! Bà ko bao giờ bước nữa bước vào đây nữa!
Nhìn cô Kim khuất bóng, cả lớp cười toe toét.
– Yeah!!!! Hoan hô Jeny sư tỷ!
Nó mỉm cười, giơ tay hình chữ V.
– chuyện nhỏ!
Văn phòng Hiệu trưởng.

– ồ~ 31 cơ à? – Hiệu trưởng nhìn cô Kim tơi tả trở về văn phòng, vội xem chiếc đồng hồ hàng hiệu của mình, sau đó hứng thú nói với người ngồi bên cạnh.
– cũng tiến bộ đó chứ? Hữu Tâm, lần sau cố gắng thêm chút, chắc có thể duy trì hết tiết đấy! – ông Phương Thiên Thành thoải mái uống trà nói.
– mình cũng nghĩ vậy! – hiệu trưởng gật gật đầu, hoàn toàn ko xem cô Kim ra gì.
Cô Kim đen mặt, thật ko thể tin nỗi người ngồi đây là Hiệu trưởng của ngôi trường quý tộc này. Cuối cùng bà cũng hiểu vì sao đám học viên kia lại ko sợ trời ko sợ đất như vậy, thì ra là có hiệu trưởng dẫn dắt!
Ông Nguyễn Hữu Tâm sao một lúc cảm thán năng lực chịu đựng quá cao siêu của cô Kim thì cuối cùng ông cũng nhớ đến trong văn phòng ngoài ông cùng bạn ra còn có một tượng đá nữa. Quay sang cô Kim, ông cười.
– à….cô Kim đây còn muốn dạy nữa ko?
Câu nói rất ư là ngây thơ của Hiệu trưởng làm cô Kim muốn cắn lưỡi tại chỗ, trong lòng ko ngừng gào thét. Tại sao? Tại sao???? Tôi lại chấp nhận vào dạy ở cái học viện này!!!!!!!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.