Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh

Chương 28


Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 28

Andy nhìn kìa! – Wind lay Andy, chỉ anh nhìn về phía ánh sáng nhỏ ở một góc khuất, ánh mắt Andy lướt qua tia vui mừng.
– đi thôi! – hai người bước nhanh về phía đó, hi vọng sẽ gặp được người mà họ muốn tìm.
Đi theo ánh sáng đó cũng là đi sâu vào rừng, đi được một lúc Andy bỗng dừng lại, anh âm thầm quan sát xung quanh, mắt lam dần trở nên âm trầm.
– trở lại thôi, chúng ta mắc bẫy rồi! – tiếng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, vậy mà nếu nghe kĩ có thể nghe ra một chút gấp gáp bên trong.
– hả??? – Wind chưa kịp hiểu gì thì xung quanh họ đã xuất hiện một đám người, tên cầm đầu xoay đèn pin trong tay cười đểu.
– Dạ Đế, chúng tôi chờ ngài hơi bị lâu rồi đấy!
– muốn gì? – giọng Andy lãnh đạm vang lên.
– mạng của mày! – tên cầm đầu vừa dứt lời thì cả đám phía sau đã lao vào hai người, cả hai nhanh chóng lùi lại phía sau né tránh, Wind cau mài nhìn mấy tên kia.
– bọn mày là người của ai?

– haha! Dù sao bọn bây cũng là người sắp chết, khi gặp Diêm Vương nhớ cáo trạng Hắc Lang! Haha.. – một tên khác nói.
– Hắc Lang? – Wind ngạc nhiên, anh nhớ Dạ Vương chưa từng gây hấn với Hắc Lang mà?
– biết rồi giờ thì đi chết đi! – tên cầm đầu rút súng ra nhắm vào Andy, đang định bóp cò thì một chiếc phi tiêu nhắm ngay cây súng mà phóng tới, tất cả mọi người ở đó ko khỏi sững người khi nhìn thấy ở gốc cây gần đó có bóng dáng một người đang đứng, chiếc áo choàng đen phiêu dật dưới ánh trăng, chiếc mặt nạ bạc che một nữa khuôn mặt, nụ cười tàn nhẫn khẽ nở trên môi, người đó nhìn toàn cảnh vật rồi ko làm gì nữa, trong lòng đã tính toán chỉ đứng ở một bên xem kịch vui mà thôi. Nhưng khi tên cầm đầu nhìn thấy người đeo mặt nạ thì khuôn mặt đã trắng bệch, lắp bắp run rẩy cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ qua kẽ răng đang đánh vào nhau.
– Soul…..hắn ta…..hắn là…..Soul…
Một cơn gió lạnh thoáng qua làm tung bay áo choàng đen của người đeo mặt nạ, hơi thở chết chóc vẫn vờn quanh, cái nhếch môi nơi khóe miệng trở nên càng đáng sợ.
Cả Wind và Andy vừa nghe đến Soul cũng phải giật mình, Soul chẳng phải phó bang chủ thần bí của Ám Ảnh hay sao? Vậy sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Giữa trận chiến của Dạ Vương và Hắc Lang?
Trong lúc mọi người còn suy nghĩ miên man thì Soul đã âm thầm biến mất, vì hình như anh ta đã tính sai điều gì đó, cuộc đấu này chẳng thú vị chút nào, anh ta nên đi hợp mặt với người kia, đã diễn thì phải diễn tới cùng chứ!
Tại nơi cắm trại.
Cả đám con gái đang bu lại vào nhau ngồi run cầm cập, Sophia nhíu mày hỏi bà Hạ Lệ Mai.
– mẹ à! Sao nơi cắm trại của trường Hoàng Gia lại nguy hiểm đến như vậy?
Bà Hạ Lệ Mai quan sát xung quanh rồi lắc đầu.
– mẹ cũng ko biết nữa.
Nguyệt Vy cắn môi, tim đập ngày một nhanh hơn, trong lòng chỉ mong rằng cái người lạnh lùng cao ngạo như vương tử kia được bình an trở về.
“xoàn…..xoạt…”

Một vài cái bóng di chuyển ngoài lều, mọi người trong lêu đều nín thở đầy cảnh giác, Thiệu Quân nắm chặc tay, anh nhìn Rain nói.
– tôi đi xem sao, mọi người đừng ra ngoài.
Nghe anh nói vậy Ngọc Nữ bỗng giật mình.
– anh định một mình đi ra đó ư? Nguy hiểm lắm anh biết ko?
Thiệu Quân nhìn Ngọc Nữ như nhìn người hành tinh lạ, anh ko ngờ cô gái này cũng biết lo lắng ình, bỗng dưng trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp kì lạ. Anh cười trấn an cô.
– ko sao đâu tôi biết tự lo ình mà.
– tôi đi với anh! – giọng nói lạnh lùng của Nguyệt Tâm vang lên, cô cảm thấy chuyện này có điều gì đó rất kì lạ, cô phải điều tra cho kĩ.
Mọi người đều giật mình, Rain là người đầu tiên phản đối.
– cô là con gái làm sao mà đi được, cô nên ở lại đi. – nếu cô mà bị thương thì anh ko bị anh hai anh xé xác mới là lạ.
– ko sao. – Nguyệt Tâm vẫn bình tĩnh, vén bức màn lên, thân hình linh hoạt chui ra ngoài.

Khi hai người ra khỏi lều thì ko còn thấy ai nữa, Thiệu Quân nghi ngờ nhìn xung quanh, ánh mắt tinh tường khi thấy được vài cái bóng đen đang nhẹ nhàng di chuyển sau mấy cây đại thụ. Anh quay qua nhìn Nguyệt Tâm đang đứng bên cạnh mình, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh giống như những chuyện này đều là chuyện bình thường. Trong lúc anh đang ngẩn người suy ngĩ thì có vật gì đó dường như vừa xẹt qua người anh, định thần lại anh mới biết đó là một chiếc phi tiêu bạc sáng lấp lánh, một vài người áo đen bước ra, nhìn Thiệu Quân có vẻ thưởng thức.
– cũng khá đó, nhưng lần sau ko may mắn vậy đâu!
– mấy người là ai? – anh hỏi.
– người lấy mạng mày! – mấy tên kia trả lời – chỉ cần giết được mày thì Dạ Vương sẽ làm bá chủ!!
Thiệu Quân sững người, bọn chúng là người của Dạ Vương ư? Andy đang ở đây vậy sao bọn chúng còn xuất hiện? Chợt anh nhớ đến Andy đã đi tìm nó đến giờ vẫn chưa trở về, phải chăng tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch đã được Andy sắp đặt sẵn.
Gió lại thổi lên, chiếc áo choàng đen quen thuộc lại xuất hiện lần nữa trong đêm khuya thanh vắng. Thiếu niên ung dung tay đút vào túi quần, thản nhiên mà cắt đứt ngang cuộc chiến. Nguyệt Tâm kinh ngạc, đôi môi đỏ ko tự chủ mà thốt lên.
– Soul?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.