Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh

Chương 26


Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 26

Soul_ linh hồn của bóng đêm!
Cả đám đến chỗ cắm trại thì đã thấy phó hiệu trưởng _ bà Hạ Lệ Mai đứng đó, nó ngán ngẩm lắc đầu, đừng nói người sẽ đồng hành cùng tụi nó hai ngày một đêm lại là vị giáo sư này nhé??
– mẹ? – Sophia kinh ngạc, sao mẹ cô lại ở đây nhỉ?
– mấy đứa đến rồi à? Sao trể vậy? – bà Hạ Lệ Mai tươi cười, số bà may mắn ghê lắm mới phải phụ trách cho cái đám quỷ nhỏ này!
– tụi con lạc đường! – Rain gãi đầu nói, trên đường tới đây ko biết anh đã bị tụi kia khủng bố bao nhiêu lần nữa.
– bao nhiêu người đây? – bà Hạ Lệ Mai hỏi, tinh mắt khi thấy bốn người lạ mặt ko phải nằm trong cái nhóm “quỷ học viện” kia.
Wind quay lại, dùng ngón tay chỉ chỉ đếm đếm, anh cười hì hì.
– 10 đúng ạ!
– vừa đủ một nhóm, cũng sắp chiều rồi, mấy đứa chuẩn bị dựng trại đi! – bà Hạ Lệ Mai vỗ tay phân phó.
Nó nhăn nhó ngồi bệch xuống đám cỏ.
– em ko làm đâu! Em mệt lắm!
Bà Hạ Lệ Mai lườm nó.
– đừng có mà giả bộ, lúc nãy cô còn thấy em happy lắm mà!
– ko có mà~~ – nó bĩu môi.
Andy lắc đầu, anh nhẹ nhàng bước lại gần nó.

– Jeny à, đừng làm nũng nữa….đứng lên nào!
Nó mím môi, đưa đôi mắt long lanh đầy hi vọng nhìn hắn, hắn thở dài.
– được rồi, đứng lên đi, anh lấy đồ ăn cho em! – hắn dụ dỗ.
– thật sao? – nó tròn xoe mắt.
– …..thật! – hắn giật giật khóe miệng, ko ngờ nó mê ăn như vậy.
– ha ha! Được, chúng ta đi dựng trại nào! Còn ăn uống gì nữa. – nó cười tươi rói bật dậy, hào hứng kéo cánh tay của hắn đi trước con mắt kinh dị của mấy người còn lại.
Dựng xong liều trại, mấy người con trai mệt lã người, tên nào tên nấy nằm dài dưới cỏ.
– tao chưa từng biết dựng trại lại tốn nhiều calo như vậy! Hoạt động này thật hại não quá. – Wind đưa tay quệt mồ hôi trên trán, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng.
– đúng vậy, may mắn là cuối cùng cũng đã xong! – hắn thở phào nhẹ nhõm.
– nếu mấy cô tiểu thư kia ngoan ngoãn đứng sang một góc, đừng phá hoại thì ko chừng sẽ còn xong nhanh hơn! – Rain lắc đầu ngao ngán, mấy cô kia đúng là phần tử phá hoại mà, người ta nói đoàn kết là sức mạnh, còn đối với cái đám nữ quái này thì đoàn kết là chết hết mới chính xác!
Mặc cho ba tên kia than thở, Andy chỉ lẳng lặng ngồi ở một góc, nhàn nhã dựa vào thân cây, ánh mắt lam khép hờ đôi lúc lại giống như lơ đễnh nhìn về phía mấy cô gái đang nghịch ngợm. Đôi lông mày kiêu ngạo thoáng nhíu lại khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn vô ý ngã xuống nước.
– á…….!
– này! tiểu Vy, mầy ko sao chứ? – nó cười cười đưa tay kéo Nguyệt Vy đang “chụp ếch” dưới sông.
– há há! – Ngọc Nữ đứng trên bờ cười hả hê. Nhưng bàn chân mang giầy cao gót vô tình trượt chân. Và thế là…..
– ê…..ê…á…!
“ùm” một cái Ngọc Nữ hoàn thành một đường cong xinh đẹp, thành công rơi….xuống ngay bênh cạnh của Nguyệt Vy. Thiệu Quân nhìn Ngọc Nữ một thân chật vật mà cười cực kỳ đáng đánh đòn.
– này! Ngọc Nữ tiểu thư, cô nóng lắm sao mà nhảy xuống sông một cách mất hình tượng như vậy??
Ngọc Nữ nghiếng răng nhìn anh, sao đó tức đỏ mặt lột luôn cả đôi giầy cao gót mà chọi vào mặt anh, kèm theo tiếng hét ko kém gì sư tử là mấy.
– KIỀU THIỆU QUÂN!!!!!!!!!! Anh dám cười tôi???????
– hahahaaha….sao lại ko dám chớ!! – Thiệu Quân hai tay chống hông ngửa cổ lên trời cười y như mấy thằng tự kỷ.
Nó nheo mắt nhìn anh, cái tên này bị gì mà cười một cách dã man như vậy nhỉ? Nó nhếch miệng, bước lại đạp một cái thế là Thiệu Quân nhập bọn “thủy quái” dưới kia luôn. Nắm được Thiệu Quân, Ngọc Nữ đưa tay bóp cổ anh lia lịa.
– Kiều Thiệu Quân! Anh dám cười tôi sao? Cười đi! Tôi cho anh cười!!!!
– Écxxxx……tôi biết lỗi rồi mà!!!
Bà Hạ Lệ Mai vừa mới từ trong lều bước ra đã thấy cảnh này, bà ko khỏi thở dài, cái đám này ko tính ăn luôn sao?
Vừa thấy bà mắt nó đã sáng rực.

– cô ơi! Có đồ ăn chưa???
– chưa! – bà tỉnh bơ mà trả lời nó.
– hả??? – cả đám bật dậy, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn bà.
– hả gì mà hả? Đây là núi rừng hoang sơ, muốn ăn thì tự mà đi kiếm ăn, ở đó mà than vãn!
– cái gì???? Em ko muốn làm người rừng đâu!!!! – hắn giãy nãy, nói gì chứ mấy cái vụ hái rau bắt cá này hắn có biết đâu.
– vậy thì nhịn! – bà Hạ Lệ Mai tổng kết, chả thèm quan tâm đến mấy khuôn mặt đang bí xị kia.
Nhìn bà Hạ Lệ Mai ko có trách nhiệm đi xa, cả bọn nhìn nhau trân trối, giờ phải làm sao đây?
– vậy thì chúng ta bắt cá đi! – Andy khẽ liếc về phía dòng suối nói.
– đành vậy thôi! – Rain nhún vai, bắt đầu săn tay áo lên.
– bắt được ko trời….. – Wind với vẻ mặt e dè nhìn xuống suối, anh chưa bao giờ làm mấy chuyện này, ko biết làm được ko nữa.
– để em! – nó hào hứng bay ngay xuống suối, nó nhất định phải bắt thật nhiều mới được.
– tao ko đi đâu! – Sophia bĩu môi, cô làm sao có thể đấu lại mấy con cá bơi nhanh như tên lửa kia chứ? Ko có khoa học gì cả, thế kỉ 21 rồi ai còn bắt cá bằng tay.
– mầy nên tập bắt đi, để sao này còn có nghề tay trái để kiếm tiền! – nó cười nham hiểm mà dụ dỗ, nó thừa biết cái tật mê tiền của con bạn thân mà!
Quả nhiên khi nghe nó nói xong, Sophia đã bắt đầu đắn đo suy nghĩ, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại tiền, tiền…..một đống tiền! Mắt cô nhanh chóng sáng lên.
– ok! Tao tới đây!
Nguyệt Vy bật cười, ánh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt Andy, chỉ thấy anh đang khoanh tay đứng nhìn cô, đôi lông mày nhướng lên, vẻ mặt thú vị nhìn cô như muốn xem cái vẻ chật vật của cô khi bắt cá thế nào. Nguyệt Vy cắn môi, tránh khỏi tầm mắt anh, cô cuối xuống săn ống quần jean lên, bước từ bước xuống suối, trong lòng ko ngừng tự nhủ, cô phải bắt thật nhiều cá để chọi vào khuôn mặt lạnh lúc nào cũng tỏ ra vênh váo của ai kia.
Hì hục cả buổi chiều cuối cùng cả bọn cũng được hưởng thành quả của mình. Cầm con cá nướng thơm lừng trên tay mà Wind có vô vàn cảm thán.

– ôi~ ko ngờ có ngày đại thiếu gia như ta cũng phải tự nỗ lực kiếm ăn!
– anh bớt rảnh rỗi sinh nông nỗi đi, ai mà ko phải tự bắt chứ? – nó khinh bỉ.
– haha…
Khuya…..
Sột xoạt……..sột xoạc…..
Tiếng động nho nhỏ vang lên, nhưng cũng đủ làm một vài người có thính giác cực nhạy trong liều tỉnh giấc. Hắn khẽ động người ngồi dậy, lông mày nhíu lại khi thấy chỗ nằm bên cạnh trống trơn, khuya thế này nó còn đi đâu nhỉ?
Ở cạnh bìa rừng, dưới ánh trăng sáng vàng nhạt, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc đồ đen đang linh hoạt di chuyển trong rừng, bóng đen ngừng lại cuối đầu cung kính nói với người trong bóng tối.
– mọi thứ bắt đầu vào tối nay!
– biết. – một chữ ngắn gọn, người đứng trong bóng tối khẽ cười.
Đêm khuya càng thanh vắng, rừng núi tự phủ ình một cái vỏ bọc im lặng đến rợn người, gió đêm lành lạnh cùng với tiếng côn trình kêu rả rít dường như muốn báo hiệu có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“đoàng….” tiếng súng vang lên, cả bọn trong lều giật mình tỉnh giấc, Ngọc Nữ hoảng hốt, cô sợ hãi.
– có chuyện gì vậy??
– mấy đứa đừng lo lắng, để xem chuyện gì đã! – bà Hạ Lệ Mai trấn an cả bọn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.