Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 23
づ。◕‿‿◕。)づ
Nó vừa đi vừa ăn kem, miệng ko ngừng lầm bầm chửi rủa.
– đúng là xui xẻo, tại sao trên đời này vẫn còn tồn tại những sinh vật điên rồ như chị ta nhỉ? Haziii…
– hey! Cô em đi đâu đó!?
Một tiếng nói nam tính truyền đến, nó nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm để rồi đưa ra câu nói.
– tên điên nào mới nói thì lếch ra đây cho bổn tiểu thư!!!
Nó vừa nói xong thì trong con hẻm gần đấy bốn tên con trai bước ra, nhìn mặt chắc cũng ko lớn hơn nó bao nhiêu tuổi, tên cầm đầu nhuộm luôn cả cái đầu đỏ chót trông cực kì chói mắt, nó liếc mắt nhìn anh ta, khinh thường.
– gần đây chẳng lẽ có bệnh viện nào phá sản hả? sao lại thả lang những phần tử bệnh hoạn thế này…. – nó tiếc rẻ, rồi quay sang tên cầm đầu cười thân thiện. – anh đừng ngại, cứ nói anh ở bệnh viện nào đi, tôi sẽ làm từ thiện mà đưa anh về?
Khóe miệng Kiều Thiệu Quân giật giật, anh chưa từng thấy cô gái nào nói chuyện lại móc họng người khác như nó, đồng thời anh lại có suy nghĩ khác về nó, lúc mới gặp nó, ấn tượng của anh là một cô bé sinh động lại đáng yêu, giờ anh sẽ bổ sung vào thêm hai từ “thú vị” nữa…
– cô bé, lần đầu gặp mặt sao em nỡ lạnh lùng thế? À, đừng nói em thấy tôi dẫn theo nhiều người mà tưởng tôi là xã hội đen nên mới bài xích như vậy nhé? – Thiệu Quân tươi cười, phải công nhận anh đẹp trai theo kiểu cá tính và mạnh mẽ. Nó thì lại ko thèm để anh vào mắt, anh ta nói cứ y như thật vậy, mấy người ở phía sau anh ta ai cũng xăm trổ đầy mình, còn mặt mày thì đằng đằng sát khí, vậy mà tên cầm đầu lại dám trợn mắt mà nói mình là người vô tội, thật sự là hết nói nỗi! Nó lườm lườm nhìn Thiệu Quân.
– đúng a! Anh ko phải là xã hội đen, mà là thành phần làm đen xã hội! Ok?
– no! No! Tôi là người có học thức đàng hoàng, nếu em ko tin tôi có thể lấy giấy chứng minh cho em thấy!
– anh á hả? Đúng là nỗi nhục của Bộ Giáo dục!! – nó thản nhiên ném vào mặt anh một câu nói phũ phàng.
– giời tôi mới biết nhé, nhìn em xinh mà lời nói chẳng lung linh chút nào… – anh lắc đầu cảm thán.
– ai cần quan tâm anh! Anh chặn đường tôi lại làm gì? Quởn quá hé?
– ồ~ nãy giờ chỉ là nghi thức làm quen thôi, thật ra có người nhờ bọn tôi vẽ hoa lên mặt cô bé đó! – Thiệu Quân vui vẻ huýt sáo, chuẩn bị chờ mong nhìn vẻ mặt sợ hãi của nó. Nhưng khác với suy nghĩ của anh, nó chẳng những ko biểu lộ cảm xúc gì mà còn thản nhiên hơn cô tiên mà nói với anh.
– là Lâm Tuệ Liên chứ gì!
Thiệu Quân há hóc mồm, ko dám tin mà nhìn nó, nó có phải con gái ko vậy, nghe người ta đòi rạch mặt mình mà nó còn tỉnh bơ như vậy, thật sự là rất kinh dị nha!
– anh há mồm to như vậy làm gì? Chờ gió độc vào độc chết anh phải ko?
Nghe câu nói của nó mà Thiệu Quân cứng đờ người, khóe miệng quên ko khép lại được. Nó thấy anh như vậy thì lấy làm khó hiểu, hươ hươ tay trước mặt anh mà anh cũng ko có phản ứng gì, nó chậc chậc hai tiếng rồi quay sang nói với mấy người phía sau anh.
– thấy chưa, bị trúng gió rồi đấy!
Thiệu Quân xém xỉu, anh hôm nay đúng là bị đả kích nghiêm trọng rồi, từ trước tới nay từ ngoại hình cho đến gia thế anh luôn thu hút rất nhiều người, họ ko nịnh bợ anh thì thôi, làm gì có cái chuyện làm anh mất mặt thế này!
– em ko sợ??? – anh ngạc nhiên hỏi.
– có gì phải sợ! – nó chép miệng, rồi hỏi anh theo kiểu đang tán gẫu. – rồi giờ có vẽ hoa nữa ko? Nếu ko tôi còn đi học nữa!?
Thiệu Quân cùng mấy người kia dùng ánh mắt ko dám tin nhìn nó. Hazii từ lúc bước chân vào giang hồ tới nay, họ vẫn chưa thấy có nạn nhân nào mà thản nhiên nói chuyện với xã hội đen như cô gái trước mắt này.
– này cô bé, bọn tôi là xã hội đen đó! – Thiệu Quân trợn mắt lên dọa nó.
– lúc nãy anh giới thiệu rồi mà!! Anh trợn mắt lên làm gì? Tôi ko sợ đâu! – nó thè lưỡi trêu lại anh khiến đầu Thiệu Quân bốc khói vì tức giận.
– em ko sợ tôi cũng ko sao, nhưng chắc em sẽ phải sợ Hắc Lang thôi! – anh cười đểu.
– Hắc Lang??! – nó kinh ngạc, mắt nâu lóe sáng, sau đó thốt lên một câu ngây thơ vô đối. – Hắc Lang là cái quái gì vậy????
“bịch” Thiệu Quân đo đất, anh bò dậy thều thào hỏi nó.
– em ko biết Hắc Lang sao?
– ko a! – nó ngây thơ lắc đầu, trong lúc Thiệu Quân bắt đầu tuyệt vọng vì ko còn cách nào dọa nó nữa, thì nó lại tiếp tục nói ra một thông tin khá là “hot”. – nhưng tôi biết Dạ Vương!
– em biết Dạ Vương???? – Thiệu Quân nhíu mày hỏi, nếu ko biết Hắc Lang sao lại biết Dạ Vương nhỉ?
– đúng vậy! Đó là nhà tôi mà! – nó nhún vai.
– nhà em?????????????? – âm lượng của Thiệu Quân cao lên quãng tám, cô gái bé nhỏ này thì có liên quan gì đến tổ chức hắc đạo nổi tiếng đó chứ?
– chẳng lẽ Lâm Tuệ Liên ko nói gia cảnh của tôi cho anh biết sao? Tôi tên Từ Thiên Tuyết em gái của Từ Hạo Ân! – nó có lòng tốt nói cho anh biết.
– Từ Hạo Ân? Andy?? Ban chủ đời thứ tư của Dạ Vương??? – lần này là quá khoa trương rồi, Thiệu Quân chính thức hóa đá, cô bé này mà lại là công chúa của Từ Gia đó sao?
– anh cũng hiểu biết đó chứ! – nó cười nhàm chán.
– thật sao?????
– giỡn thôi! Anh ko tin cũng ok! – nó cười nham hiểm.
-……..