Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 2
Bầu trời quang đãng, cơn gió thổi bay những chùm mây trôi nhẹ, ánh nắng vờn kẽ lá, thổi từng chiếc lá xuyên qua mọi vật, xuyên qua bao nhiêu xe cộ ồn ào, hàng cây xanh dần mở lối, một ngôi trường theo phong cách cổ điển dần hiện ra, ngôi trường khang trang với mười ba tầng lầu, từng trang thiết bị hiện đại cùng thiết kế xa hoa, ngôi trường xứng danh là trường dành riêng cho Quý tộc_trường Hoàng Gia. Hứa hẹn sẽ đào tạo ra những học viên ưu tú, để họ đủ sức ghánh vác cơ nghiệp của gia đình. Đi sâu vào trường, qua những khuôn viên trồng hoa hồng xanh rực rỡ, sân trường đầy nắng trải dài trên những lát gạch hoa, tiến dần đến tầng thứ mười của học viện, lớp 11C VIP_ lớp học tồn tại những thiên tài với chỉ số IQ ngất ngưỡng, vừa là niềm vinh dự của trường, vừa là cơn ác mộng, bởi chưa có bất kì giáo viên nào có thể đứng vững mà giảng hết một tiết học khi bước vào lớp này, cái tên “Quỷ học viện” cũng từ đó mà ra, lớp học toàn học sinh cá biệt và nguy hiểm, sẵn sàng vươn nanh vuốt ra với bất kì ai (lớp chỉ có duy nhất mười sáu học viên, ko hơn ko kém). Chưa từng có ngoại lệ nào tồn tại!
Lớp 11C VIP.
– HẠ DIỆP DUY KHANG!!!!!!!!!! Anh có trả kiny lại cho tôi ko hả??????? – một tiếng hét tức giận nhưng ko kém phần đáng yêu vang lên.
– ko trả! – hai tiếng dứt khoát, chàng trai tuấn tú nhún vai, tay cầm con gấu bông cao hơn một chút, sỉ nhục luôn chiều cao của người nào đó.
– lát nữa anh tôi mà vào thì anh chết chắc! – cô gái trừng lên đôi mắt nâu xinh đẹp, nghiếng răng nói với chàng trai.
– đến lúc đó hãy tính! Tôi ko tin anh ấy làm gì tôi! – chàng trai nhếch môi, nụ cười đẹp mê hồn xuất hiện, dù cho đã được ngắm ko biết bao nhiêu lần, nhưng học viên trong lớp vẫn chưa miễn dịch được.
– anh….
– sao???
– bla….bla…
Ở phía cuối lớp, chàng trai với khuôn mặt baby ngồi gác chân lên bàn, mắt vẫn dáng vào chiếc điện thoại đang chơi game, lơ đãng nói với cô gái đáng yêu bên cạnh.
– hai đứa kia sau ngày nào cũng cãi nhau thế nhỉ?
– anh thì biết gì! Cái đó gọi là “thương nhau lắm cắn nhau đau!” biết chưa? – cô gái đáng yêu vừa lật từ điển vừa khinh bỉ chàng trai nọ.
– ohhhhh!
“cạch” cánh cửa lớp được mở ra, đầu tiên là khuôn mặt baby với nụ cười tỏa nắng.
– chào mọi người! Sao mọi người đến sớm thế?
Khóe miệng cả lớp giật giật, xin thưa anh hai, ko phải người ta đến sớm, mà là anh đến muộn, mà cũng ko thể gọi là muộn, trể 30, phải nói là quá muộn rồi!
Chàng trai nháy mắt nhìn cả lớp, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười câu hồn, anh nhẹ nhàng lướt về phía bàn đầu, nơi có một cô bé đang mở to hai mắt mà nhìn anh đắm đuối.
– sao vậy cô bé? – tiếng nói quyến rũ bậc ra từ đôi môi mỏng, cô bé kia nghe xong mà mặt mày đỏ bừng, cúi đầu lí nhí.
– dạ…?
– có muốn làm bạn gái anh ko? – chàng trai ghé khuôn mặt sát vào cô bé.
– em….em…
“bộp” một vật ko xác định đập vào vai chàng trai, kèm theo một giọng nói sặc mùi chế nhạo.
– đừng có mà thả dê nữa Wind à!
Wind xoay người tìm kiếm chủ nhân giọng nói, khi thấy là thằng bạn thân khốn kiếp của mình thì anh cười cợt nhã.
– thì ra là thiếu gia Kyo đây mà! Cuộc chiến tranh gấu bông kết thúc rồi hả?
Nghe Wind nói mà Kyo giật mình, hình như hắn quên mất chuyện gì thì phải? Run rẩy quay lại sau lưng vì có luồn sát khí quá mức kinh khủng. Hắn nuốt nước bọt trước con mắt sắp phun ra lửa của ai kia.
– haha…..Jeny! Em làm sao vậy? – giả ngu.
– Hạ Diệp Duy Khang!!!!!! Sao anh dám đem kiny của tôi mà chọi vào tên đào hoa kia hả????????
– này! Jeny! Sao em nỡ nói anh là đào hoa? – Wind đau lòng hỏi.
– chứ ko là gì? Ngày nào ko cua gái là anh chết phải ko? – nó đốp chát lại, nó ko muốn ai biết cái tên vô lại này là anh họ nó chút nào.
– làm gì có…..A! Kiny phải ko? Sau cưng bèo nhèo vậy nè? – Wind biết ko nói lại cô em gái nên nhanh chóng lãng qua chuyện khác.
Nó nghe đến tên của con gấu bông thân yêu thì lập tức nhớ đến kẻ đầu sỏ gây họa. Nó cười dịu dàng nhìn người nào đó đang len lén rời đi.
– Kyo! Anh đi đâu vậy?
– à…..tôi….đi dạo đó mà~ – hắn đổ mồ hôi, lúc nãy tưởng đâu nó bỏ qua rồi, ko ngờ tên Wind kia dám khơi gợi lại, nói đến đây hắn liền lia tia nhìn hung ác về phía Wind.
– đi dạo? Haha….để tôi đi với anh nhé? – nó tiếp tục cười dịu dàng.
– ko…ko…cần!
Nó săn tay áo, đang định đập cho cái tên trước mặt một trận thì…
“cạch” cánh cửa lần nữa mở ra, đầu tiên là đôi giày thể thao đen trắng, rồi đến thân hình to lớn cân đối, cuối cùng là khuôn mặt đẹp trai yêu mị, nét đẹp rất dễ hớp hồn người khác, đôi mắt lam u tối như chất chứ cái gì đó, ko khí xung quanh anh lạnh lẽo đến dọa người, cứ y như anh và mọi người ko ở cùng một thế giới, anh là cá biệt, anh luôn đứng trên đỉnh cao quan sát mọi người, anh là thứ ánh sáng huyền ảo mà ai cũng muốn nắm bắt, nhưng anh ko phải là hoàng tử trong truyện tranh, anh ko xiêu lòng trước công chúa hay lọ lem, anh đối với tất cả mọi người đều lãnh đạm, anh đáng sợ hơn bất kì thứ gì, nói tóm lại anh là hiện thân của Ác Quỷ.