Đọc truyện Đại Tùy Quốc Sư – Chương 6: Một Thân Lông Gà
– Phụ thân, mua bút mực cho ta, con lừa hôm trước bảo mua thì nhà ta làm sao bây giờ?
– Mẫu thân ngươi nói mua một con lừa già….. thì được rồi.
Ngoài thành, Lục Lương Sinh đi theo phụ thân tạt qua gia súc Hỗ Thị, Lục Lão Thạch trả lời nhi tử, tiến lên sờ miệng con lừa đang lộ đầu ra hàng rào, xem xét mồm miệng. Nơi này là chợ la ngựa vùng ngoại ô Phú Thủy huyện, bất quá phần lớn buôn bán là ngựa, con la chạy chậm, loại gia súc như trâu là cơ bản không gặp được, quan phủ có văn bản rõ ràng quy định, trâu cày không được mua bán tư nhân.
Bên kia, tiểu thương vừa rồi cùng người cò kè mặc cả xong xoay người lại, cười mỉm nhìn Lục Lão Thạch:
– Vị lão ca này, con lừa ngươi sờ đầu, tuổi tác có chút lớn, kéo cối xay vẫn được, kéo xe đi không được hai mươi dặm, dứt khoát nhìn xem bên này, đều là khoảng hai tuổi.
Lục Lão Thạch nhìn lại tiểu thương chỉ cột rào, bên kia đều là mồm miệng nhẹ, tứ chi hữu lực, da thịt khoẻ mạnh, xem xét chính là khi xuống đất sẽ trở thành gia súc kéo xe rất tốt. Hơi có chút trông mà thèm, sau đó lắc đầu:
– Vẫn là mua lừa già, đầu này bán thế nào?
– Năm mươi văn, ngươi lấy đi, không được thì buổi tối ta sẽ đem nó làm thịt bán thịt.
– Năm mươi văn sao…..
Lục Lão Thạch có chút do dự, sờ sờ túi vải may trong áo, nhìn lại gia súc ở một bên cột rào khác, da lông lừa già rời rạc không ánh sáng, lưng sườn phải còn có mấy chỗ bị quất có vết sẹo, một bộ xương gầy lăn tăn, bộ dáng là bất cứ lúc nào sẽ ngã, hai mắt đục ngầu nhìn xem Lục Lão Thạch trước mặt giáo trả giá cùng thương nhân, lè lưỡi đi liếm ống tay áo của hắn.
– Vậy liền….. Vậy liền mua nó đi.
Lục Lão Thạch cuối cùng có chút không đành lòng, cắn răng đếm ra năm mươi văn, đưa cho tiểu thương kia, sờ sờ đầu con lừa, dẫn nó đi ra, nhìn qua Lục Lương Sinh, cười khổ:
– Nhà ta triệt để hết tiền rồi, trở về, tuyệt đối đừng nói với nương của ngươi ta bỏ năm mươi văn mua đầu lừa quá già.
– Ừm, ta hiểu được.
Thiếu niên gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn lại móng lừa già sau lưng phụ thân, hơi nhíu lông mày nhỏ nhắn:
– Trong Thanh Hoài Bổ Mộng, giống như có một thiên gọi là Hoàn Xuân Thuật, không biết có tác dụng đối với súc sinh có không, chờ trở về lật qua xem xem thế nào.
Hai cha con trở lại đi chợ bên kia, phiên chợ đã tản, khắp nơi bừa bộn trên đất, tăng thêm hôm trước vừa mưa lớn, con đường đầy vũng bùn cũng không tốt để đi lại, tụ tập cùng một chỗ với thôn nhân lúc này đã phần lớn bán xong vật liệu, mua sắm củi gạo dầu muối cần thiết trong nhà, chờ đến hai cha con Lục Lão Thạch trở về, chính là thời điểm lên đường trở lại thôn.
Kiến thức hai ngày qua, Lục Lương Sinh cảm nhận được thế giới ngoài khác biệt rất lớn cùng mới mẻ, đối với một thiếu niên chưa hề tiếp xúc với ngoại giới mà nói, xung kích cũng có, đồng dạng cho lại trên người thiếu niên là lịch duyệt cuộc đời sẽ phải trải qua.
Tiếc nuối duy nhất là không có đi nhìn xem gánh hát Trần viên ngoại mời, trên đường nghe phụ thân còn mấy người cùng thôn nói hí khúc êm tai thế nào thế nào, hoa đán hát hí khúc xinh đẹp thế nào các loại.
– … Thời điểm ra khỏi thành, ta có nghe ngóng, người mà hát hí khúc cho Trần viên ngoại chính là hoa đán nổi danh Hà Cốc quận bên kia, trụ cột của Lý gia, nghe nói mới mười sáu tuổi, tiếng nói kia có thể câu tâm hồn người ta không còn… Lần này giống như hát một khúc hí kịch mới, đặc biệt chuẩn bị cho Trần viên ngoại, gọi….. Kêu cái gì mà vấn thọ.
– Ai, trước không nói tới hát hí khúc kia, thời điểm hôm nay ta vào thành cho kéo vải bà nương, nghe nói phía tây bắc không yên ổn, chẳng lẽ sắp đánh trận rồi?
– Đối với những người nghèo khổ khốn cùng như chúng ta, quan phủ không tăng thuế đã là lão thiên gia khai ân rồi.
Trục xe mang theo tiếng vang chi chi nha nha, đám người trở lại thôn một đường nói khoác những kiến thức nghe được ở trong thành, sau khi về nhà, lại có thể nói một trận trước mặt bà nương hài tử, khoe khoang một chút kiến thức.
Mặt trời chiều ngã về tây, phía tây mây đốt đỏ bừng, chân núi khoác lên một tầng đám mây. Lục Lương Sinh một đường nghe đám đại lão nói chuyện trời nam đất bắc, hắn ngồi trên xe lừa, xa xa, nhìn thấy hình dáng của thôn, khói bếp rải rác dâng lên.
Sau khi vào thôn, chia lại đồ cho mọi người, Lục Lão Thạch nắm lấy lừa già, Lương Sinh thì cầm bút mực, còn chưa đi đến hàng rào ngoài cửa viện nhà mình đã nghe tiếng la hét ầm ĩ của Lý Kim Hoa với người khác.
– Trộm gà của nhà chúng ta, còn muốn trộm đến một con cuối cùng, tin lão nương hiện tại lấy côn đánh chết ngươi hay không!
– Ta chỉ đứng ở trước cửa nhà bà một lát, dựa vào cái gì nói ta trộm, bà dám đánh, ta sẽ dám nằm, lười chết các ngươi!
– Khi dễ chồng của ta ra cửa đúng không? Tốt lắm, lão nương nhìn xem ngươi nằm hay không nằm…
– Ngươi dám ngang ngược, ta để cho toàn thôn đều nghe thấy, ngươi vu oan cho người, dám đánh ta, ta liền cáo quan!
Người đứng trong hàng rào cửa sân cãi lộn cùng Lý Kim Hoa thì hai cha con đều biết, Lục Nhị Lại, đại danh thì không có người nhớ rõ, cùng thôn cùng họ, nói ra chắc cũng có quan hệ họ hàng, bất quá lại có tiếng người nhàn rỗi trong thôn, chơi bời lêu lổng đã quen, thường xuyên đi dạo vào mấy nhà khác, thời gian thỉnh thoảng trêu chọc nữ nhân, trước đây ít năm còn có bà nương, sau khi chịu không được hắn, người đã chạy mất, qua lần này hắn trở nên càng thêm lười nhác, có khi đơn độc gặp phải nữ nhân có chút làm loạn, vì thế bị người đánh qua không ít lần.
Lục Lão Thạch lại không phải người nói năng trôi chảy, trên mặt cũng hiện ra vẻ giận dữ, Lục Nhị Lại bên kia cửa sân nhỏ chú ý tới có người sau lưng, vội vàng vọt đến một bên, Lục Lão Thạch đi thẳng vào, cầm côn bổng từ trong tay thê tử, Nhị Lại kia bị dọa sợ rụt lại.
– Lục Lão Thạch! Ngươi muốn làm gì?!
– Ta cũng không có trộm nhà gà của ngươi, là bà nương ngươi thấy ngươi đi ra ngoài, trong lòng tịch mịch đi ra ngoài kiếm hán tử, ta và ngươi vẫn là bà con, giúp ngươi trông coi…
Lục Lão Thạch giơ côn lên hướng về phía hắn:
– Cút cho ta!
Lý Kim Hoa bên cạnh cũng mạnh mẽ, nhặt lên một khối tản đá trên mặt đất đập tới, Nhị Lại kia né tránh, lui về phía sau:
– Ha ha….. Các ngươi là đức hạnh này, khẳng định là chính các ngươi đã ăn gà nhà mình rồi, sau đó đổ lên trên đầu ta, muốn không công được…
Đang nói, cảm giác có người xông lại, hắn quay mặt nhìn lại, Lục Lương Sinh đã giơ chân lên, chặn ngang. Bình một tiếng, hông kẻ lười biếng lập tức đau xót, dưới chân lảo đảo, ngã xuống bên cạnh.
– Lại không lăn, đánh chết ngươi!
Lục Lão Thạch cũng lao đến. Nhị Lại kia sợ hãi từ dưới đất bò dậy, người đầy bụi đất chỉ chỉ hai cha con đứng trước cửa viện, thả hai câu ngoan thoại, tè ra quần chạy xa. Chuyện tạm thời lắng xuống, nhưng tự nhiên mất đi một con gà để cho Lý Kim Hoa ngồi vào dưới mái hiên nghẹn ngào nước mắt, Lục Lão Thạch đi theo qua ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, vuốt vuốt an ủi:
– Mất thì cũng mất rồi, lần sau lại mua một con trở về, ngươi xem ta đã mua con lừa về rồi đây…
Lục Lương Sinh nhìn phụ mẫu một trận, đi qua bắt chuyện với muội muội, để cho nàng cũng đi qua hổ trợ an ủi mẫu thân, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, nhà Lục Nhị Lại kia ở ngay phía bắc thôn, gian cỏ tranh hai phòng, bùn thoa tường đều rách mấy lỗ, đều có thể nhìn thấy bên trong, cửa phòng cũng nới lỏng, nghiêng sập qua một bên. Đoán chừng Lục Nhị Lại sẽ không trở về, trong phòng không có người, Lục Lương Sinh đi đến, bên trong không có gì, một bếp, một giường gỗ, còn bàn gỗ thiếu một chân.
– Ừm?
Dò xét xung quanh, lúc đi đến bếp, Lương Sinh bỗng nhiên nghi hoặc kêu nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống, trên lò miệng củi xám, cầm lấy vài phiến lông vũ, còn có hai cây xương.
– Còn nói không có trộm…..