Đọc truyện Đại Tùy Quốc Sư – Chương 29: Huyên Náo, Ồn Ào Cùng Công Đường
Chít chít….. Chít chít… phi điểu có cánh chim màu xám hạ xuống mái hiên, đường đi thẳng tắp, người bán hàng rong khiên hàng gánh của mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm, quầy hàng bài trí bên đường mở ra lồng hấp, nóng hôi hổi, lão hán đẩy xe hàng két két két két nhẹ vang lên, nhiều lúc còn truyền tới chủ quán, hỏa kế đang kêu to.
– Bánh nướng vừa ra nồi, xốp giòn thơm ngọt…..
– Bình gốm cuốn miệng, vật liệu không thể giả, có thể làm cái bô, vị công tử tuấn lãng bên kia, không đến coi một chút sao?
– Trang điểm, gương đồng, gỗ đào tốt nhất, rất hợp với phụ nữ có chân dung đẹp mắt….
Trên đường phố ồn ào náo động mà náo nhiệt, khách quen tung bay đến gian phòng lầu hai khách sạn, có sột sột soạt soạt tiếng ăn cái gì đó vang lên. – Ăn nhiều một chút, cơm canh bán trong thành này, ăn rất ngon.
– Ăn nhiều cái gì, chừa chút cho Lương Sinh, Lục Nhị Đản, ngươi buông chân xuống!
Trong lúc bọn người Lục Phán, Lục Khánh ầm ĩ, Lục Lương Sinh mở to mắt, ngồi dậy mới phát hiện không biết lúc nào đã lên lên giường ngủ mất. Đạo Nhân cóc co lại thành một đống, phơi nắng sớm ở trên bàn sách, tám đại hán Lục gia thôn vây quanh bàn tròn kêu rất nhiều thịt, thấy Lục Lương Sinh tỉnh lại, một người ngồi gần kéo xuống một đùi gà đưa tới.
– Lương Sinh, cho nè, sáng sớm ăn nhiều một chút mới tốt.
Đè ép mép giường, buông chân xuống mặc giày vào, Lục Lương Sinh tiếp nhận đùi gà phóng tới bàn đọc sách:
– Đợi lát nữa lại ăn, tối hôm qua ăn nhiều, hiện tại cũng không có cảm giác quá đói.
Nói xong, mặc vào áo bào đi đến góc tường rửa mặt, lướt qua nước đọng, quay đầu.
– Phán thúc, hôm nay chúng ta đi huyện nha xem một chút đi, sớm xử lý chuyện trong thôn, sớm trở về.
Lục Phán đang nắm vuốt nửa con gà gật gật đầu, nghĩ nghĩ, buông gà trong tay xuống, quay sang nhìn Đại chất tử, lông mày nhíu lại.
– Lương Sinh, lúc sáng xuống lầu dặn hỏa kế làm cơm canh nghe thực khách trong tiệm ăn cơm nói nhi tử Trần viên ngoại chết rồi. Bên cạnh, Lục Khánh nhấc đầu lên, hừ một tiếng.
– Chết thì chết thôi, loại người này không chết, lão thiên gia liền bị mù mắt.
Bên kia góc tường, Lục Lương Sinh phủ lên khăn mặt, ngồi vào bên bàn cơm, có người vội vàng đưa tới đũa cùng một bát cháo loãng, thiếu niên cười nói:
– Cũng không quan hệ gì với chúng ta, khi chúng ta đi, hắn sống sờ sờ nhảy nhảy loạn hết cả lên mà, nói không chừng nữ quỷ kia thông minh, sau khi chúng ta rời đi thì giết chết hắn báo thù.
– … A….
Lục Phán nghĩ nghĩ, râu quai nón giãn mở, một lần nữa cầm lấy nửa con gà, hung hăng cắn một ngụm.
– Cũng đúng, đâu cần để ý đến chuyện này.
Nói xong nghiêng đầu quay qua nói với với bảy người khác một câu:
– Sau này, chuyện của Trần viên ngoại, ai trong chúng ta cũng không thể nói, cho dù bị dính vào cũng đừng vạ lây cho Lương Sinh!
Ăn xong cơm sáng có chút dầu mỡ, cũng đi ra khỏi phòng, lúc này ra bên ngoài, nhà Trần viên ngoại xảy ra chuyện sáng sớm đã truyền ra, thậm chí bốn mươi mấy người tự mình tham gia trong đó càng thêm mắm thêm muối chuyện tối hôm qua ở Trần Phủ gặp lệ quỷ, hiện tại Trần Nghiêu Khách chết, Trần viên ngoại đâu khổ đến bệnh liệt giường, cho nên không còn điều kiêng kị gì.
– Các ngươi không biết được lợi hại, ngày đó nếu không có cao nhân tọa trấn, chỉ sợ Trần Nghiêu Khách kia đã bị giết chết tại chỗ.
Mấy đứa nhỏ đang rượt đuổi đùa giỡn, người lớn trong nhà quát tháo vài câu, xoay người tiếp tục tập hợp một chỗ cùng người gần đó xì xào bàn tán thảo luận tin tức mình nghe tới.
– Ôi, đó là các ngươi không biết, nữ quỷ kia chính là người lần trước đến Phú Thủy Huyện hát khúc cho Trần viên ngoại, lúc ấy ta cũng ở ngay đó, âm thanh kia cực kỳ êm tai, hát đến nổi có cảm giác như xương người đều xốp giòn.
Thư sinh khá lớn tuổi phun một bãi nước miếng lên mặt đất.
– … Còn không phải nhi tử Trần viên ngoại làm hại, người này không có đọc bao nhiêu sách, cách ăn mặc thì là bộ dáng người đọc sách, khắp nơi trêu chọc phu nhân nhà lành, bại hoại danh dự người đọc sách chúng ta, chết đáng đời!
– Cũng không biết lúc này Huyện Lệnh xử lý việc này như thế nào.
– … Chẳng lẽ còn bắt quỷ ngồi tù?
Phố lớn ngõ nhỏ, phòng trà, quán rượu, phần lớn là vòng tròn tốp năm tốp ba, dù sao chuyện lệ quỷ giết người cũng không thấy nhiều, vừa nghe còn có chút cảm thấy phụ tử Trần gia không may, một vài người biết rõ tình hình thực tế, từng người bắt đầu vỗ tay khen hay, người tính tình có chút mạnh thì chạy đến cửa ra vào Trần Phủ, nhổ nước miếng ngay cửa trước.
Lục Lương Sinh đi theo tám người đến huyện nha, nghe một phần phía sau liền không cần tiếp tục nghe tiếp, đi qua đầu đường rộn rộn ràng ràng, tìm được huyện nha, lão bộc quản sự Trần gia kia đang đi từ bên trong ra, mắt lão ửng đỏ, nhìn thoáng qua chín người Lục Lương Sinh một chút, vội vàng cưỡi xe ngựa rời khỏi.
Lục Phán nhìn xem xe ngựa đi xa cũng hừ lạnh một tiếng.
– Chắc hẳn trong nhà chết người trọng yếu mới đến huyện nha báo quan, Hồng Liên nữ quỷ kia chết, thế nào không thấy bọn hắn đến đây báo? Còn là giàu nhân tâm, thích làm việc thiện, ta nhổ vào — –
– Phán thúc, tạm thời không nói trước những thứ này.
Lục Lương Sinh nháy mắt với hắn, chuyện đã hạ xuống, cũng không cần phải nghị luận ở phía sau, miễn cho phức tạp, đi ra ngoài hai chuyến, chuyến thứ nhất cùng phụ thân Lục Lão Thạch đi tới huyện thành, không có cảm xúc gì, đã cảm thấy thế giới bên ngoài phồn hoa, làm cho người hoa mắt.
Chuyến thứ hai này lại để cho hắn trưởng thành không ít, hắn gặp qua một đoàn người tinh quái, cũng nhìn được lòng người càng thêm buồn nôn hơn mấy lần so với bề ngoài. Còn như nữ quỷ kia, Hồng Liên. Lục Lương Sinh thở dài, hắn có thể giúp đỡ đều đã giúp.
Nghĩ đến đây, người đã đi lên bậc thang nha môn, hướng sai dịch hai bên thi lễ một cái, nói rõ ý đồ đến.
– Hai vị đại ca, chúng ta người ở là Tê Hà Sơn Lục gia thôn, hai ngày trước tới qua một lần, đơn kiện cũng đã được đưa lên, là liên quan tới chuyện hai thôn bởi vì dẫn nước vào đồng ruộng mà xảy ra tranh chấp.
Sai dịch nhìn thấy thiếu niên trước mặt nói chuyện đâu ra đó, không có khiếp đảm, nhẹ gật đầu:
– Là các ngươi à, hôm qua có nghe lão Triệu nói qua.
– Nói qua?
Lục Lương Sinh có chút nghi hoặc.
– Chữ viết rất đẹp!
Sai dịch kia cười cười, chỉ một bên lối đi dưới mái hiên nha môn:
– Các ngươi tạm thời ở nơi đó chờ, ta đi vào thông báo Chủ Bộ.
Thì ra bởi vì lúc trước viết đơn kiện, Lục Lương Sinh cũng không biết có nên cười hay không, học đối phương chắp tay.
– Làm phiền vị đại ca này.
Sai dịch xách theo Thủy Hỏa Côn bước vào cửa lớn huyện nha, cũng không đi công đường chính diện, nơi đó là chỗ ngày thường thẩm án mở đường, nơi Huyện Lệnh Chủ Bộ xử lý công vụ thường ngày là ở viện bên cạnh, nơi đó có vài gian Thiên phòng, phân biệt Huyện Lệnh, Huyện thừa, Huyện Úy mỗi người chiếm một gian, Chủ Bộ, Điển lại lại là một gian.
Sai dịch đi tới, Tiểu lại, bộ khoái tới lui bận rộn, trước đó cũng bởi vì nháo quỷ chuyện để cho Huyện Lệnh cùng Chủ Bộ tổn thương đầu óc, dưới mắt thì người bỗng nhiên chết, bên ngoài lưu truyền là lệ quỷ sát hại tính mệnh, chỉ có thể tạm thời gác qua một bên, phái người đi kiểm tra, tìm không thấy hung thủ, cứ nghĩ không còn án nào để xử lý.