Bạn đang đọc Đại Tụng Sư – Chương 42: Chia Phần Buôn Bán
Q1 – CHƯƠNG 42: CHIA PHẦN BUÔN BÁN
Editor: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn giật giật gân cốt, “Thâm sơn cùng cốc, phòng ở cũ nát, nhưng cửa lại phơi năm màu sáu sắc, y phục đẹp đẽ.”
“Không cổ quái?”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống cánh rừng, vỗ vỗ vị trí bên người, “Nghỉ một lát, chờ Bả Tử tới lại nói.”
Lộ lão tứ nghe, nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Lưu gia ao nghèo, nghe nói, trong thôn có phân nửa người đi xin cơm.
Địa phương nghèo như thế, cư nhiên mặc tiên diễm như thế, y phục làm từ tơ lụa… Một khúc lụa cũng mất ba năm lượng bạc đi.
“Lẽ nào Quế Hương bị bọn họ…” Lộ lão tứ phù phù ngồi dưới đất, đi đứng như nhũn ra, “Đỗ tiên sinh, vì sao người…”
Đỗ Cửu Ngôn biết nghi vấn của hắn, đáp: “Quế Hương mất tích ở ngoài thành, nếu như nàng vào thành, nói vậy ngươi hẳn là nghe được. Đã không có, vậy người chắc chắn còn ở ngoài thành.”
“Hơn nữa ở đây. Nếu như nàng là bị người bắt cóc hoặc hại. Như vậy từ chỗ nàng đào rau đi khai, đi về phía nam phải qua sông, còn phải đi quan đạo, thanh thiên bạch nhật coi như là xe ngựa cũng sẽ có người chứng kiến. Như vậy, bí mật nhất một đường đi hướng tây vào núi.” Đỗ Cửu Ngôn nhàn nhạt nói, “Ta vốn cũng chỉ là bài trừ hoài nghi, bây giờ thấy thôn này, tám chín phần mười rồi.”
“Chờ Bả Tử trở về, xem hắn có tìm được đầu mối giá trị không.”
Dứt lời, Bả Tử xuất hiện từ phía sau, ngồi xuống một bên khác của Đỗ Cửu Ngôn, “Làm sao vậy, thôn này có vấn đề?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi phát hiện cái gì không?”
Bả Tử mở tay ra, trong lòng bàn tay có năm sáu quyên hoa cùng một loại trâm châu hoa, vật phẩm trang sức của nữ nhân, nhan sắc và trình độ bẩn bất đồng, chắc là thời gian làm mất khác nhau.
Lộ lão tứ nhìn một cái trong đó, có điểm không xác thực nhận thức, “Cái này… Hình như Quế Hương có.”
“Cái này không phải. Nhan sắc bại thành như vậy, có ít nhất gió thổi phơi nắng một tháng rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cầm mấy cái lên thưởng thức, Lộ lão tứ thở phào nhẹ nhõm, “Ta nhớ ra rồi, trên đầu Quế Hương hình như không có đeo cái gì.”
Đỗ Cửu Ngôn trả lại cho Bả Tử, chỉ chỉ sơn thôn, “Ngươi biết nơi này không?”
“Lưu gia ao tổng cộng sáu mươi hộ, trong đó ba mươi mốt hộ phân tán ra ngoài xin cơm đòi tiền, ở trong thôn cũng liền hai mươi mấy hộ, phần nhiều là lão nhân và hài tử.”
“Tháng trước, lý trưởng nơi này còn đi huyện nha cầu triều đình chẩn tai. Bởi vì hạt giống mùa xuân gieo bị chim ăn, cho nên đều hoang.” Lúc nói chuyện, Bả Tử cũng đánh giá thôn, “Ngươi hoài nghi nơi này?”
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Nha môn đáp ứng?”
“Phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ có tin tức.” Bả Tử nói xong, cau mày nói: “Ngươi muốn mượn nha môn?”
“Ngươi làm bộ khoái mấy ngày, trái lại hiểu rõ chuyện của nha môn a.” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, ngữ khí trêu tức.
Bả Tử bất đắc dĩ bật cười.
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, ho khan một tiếng, bỗng nhiên hướng về phía sơn thôn hô một tiếng, “Bộ khoái trong nha môn đến tra rồi!”
Thanh âm kia cao lại rõ, quanh quẩn trong sơn cốc, tiếng vang lặp lại mấy lần mới chậm rãi lắng xuống.
Bốn phía một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến tựa hồ khói bếp trong thôn đều được đứng hình.
Lộ lão tứ kinh ngạc, giật mình, “Làm, làm gì?” muốn đả thảo kinh xà.
Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, “Chờ!”
Novelland.com
Thời gian uống cạn chun trà qua đi.
“Không ai đi ra.” Lộ lão tứ nói: “Ta thấy, ta cần phải đi nói với Tam gia.”
Bả Tử cười mà vô ngữ.
“Tìm Tiêu Tam gia?” Lộ lão tứ kỳ quái nói, “Người, người vừa rồi vì sao ngươi rống lên?”
Đỗ Cửu Ngôn xoay người đi, vừa đi vừa nói: “Dân chúng tầm thường nghe được bộ khoái đến, tất nhiên sợ loạn đầu trận tuyến, nhưng thôn này an tĩnh như vậy.”
Không phải là không có người, chính là giả vờ trấn định.
Lộ lão tứ hít sâu một hơi, gương mặt sùng bái Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Ngươi về nhà chờ tin tức ta, ta đi tìm Tiêu Tam đàm điều kiện.” Đỗ Cửu Ngôn thưởng thức một châu hoa. Châu hoa là phấn bạch giao thoa, nhưng bởi vì gió thổi phơi nắng nên nhan sắc đã rất nhạt. Bất quá, như trước có thể nhìn ra được, châu hoa này làm rất tốt.
“Đỗ tiên sinh, ta, ta không muốn báo quan.” Lộ lão tứ sợ nói: “Ta chỉ cần tìm được Quế Hương là được.”
Đỗ Cửu Ngôn dừng lại chờ Lộ lão tứ, trầm giọng nói: “Tình huống bây giờ ngươi thấy được, Quê Hương mất tích tám chín phần mười có quan hệ với thôn này. Phía sau thôn này có cái gì, thực lực gì chúng ta cũng không biết, muốn bằng lực của ta ngươi, cũng không dễ dàng tìm được người.”
Lộ lão tứ cúi thấp đầu không nói chuyện.
“Hợp tác vui vẻ như thế, lần này ta phải lấy nhiều chút.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy lần trước Tiêu Tam kiếm nhiều, nàng có thể bỏ qua, lần này nàng phải lấy nhiều hơn,
Mi sắc của Bả Tử không sợ hãi, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng lần này có thể kiếm tiền?”
“Ta có cảm giác, vụ án này chúng ta có thể lấy một khoản!” Nàng cười híp mắt chắp tay đi ở phía trước, Bả Tử hầu như có thể đoán ra. Giờ này khắc này đầu óc của nàng đang tính toán cái gì.
Lộ lão tứ bỗng nhiên dừng lại, do dự nhìn nàng, có chút sợ, lại có chút cảm giác liều mạng bất cứ giá nào, “Đỗ, Đỗ tiên sinh. Người, người thật có thể tìm được Quế Hương?”
“Ngươi nói dưới tình huống nào, vật trang sức của nữ nhân dễ rơi.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lộ lão tứ bật thốt lên lên đường: “Chạy, lúc chạy.”
“Đúng! Bào, đả động, cùng với bị người đánh lưng, kéo các loại động tác, rất dễ rơi!”
Cả người Lộ lão tứ rét run, trước mắt hiện ra, Quế Hương bị ba năm nam nhân cao to thô, kéo trên măt đất, “Đỗ, Đỗ tiên sinh, thôn này vì sao buộc nữ tử?”
“Y phục cảnh xuân tươi đẹp, là giải thích rất tốt.” Không có nhu cầu đặc thù, dù là khoe khoang vẻ ngoài nữa, cũng không đến mức người của thôn đều mặc tiên diễm như thế.
Lộ lão tứ đỡ cái chân mềm, chờ Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đi rất xa, hắn mới đuổi theo.
Chờ bọn hắn tiêu thất trong rừng cây, trong thôn bình tĩnh vừa nãy, đảo mắt các nhà các hộ thu y phục, tắt khói bếp, khóa đại môn, toàn bộ thôn rơi vào trong một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Thẳng đến mặt trời lặn, mới có người lục tục trở về, ngọn đèn dầu bốn phía sáng lên, có người chơi đùa có người uống rượu, còn có tiếng khóc cười của nữ tử, náo nhiệt dị thường.
Novelland.com
Trong Đức Khánh lâu, Tiêu Tam vừa xỉa răng, vừa nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Không phải mới vừa kiếm ở Hoa gia sao. Lại thiếu tiền?”
Đỗ Cửu Ngôn rót rượu cho Tiêu Tam, nhợt nhạt cười, “Cái đó không có quan hệ gì với thiếu tiền hay không. Làm bách tính, ta có nghĩa vụ giúp triều đình phá án, bảo hộ tài sản cùng với sinh mệnh của bách tính an toàn.”
Tiêu Tam uống một hớp rượu, “Ngươi bớt giả thanh cao với ta. Bất quá, Lộ lão tứ không báo quan, nha môn sẽ không lập hồ sơ. Ngươi chỉ có chút đầu mối như thế, xác định không thành vấn đề?”
Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ta có bao giờ lừa gạt ngươi chưa? Bao ngươi kiếm cơm nơ áo ấm.”
Tiêu Tam đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, tiểu tử này giả dối, yêu tiền còn thích vô lại trên phố phường, nhưng phải nói, đầu óc của hắn rất đủ dùng.
Thế nhưng người của Lưu gia ao vẫn bổn phận, nhiều năm như vậy ngoại trừ đòi tiền nháo, cũng không xảy ra chuyện gì.
“Ngươi xác định?” Tiêu Tam xề gần, nhìn chằm chằm nàng, “Không phải đùa giỡn ta?”
Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng cười, nói: “Hợp tác chính là phải tin tưởng lẫn nhau, thái độ này của người, không có cách nói chuyện nào khác!”
“Được!” Tiêu Tam phun cây tăm trong miệng ra, vỗ bàn, nói: “Lão tử dẫn người đi, coi như là người tốt việc tốt!”
Đỗ Cửu Ngôn cười, dựng thẳng năm ngón tay lên, “Chia năm năm!”
“Ta! Ta dẫn người đi, mệt nhọc mấy ngày được năm, ngươi há miệng đã muốn phân nửa, tiểu tử ngươi còn có mặt mũi hay không?” Tiêu Tam đẩy Đỗ Cửu Ngôn ra, nàng nhẹ tránh ra, “Người biết đầu năm nay miệng cùng đầu óc đáng tiền nhất không?”
“Tiểu tử ngươi.” Tiêu Tam chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Nghèo đến đặc sắc!”
Lúc nói chuyện, cầm đi nhanh xuất môn.
Đỗ Cửu Ngôn tự mình tiễn hắn tới cửa, lại nháy mắt ra dấu với Bả Tử, thấp giọng nói: “Có chút nhãn lực!”
Bả Tử cười nhìn nàng, “Cũng không căn dặn ta chú ý an toàn? Không đủ thành ý.”
—— lời nói ngoài ——
Kéo màn che: Củ cải nhỏ mặc cái yếm hồng, lộ cái mông trắng mịn lên đây.
Cúc cung!
Các vị tỷ tỷ xem xong nhớ cmt nga, xem xong nhớ like nga, xem xong nhớ khen cha ta soái, khen ta khả ái nga, hắc hắc!
Thuận tiện báo trước, ngày mai ta tiến hành thưởng đề đoán, nhớ sớm cmt bài suy đoán của mình nga!
Moa moa ta các vị tỷ tỷ.