Bạn đang đọc Đại Tụng Sư – Chương 157: Thực Sự Tiếc Nuối
Q1 – CHƯƠNG 157: THỰC SỰ TIẾC NUỐI
Dịch giả: Luna Wong
“Ngươi, ngươi làm gì, không nên quá quá phận.” “Lưu huyện lệnh” híp mắt, râu mép run lên run lên.
Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn, đuôi lông mày khươi một cái, “Đại nhân tới Thiệu Dương có tốt không, ngày đó cãi nhau xong, người còn giận học sinh sao? Nhưng nghìn vạn lần không nên tức giận a, dù sao…” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn chòm ra phía trước, “Người cũng không phải Lưu đại nhân thực sự, không đáng tức giận.”
“Lưu huyện lệnh” hét lớn một tiếng, “Ngươi, ngươi làm càn!”
“Ngươi nói, ta muốn ở đây đánh ngươi một trận, vương gia các ngươi sẽ như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Trở về nói cho vương gia các ngươi biết, cho hắn mấy ngày, mau chóng ly khai Thiệu Dương, không thôi ta để hắn không thể đi ra nữa.”
“Lưu huyện lệnh” đang muốn nói, bỗng nhiên chợt nghe bạn già của tiệm đồ nướng kinh hô một tiếng, “Đỗ… Đỗ tiên sinh, người… Người chớ xung động a, đây chính là Lưu đại nhân…”
“Vâng, vâng.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đại nhân đi thong thả.”
“Lưu huyện lệnh” hừ một tiếng, phất tay áo đi nhanh.
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa nhìn bóng lưng hắn, thân này không đủ cao, thân hình cũng không giống, Quế vương tâm thật đủ lớn, lẽ nào trong nha môn sẽ không có người phát hiện?
“Đỗ tiên sinh.” Lão bản lặng lẽ bắt đầu, nhắc nhở: “Tốt xấu là huyện lệnh, người cũng không thể khi dễ.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, chắp tay, “Ngày khác trở lại ăn, cáo từ.” Lúc nói chuyện cũng đi.
“Thế nào nhìn, dường như Đỗ tiên sinh đang đùa giỡn Lưu đại nhân.” Lão bản lầu bầu nói với tức phụ nhà mình, tức phụ nhi của hắn nói: “Chớ nói nhảm, Đỗ tiên sinh không phải người như thế, hơn nữa bộ dáng này của Lưu đại nhân, tấm tắc…”
“Lưu huyện lệnh” trở về nha môn, thẳng đến gian phòng Quế vương nghỉ ngơi, vẻ mặt ủy khuất lấy da mặt trên mặt xuống, lộ ra mặt mình, “Gia, thuộc hạ không muốn giả Lưu huyện lệnh nữa.”
Quế vương giận, quay đầu nhìn hắn cả giận nói: “Cho ngươi làm việc ngươi còn ủy khuất, lệ tiền tháng này khấu trừ.”
“Gia.” Vẻ mặt Kiều Mặc đau khổ, đè nén nói: “Đỗ Cửu Ngôn dáng vẻ lưu manh, còn khi dễ ta. Ta lại không thể động thủ với hắn.”
Quế vương nghĩ đến ba mươi lượng của hắn, dừng một chút, nói: “Khẩu khí này nhịn trước, chúng ta còn nhiều thời gian, luôn luôn có biện pháp chỉnh hắn.”
“Gia.” Kiều Mặc lầu bầu nói: “Tuy rằng quyền cước của hắn cũng được, nhưng không phải là đối thủ của chúng ta, không bằng…nhân lúc trời tối giết hắn đi.”
Quế vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Giết tiện nghi hắn, ta nhất định phải để cho hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết!”
“Nga, ” Kiều Mặc ủ rũ cúi đầu ra ngoài, suy nghĩ một chút quay đầu lại nhìn Quế vương, “Gia, người không làm đại sự?”
Quế vương nằm vật xuống ngủ, lười biếng nói: “Ca ta đang giận, ta thu liễm trước. Phản chính nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, báo nhãi ranh Đỗ Cửu Ngôn trước.”
“Không giết chết hắn, ta không muốn làm đại sự.”
Tức chết rồi, tiền của hắn người của hắn đại sự của hắn đều ngâm canh.
“Đã biết.” Kiều Mặc thoải mái, hắn liền biết gia bọn họ không phải người hồ đồ, làm cái gì đều cũng có dự định và kế hoạch.
Bookwaves.com.vn
Trong phòng, Quế vương trở mình, lầu bầu nói: “Mỗi ngày làm đại sự, chỉ ngươi chí hướng cao.” Lần sau không mang theo Kiều Mặc ra ngoài nữa.
Nghĩ cách gì…còn có hài tử của Đỗ Cửu Ngôn, nhãn ranh đó cũng tặc, lần sau bắt hắn, không đánh mông hắn không được.
Cực kỳ giống lão tử hắn, xấu xa.
Quế vương hừ một tiếng, xoay người ngồi xuống, “Cố Thanh Sơn, tiến đến!”
“Gia.” Cố Thanh Sơn tiến đến, Quế vương phân phó nói: “Đi Tây Nam, mời Đỗ Cửu Ngôn tới, nói ta triệu tập bọn họ nghị sự.”
Củ cải nhỏ hắt hơi một cái, dẫn theo bao phục nhỏ của mình ra ngoài, Trần Lãng nhìn thấy, kỳ quái nói: “Ngươi phải xuất môn sao? Cha ngươi không phải là không cho ngươi ra ngoài sao?”
“Ta ngụy trang một chút.” Hắn từ trong bao phục lất một cái mũ nhỏ đội lên đầu, mành che mặt trắng trắng, ẩn núp thật đúng là đủ tốt, “Tiên sinh, có phải nhìn không thấy ta hay không?”
Trần Lãng dở khóc dở cười, “Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị đi nơi nào, tiền trang sao?”
“Không phải a, ta đ tìm Diệu di di ngoạn a.” Củ cải nhỏ nói.
Trần Lãng lo lắng, dắt tay nhỏ bé của hắn, “Ta đây đưa ngươi đi Lộ gia, tối nay để người Lộ gia đưa ngươi về.”
Củ cải nhỏ không phản đối, cùng Trần Lãng một già một trẻ xuất môn, đưa đến cửa Lộ gia, chờ Lộ Diệu đi ra đón củ cải nhỏ, hắn mới trở về.
“Di di.” Củ cải nhỏ ôm cổ của Lộ Diệu, “Ngươi có nhớ ta hay không a?”
Lộ Diệu mặc một váy phấn tử, tóc thật dài vừa gội, nghe vậy gật đầu, nói: “Nhớ a, nhưng nương ta giận, nói ta mất mặt, nhốt ta ở nhà.”
“Bất quá không có việc gì, ta có biện pháp lén lén đi ra ngoài. Chuyện này ngươi phải giữ bí mật cho ta a.” Lộ Diệu nói.
Củ cải nhỏ gật đầu, “Nhất định bảo mật.”
“Cha ngươi gần đây khỏe không a, nghe nói hắn cùng Lưu huyện lệnh cãi nhau. Hắn thực sự là lợi hại, đến Lưu huyện lệnh cũng dám chọc.” Lại nói: “Bất quá ta lại giận, chuyện lớn như vậy, cư nhiên để những nữ nhân kia đi cứu hắn, lần sau ta muốn đích thân đi.”
“Ai!” Củ cải nhỏ thở dài, “Cha ta cũng tức giận a.”
Hai người tới căn phòng của Lộ Diệu, củ cải nhỏ ngồi xếp bằng trên giường. Nha hoàn bà tử trong phòng Lộ Diệu đều thích củ cải nhỏ, thấy hắn tới vội đi trù phòng cầm một đống ăn vặt đưa vào, lại đi tìm rất nhiều món đồ chơi của Lộ Diệu khi còn bé bày trên giường.
Củ cải nhỏ cười hì hì, ma ma đẹp tỷ tỷ đẹp vây bắt hắn không chịu đi.
“Hắn tới tìm ta nói chuyện, các ngươi vây bắt, chúng ta làm sao đàm luận.” Lộ Diệu đuổi mọi người, “Đi, đi. Mua chú đô ăn về cho hắn nữa, cái gì tốt cứ mua.”
Bà tử nha đầu đáp lời, hỉ hả đều đi ra.
“Ngươi giống cha ngươi.” Lộ Diệu ngắt mũi của củ cải nhỏ, “Thế nào cứ đòi nữ nhân thích như vậy.”
Củ cải nhỏ thở dài, “Thế nhưng cha ta một điểm đều không thích, hắn là sẽ không thích nữ nhân, ta sau này, có thể thực sự không có nương nữa.”
Lúc nói chuyện, móc một trái táo chua ném vào miệng, chua đến bản thân mắt lệ uông uông.
“Ý gì, cha ngươi hắn không phải là… Thích nam nhân chứ?” Thiệu Dương vừa đi qua án kiện của Trần Hưng An, hiện tại mọi người rất mẫn cảm chuyện của nam nhân thích nam nhân, Lộ Diệu cũng không ngoài ý muốn.
Củ cải nhỏ lau sạch nước mắt, bất đắc dĩ nói: “Diệu di di, tư tưởng của ngươi rất không bình thường a, ngươi làm sao có thể cùng một tiểu hài tử bốn tuổi nói loại sự tình này, đây đối với ta sẽ có ảnh hưởng.”
Khóe miệng của Lộ Diệu run, thầm nghĩ ngươi cái gì không hiểu a, “Xin lỗi a, ngươi coi như ta chưa nói gì, ngươi cũng không hiểu.”
“Ai! Phản chính ta lớn đã bị ảnh hưởng rất lớn.” Củ cải nhỏ thật đáng tiếc, “Kỳ thực a, cha ta muốn thủ tiết cho nương ta. Hắn không có nói với ai, chỉ có ta biết.”
Lộ Diệu cả kinh, “Thủ tiết, nương ngươi chết lúc nào, hắn dự định thủ tới khi nào?”
“Phản chính ta chưa thấy qua nương ta, có thể trước lúc sinh ta đã chết đi.” Củ cải nhỏ khổ não nói.
Lộ Diệu cười ha ha, “Nàng trước khi sinh ngươi đã chết, vậy sao ngươi ra đây được a. Thực sự là lời của tiểu hài tử.”
“Cái này không trọng yếu, phản chính rất nhiều năm.” Củ cải nhỏ nhất phó biểu tình việc này không trọng yếu, ngươi không nên củ kết nữa, “Cha ta ở trước mặt của ngoại tổ phụ tổ mẫu, trước mộ phần nương ta lập thệ, phải thủ tiết cho nương ta.”
Lúc nói chuyện, hắn dựng thẳng năm ngón tay ngắn ngủn lên. Lộ Diệu nói: “Năm năm, thủ tiết năm năm?”
“Không phải, là năm mươi năm!” Củ cải nhỏ nói: “Nếu như không tuân thủ tiết, sau này mặc kệ thú ai cũng sẽ khứ thế, đều không sinh được hài tử, đều hủy dung, cũng sẽ béo thành một con heo!”
Lộ Diệu mục trừng khẩu ngốc, bụm mặt, “Vì sao hắn phát thệ nguyền rủa người khác?”
“Cái này không trọng yếu!” Củ cải nhỏ lại gần nhìn chằm chằm Lộ Diệu, “Di di, ngươi thích cha ta đúng hay không, ngươi chờ hắn năm mươi năm có được hay không a, ta muốn di di làm nương thân của ta.”
Lúc nói chuyện, làm nũng trong lòng Lộ Diệu.
Bookwaves.com.vn
Mí mắt của Lộ Diệu nhảy, “Ta… Ta cũng muốn a. Nhưng… Nhưng năm mươi năm, ta còn ở trên đời hay không đều khó mà nói. Ta không chờ nổi a.”
“Vậy ngươi bây giờ gả cho cha ta.” Củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Ta cảm thấy phát thệ không tính. Hơn nữa, cha ta phát thệ một lần, ngươi gả cho hắn nếu như ngươi chết, sau này cha ta thú người khác cũng không sao.”
Vẻ mặt của củ cải nhỏ khờ dại nhìn Lộ Diệu.
Vẻ mặt Lộ Diệu không dám tin nhìn củ cải nhỏ, lắp bắp nói: “Chờ ta chết, hắn tái thú người khác?”
“Vậy làm sao bây giờ.” Củ cải nhỏ thở dài nói: “Ta muốn có mẫu thân, không có mẫu thân thật đáng thương.”
Lộ Diệu nhất thời trừng mắt hắn, một tiểu hài tử bốn tuổi, một nương rất bình thường. Hắn cái gì cũng đều không hiểu, nào biết được tính nghiêm trọng của việc phát thệ sống chết a.
“Ta là rất thích cha ngươi, nhưng là, nếu như ta thật vất vả gả cho hắn, biến thành béo lại xấu còn không sinh được hài tử, còn chết sớm… Ta đây gả cho hắn oan uổng bao nhiêu a, làm giá y cho người khác.”
Nghĩ tới đây, nhãn tình của Lộ Diệu sáng lên, “Vậy để hắn thú người khác trước a, như vậy ta gả cho hắn.”
“Cũng được, thú ai đó.” Củ cải nhỏ nói: “Hơn nữa, cha ta cũng không thích ai a.”
Lộ Diệu nhất thời vỗ đầu, “Diệu di di, ta đi tìm nãi nãi nói chuyện, nàng khẳng định cũng nhớ ta.”
“Nga, ta đây đưa ngươi đi.” Lộ Diệu hạ tâm tình , nàng không nghĩ tới Đỗ Cửu Ngôn ác như vậy, thú một tức phụ còn phát độc thệ như thế. Hai người đều không yên lòng đi chỗ Lộ phu nhân.
Lục phu nhân quan sát hai người, kỳ quái nói: “Đều làm sao vậy, hình dạng ủ rủ như thế.”
“Đang nói chuyện cha ta phát thệ thủ tiết cho nương ta.” Củ cải nhỏ ghé vào bên tai Lộ phu nhân thấp thấp giải thích rõ một lần, Lộ phu nhân vẻ mặt giật mình, “Còn, còn có loại thệ ngôn này.”
Lúc nói chuyện, nàng quét nữ nhi của mình một mắt, đầu lông mày cau lại.
“Đúng vậy, ta thật là muốn Diệu di di làm nương ta, nhưng là lại sợ Diệu di di không chờ được năm mươi năm. Lại sợ Diệu di di biến thành béo xấu… Thật là làm cho người hao tổn tâm trí a.” Củ cải nhỏ nói.
Lộ phu nhân ha hả cười, “Nếu cha ngươi không muốn thành thân, ngươi cũng không cần buộc hắn, thành thân là lưỡng tình tương duyệt, cưỡng bức lợi dụ có ý gì.”
Củ cải nhỏ tiếc nuối nhìn Lộ Diệu, nhất phó hình dạng rất không nỡ.
“Ta đi về nhà.” Củ cải nhỏ nói với Lộ phu nhân: “Tiên sinh để ta chơi một hồi trở về đọc sách. Dù sao tương lai ta phải thi công danh làm đại quan, còn phải chăm sóc cha ta.”
“Để người tiễn ngươi về.” Lộ phu nhân rất thích củ cải nhỏ, nhưng ngày hôm nay nàng còn có lời nói với nữ nhi nàng, cũng không có lưu, để người đánh xe ngựa, tiễn củ cải nhỏ đi.
Người vừa đi, Lộ phu nhân nhìn Lộ Diệu, chỉ đầu của nàng nói: “Ngươi thu hồi tâm tư cho ta, Đỗ Cửu Ngôn cho dù tốt ngươi cũng không có thể gả.”
“Nương, một thệ ngôn mà thôi, ta căn bản cũng không tin tưởng!”
“Mỗi ngày nói mình thông minh ngươi lẽ nào không nhìn ra được sao.” Lộ phu nhân hận thiết bất thành cương nói.
Lộ Diệu không giải thích được, “Nhìn ra cái gì?”
—— lời nói ngoài ——
Hôm nay canh ba, củ cải nhỏ sân nhà! Sao sao đát.