Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 97: Chuẩn bị


Đọc truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học – Chương 97: Chuẩn bị

“Em không hiểu nổi làm vậy thì cô ta được lợi gì?” Thước Nhạc đọc tin trên báo mà không thể hiểu, cậu không cho rằng Trương Thiến thật sự yêu cậu đến không từ thủ đoạn, quá đáng cười.

Khúc Phàm xem nửa phần tin trên báo, thấy ảnh của Thước Nhạc, vẻ mặt bình tĩnh, như thể người trên đó mình không quen vậy, không chút gợn sóng, “Lợi gì sao? Giờ không phải đã có lợi sao, ít nhất cô ta có nửa trang báo. Hừ.” Nhếch mép “Đừng đọc nữa, cũng đừng để trong lòng. Anh sẽ xử lý.”

Thước Nhạc cười, đặt báo xuống, sờ bụng, giờ cậu cũng không có thời gian để ý những chuyện nhàm chán này, “Yên tâm, mấy bữa nay không cần tới trường, đa số môn đều đã kết thúc. Chỉ chờ thi. Bảo bối của chúng ta phỏng chừng tháng sau sinh, mấy ngày nay cử động rất mạnh. Thứ sáu, nếu anh rảnh, thì thu dọn tây sương phòng đi.” Vì kháng của tây sương phòng ở cửa sổ phía đông, ánh sáng chiếu vừa đủ, thích hợp cho trẻ nhỏ ở, phòng của bọn họ tuy cũng sáng, nhưng kháng nằm phía bắc, ánh sáng không chiếu đến, vả lại chỗ cũng không đủ để hoạt động.

“Ừ, anh nghĩ cũng nên đổi gia cụ bên đó, trước hết là đổi mấy đồ trang trí đi, giường con nít thì chờ sau ba tháng hẳn dùng, giờ để con dùng kháng. Đúng rồi hai ngày trước thấy em lập danh sách, đồ dùng cần chuẩn bị cho con nít, vậy làm luôn đi. Hiếm khi được nghỉ hai ngày cuối tuần, tranh thủ làm sớm.”

Thước Nhạc vỗ đầu “Anh không nói thiếu nữa thì em quên.” Xoay người vào nhĩ phòng, lấy giấy từ tủ ra, bên trên là đồ dùng trẻ em, viết đầy cả trang. Từ quần áo, núm vú cao su, sữa bột, khăn mặt, khăn tắm cho tới tã, nhìn hoa mắt cả mắt, bên cạnh còn ghi chú thích, như bình sữa thì mở ngoặc bên cạnh viết đồ chà rửa bình, hoặc là quần áo thì cần toàn bộ bằng cotton vân vân. “Đây, anh cứ dựa theo trên đó mà mua, tốt nhất là để mẹ đi theo, đỡ phải quên thứ gì, còn có quần áo, anh phải chọn loại toàn thân, khi ôm quần không bị kéo lên.

Khúc Phàm nhìn cậu cười “Yên tâm đi, cũng không phải một mình anh đi, mẹ anh so ra còn có kinh nghiệm hơn em.” Gấp giấy bỏ vào túi.

Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, không nói Khúc mẫu, thậm chí mẹ cậu, làm bác sĩ khoa phụ sản hơn ba mươi năm, rất hiểu biết về trẻ con, phỏng chừng Khúc Phàm đi theo cũng chỉ là góp sức. Kỳ thật nếu không vì dạo này thân thể cậu không thoải mái, cậu cũng muốn tự mình đi, tuy nhìn cậu không giống phụ nữ có thai, nhưng thân thể vẫn có cảm giác kì lạ, đứa bé của họ ở trong bụng cần rất nhiều dinh dưỡng.

Không chỉ thế, Thước Nhạc phát hiện cục cưng hấp thụ linh khí, điều này không khó, dù sao có thể hấp thu từ không gian, những dinh dưỡng khác thì cần cậu cung cấp. Cho nên thời gian này Thước Nhạc ăn rất nhiều, luôn thấy mệt mỏi, bình thường đang nói chuyện liền ngủ. Trạng thái đó làm mọi người trong nhà đều lo lắng để cậu ra đường.


“Tính ra thì đã một tháng không gặp Tiểu Vũ. Hay là anh gọi cho Hàn ca nói cuối tuần gặp mặt.” Sợ cậu ở nhà nhàm chán anh đề nghị.

“Đừng, mùa đông qua lại phiền phức, đứa nhỏ vừa mới khỏe.” Hàn Vũ là đứa bé trước đây Thước Nhạc và Quả Quả kiếm về, rất có duyên với gia đình cậu, Thước Nhạc nhận cậu bé làm con nuôi, cách một thời gian lại đi thăm, tháng năm đứa bé làm phẫu thuật, rất thành công, lúc đó Thước Nhạc Khúc Phàm đều đi, trong lòng rất lo lắng. Giờ thấy đứa bé khỏe mạnh da thịt hồng hào tâm tình bọn họ cũng vui. Hiện tại cậu bé đã được một tuổi, lần trước đi thăm còn chưa thể nói, lần sau gặp lại thì đã có thể chạy nhảy. Trẻ con lớn lên nhanh, Tiểu Hổ nhà Lâm thúc, cũng không kém Tiểu Vũ là mấy, vừa mới biết đi đường, tay chân chắc nịch, thường chạy chơi trong vườn, thân thể khỏe mạnh cứ như một con hổ con vậy.

“Cuối tuần tuần sau là ngày hội phụ huynh của Quả Quả, để ba anh đi vậy.”

Thước Nhạc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, vốn cậu muốn đi, nhưng chuyện Trương Thiến xảy ra, khiến cậu không thể đi, thực đáng tiếc. Thở dài “Chuyện Trương Thiến, anh xử lý nhanh đi. Em không có quan hệ gì với cô ta, dù là tình nghĩa bạn học trước kia, giờ cũng không còn. Khiến em ngay cả đi đường cũng phải lo lắng đề phòng.”

Khúc Phàm gật đầu không nói gì.

Hai người ở đây đang thảo luận cách xử lý, bên kia Trương Thiến lại đang nghiên cứu làm thế nào mở rộng tin tức.

Nói ra việc này Trương Thiến làm việc này là do cảm xúc tức thời, tình cờ, lúc đó cô đang quảng bá cho một hãng di động, công ty đưa cho cô ta một máy ảnh nhỏ, gặp Thước Nhạc thì chợt nảy lòng chụp lại, nhưng lúc đó cô ta cũng không có ý định gì, tuy có nghĩ việc lợi dụng bức ảnh, nhưng cũng không phản ứng nhanh tới vậy, lại tình cờ, lúc Thước Nhạc vừa đi không lâu thì người đại diện của cô tới, nhìn thấy ảnh của Thước Nhạc, liền biết phải làm thế nào thể lợi dụng bức ảnh này.


Trương Thiến giờ đang ở vào một thời kỳ khá xấu hổ, cô ra mắt sớm, phát triển cũng tương đối mau, dù là từ Học viện Điện ảnh, nhưng không có nhiều kinh nghiệm, khả năng diễn xuất chưa đủ, tham gia vài bộ phim truyền hình, nhưng đa số là nhờ ngoại hình, ít kiệt tác, vừa lúc mấy ngày này có một bộ điện ảnh rất thích hợp với cô, có điều người cạnh tranh nhiều, nên chỉ có thể so ai có tiếng tăm hơn, mà làm sao để nổi tiếng, đối với người có diễn xuất tốt thì là từ từ tích lũy, nhưng cô lại là ngôi sao mới nổi, đương nhiên là phải tự tạo.

Thước Nhạc rất được hoan nghênh trên mạng, điều này ngay cả cô và người đại diện cũng không ngờ, thời nay dường như mỹ nam còn dễ dàng được người ta thích hơn, huống chi là khí chất thanh nhã như Thước Nhạc, đó là thứ không thể giả tạo, cho nên càng ngày càng nhiều người hỏi về Thước Nhạc, thậm chí có mấy người đại diện cũng liên hệ cô. Sự chú ý dành cho cô cũng đề cao, thuận lợi nhận được vai diễn.

Ở buổi thông báo phim Trương Thiến lộ ra quan hệ người yêu của cả hai, khiến mọi thứ lại cháy lên, cô cũng không lo Thước Nhạc sẽ lộ gì với truyền thông, dù sao Thước Nhạc không phải người trong giới, cũng không thích giao tiếp với truyền thông, huống chi cho dù cậu nói, cũng không có ai tin, ở trong tai phóng viên thì chuyện gì cũng có rất nhiều mặt, một câu nói có thể liên tưởng rất nhiều điều, loại chuyện này là giải thích không rõ, dù sao người đánh trước là chủ. Cho nên khi Trương Thiến thấy lượt người đọc tăng không ngừng trên blog thì rất đắc ý. Chỉ một tin tức nhỏ khiến lượng quảng cáo của cô lại tăng gấp hai. Thời nay mọi người đều muốn xem những tin tức bất ngờ.

Thước Nhạc không quan tâm tới chúng, mấy ngày nguyên đán xin giảng viên nghỉ, không đi học, giảng viên biết tình huống của cậu, liền cho nghỉ, dù sao môn cơ bản đã chấm dứt, ôn tập ở đâu cũng giống nhau.

Tuy không bận tâm Khúc Phàm làm thế nào, nhưng mỗi ngày đọc báo, chú ý động thái, từ ngày hôm sau báo đã không còn đăng tin đó, tin trên mạng cũng bị xóa phần lớn, không có tin về Thước Nhạc.

Bất quá cũng không thấy Trương Thiến xảy ra chuyện gì, cậu khó hiểu. Hỏi Khúc Phàm, phía truyền thông là do cậu của Thước Nhạc tìm người lo liệu.

Tề gia vừa thấy tin đã xuống tay, nhưng hai lần đều là tình huống bất ngờ nên trở tay không kịp, internet truyền bá rất nhanh, mà truyện thế này càng khó che, càng che càng phiền. Lúc đó cũng có gọi điện cho Thước Nhạc, nhưng Thước Nhạc không muốn mượn sức của bọn họ, tuy bà ngoại và mẫu thân quan hệ đã tốt lại, nhưng đã hơn một năm nay bà ngoại an dưỡng tại viện dưỡng lão, không ở Bắc Kinh, hai nhà liên hệ không nhiều, cậu cũng ngại làm phiền người ta.


Từ phía cậu không thông, Tề gia liền tìm tới Khúc Phàm, anh cũng không cố kị cái gì, anh biết Thước Nhạc không muốn thiếu tình Tề gia, anh lại không sợ, Tề gia vẫn còn thiếu anh, anh và Tề gia cũng có chuyện xưa, đó là chuyện bốn năm trước, con gái Tề gia năm đó bị bắt cóc được anh cứu, nhưng vì nhiệm vụ, không gặp người của Tề gia liền quên, sau này thấy em gái của Tề Mục Phi mới nhớ, Tề gia biết năm đó người cứu cô là Khúc Phàm. Vì việc này Tề gia thiếu Khúc Phàm một nhân tình, hơn nữa tiểu thư Tề gia cũng có chút thích Khúc Phàm, dù sao ở thế giới thực anh hùng cứu mỹ nhân rất có khí phách, dễ nhận được hảo cảm. Nhưng lúc gặp lại đã là cảnh còn người mất, tình lang biến thành chồng của em họ, thực hài hước, tiểu thư Tề gia cũng hiểu lý, buông tình cảm này, nghe Tề Mục Phi nói gần đây cô ấy đang có hảo cảm với một sĩ quan cấp tá dưới trướng của Tề phụ, phỏng chừng hỉ sự không xa.

Khúc Phàm tự mình cũng có thể lo chuyện này, nhưng nghĩ muốn tuyệt hậu hoạn thì không thể gấp, phải từ từ bố cục, tạm thời áp chế nó xuống, sau này tính sổ. Anh có kế hoạch của mình.

Ở nhà nghỉ ngơi Thước Nhạc cũng không nhàn rỗi, lịch trịch mỗi ngày tràn đầy, trừ bỏ thời gian ôn tâm, đa số là sửa sang đồ cho đứa nhỏ, mấy ngày nay mua không ít, phân loại sắp xếp, đều là tự cậu làm, cậu cũng mua không ít sách dạy con, thường thảo luận với phụ nữ trong nhà, đứa nhỏ phải ở cùng cậu và Thước Nhạc, việc này cả hai đều nhất quyết, kỳ thật ngay cả Quả Quả, cũng là tự tay hai người dạy dỗ. Trước kia Quả Quả còn có thể ở với ông bà nội một thời gian, nhưng từ khi Quả Quả giận dỗi, hai người không để Quả Quả ở chỗ khác nữa, đối với đứa nhỏ dù là ban ngày chơi ở đâu, do ai chăm sóc, tới buổi tối cũng phải ở bên cha mẹ, bọn họ không phải cha đẻ của Quả Quả, nhưng Quả Quả là đặc biệt đối với họ, vì thời gian trước sơ sẩy, khiến Quả Quả thiếu cảm giác an toàn. Từ đó hai người bắt đầu kiên trì, dù đứa nhỏ khó chăm sóc thế nào, cũng phải ở bên cạnh.

Lần này dọn đến tây sương phòng, Quả Quả cũng chuyển theo, cậu bé chuyển qua phòng nam, tuy đứa bé khó hiểu sao lại đổi phòng, nhưng chỉ cần theo hai ba ba là được, cho nên vừa tan học cậu bé liền theo Thước Nhạc chạy trước chạy sau. Thường thường lại từ góc nào đó lấy ra chút thứ. Khiến Thước Nhạc dở khóc dở cười, nhóc này thật giỏi giấu, cũng không biết là kiếm mấy thứ kỳ quái đó ở đâu ra. Nghĩ có nên đem đám chó đều bỏ vào không gian không, thói quen giấu đồ này không biết có phải là học từ chúng không.

Phòng ở tứ hợp viện rất nhiều, bọn họ cũng thường xuyên đổi, hai năm ở ba chỗ, có điều tết năm nay định thu dọn phía đông vườn, đệm chăn linh tinh cũng cần chuẩn bị, phía sau sân là chỗ bọn họ và bọn nhỏ ở, sau này không tiếp khách.

Giữa trưa ngủ một lát, ngồi xếp bằng trên kháng, đọc sách chuẩn bị thi ngày mai. Trên người chỉ mặt một cái áo đơn, cũng không thấy lạnh.

Đang đọc sách thì nghe tiếng động ở hành lang, trong viện rất tĩnh, vì thông khí nên cửa phòng để mở, chỉ treo rèm dày.

“Nhạc Nhạc, ở sao?” Người còn chưa tiến vào thì nghe giọng của Thước phụ.

“Ba, có chuyện gì vậy ạ? Sao lại gấp thế.” Thấy phụ thần đầu đầy mồ hôi, đi rất vội.


Dùng tay lau mồ hôi,” Con có thời gian không, đi theo ba, bồn hoa lan của lão Lý bị chết, lão quýnh cả lên, con xem xem có thể chữa hay không.” Một năm nay Thước phụ ở Bắc Kinh, kết bạn với lão nhân phụ cận, lão Lý ở cùng ngõ nhỏ với bọn họ, quan hệ với Thước phụ khá tốt.

“Được ạ, việc này ba không cần gấp, chuyện nhỏ.” Nói xong liền đứng dậy.

Thước phụ cười ha ha “Hôm nay ở nhà không có việc gì, qua chỗ lão Lý chơi, kết quả vừa thấy lão liền làm ta hết hồn, mấy ngày không gặp mà ngươi gầy hẳn đi, miệng lại bị lở. Nhìn mà đau lòng.”

Thước Nhạc lấy một bình hồ lô trong không gian ra, rót một chén nhỏ nước hồ, rồi dùng nước sông pha loãng, cậu làm sao cứu được cái gì hoa, chẳng qua là dựa vào nước hồ, đương nhiên việc này vẫn cần cậu làm, vì trong lúc tưới chỉ có câu biết dùng bao nhiều, không thể để người khác phát hiện bất thường.

“Đi thôi ba.”

“Con mặc nhiều chút, bên ngoài lạnh. Đừng để bị đau.” Thước phụ quan tâm nói.

Thước Nhạc gài nút áo khoác “Chỉ cách ba nhà, lại không bao xa.”

“Dù vậy cũng phải cẩn thận. Bị cảm không phải là chuyện đùa.” Ông cũng quên là chính mình cũng chỉ mặc một cái áo len.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.