Đọc truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học – Chương 94: Kẻ theo dõi và thành viên mới
Ngọc không mài không sáng, nguyên thạch ngọc bích vốn hình dáng bất quy tắc, màu sắc lại không đủ diễm lệ, qua sự điêu mài tinh tế của các vị sư phụ liền tỏa ra ánh sáng mê người. Lần này làm không ít đồ trang sức dưa phúc(1), như ý(2), đậu tài(3), trúc lễ(4), ngọc khấu(5), còn có một loạt vòng tay xếp trên vải nhung, lúc chế tác Thước Nhạc lại đưa ra ý tưởng về những hình dạng bất đồng, cũng không quan tâm là mới hay có rồi.
Đem đồ vào phòng cùng hai vị mẫu thân chọn lựa. Phần này chỉ là một phần năm đống ngọc bích, toàn bộ làm xong e là còn phải chờ hai tháng nữa, có mấy khối lớn thì làm thành vật trang trí, vì là chế tác thủ công nên còn chậm hơn.
Những khối ngọc bích này, loại nước tốt nhất là loại thủy tinh lão hãm hại tình lục đậu bình an bốn mùa, giá trị khoảng bốn trăm vạn, khối đậu bình an bốn mùa này cũng là từ phần tốt nhất trong khối ngọc bích, toàn bộ trong suốt, bốn phần nước, ánh huỳnh quang liễm diễm, cho dù cùng một khối nhưng vài cái vòng tay cũng kém hơn một chút, tuy nó không phải giá cao nhất, nhưng rất có giá trị cất giữ, dù sao so với vòng tay, thì đậu bình an bốn mùa cũng nhỏ hơn. Giá cao nhất là vòng tay quý phi loại băng dương lục đậm cực phẩm, giá có thể lên tới sáu trăm tám trăm vạn. Còn lại có khoảng một trăm vạn, mấy chục vạn, mấy vạn, rẻ nhất là một cái móc di động Thước Nhạc làm, Trương sư phụ thấy cũng định giá cho nó, khoảng hơn một ngàn nhân dân tệ. Giá nào cũng có.
Căn cứ vào loại nước của len dạ, màu ánh sáng, giữ cái tốt lại, đưa đi một nửa, tính ra cũng có đủ để mở một cửa hàng.
Không dùng hòm, trong nhà cũng không có nhiều lắm, liền lấy khố tơ lụa, bao từng cái lại, sau đó đặt vào một cái túi du lịch, lúc Mập mở ra, thực không biết nói gì, lúc anh đem đồ tới cho Thước Nhạc gói đã rất đơn sơ rồi, không ngờ bên này còn đơn giản hơn. May là còn biết dùng tơ lục ngăn cách, nếu trực tiếp dùng dây thừng xuyến lại đem tới thì coi như bỏ.
Cửa hàng mới của Mập khai trương, đang chờ hàng, giá nào cũng có mới dễ cho khách hàng chọn lựa, lúc mới từ Myanmar về anh đã tự mình giải hai khối mà Thước Nhạc xem giúp, thực kinh hỉ, loại thủy tinh chính dương lục, loại thủy tinh diễm dương lục, cả hai đều là cực phẩm, ngày đó Mập bỏ tất cả mọi việc, đêm mấy khối hàng len dạ ra chạy vội gửi vào ngân hàng. Nói không chừng trong đó còn có không ít thứ tốt, phải cất giữ cho kĩ.
Thước Nhạc lấy đồ ra giao cho Mập, rồi vội đi, thật sự là quá nhiệt tình, mặt Mập ca lúc này cứ như hoa hướng dương vậy, không biết cười thế nào mới có thể ra như vậy chứ. Không cần kể cũng biết khẳng định ra cực phẩm. Cũng không biết mười bảy khối nguyên thạch trong không gian của cậu là dạng gì, khẳng định tốt hơn mấy khối của Mập ca.
Không vội về nhà, Thước Nhạc lái xe tới cửa hàng Lưu Ly, mua mấy bức tranh chữ, trong nhà có chút trống, tranh ông ngoại để lại cậu không dám dùng, phần lớn đều là đồ cổ, treo lên cậu còn sợ bị hư, cũng không quá cần, tranh chữ trong cửa hàng Lưu Ly treo lên cũng tốt rồi. Vả lại gần đây Quả Quả bắt đầu tập viết bút lông, vừa lúc mua chút giấy và mực.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu tới Lưu Ly, cũng không đi dạo mà trực tiếp mua đồ rồi rời đi, trên tay ôm một đống đồ đi đường cũng không quá tiện. Vất vả ra tới bãi đỗ xe, Thước Nhạc quay đầu lại nhìn, trên đường cứ có cảm giác có người đi theo. Quay đầu lại không thấy ai.
Mãi cho tới nhà, cảm giác bị người theo dõi vẫn không biến mất, vào tứ hợp viện, nói chuyện này với Lâm thúc, Lâm thúc tìm một vòng cũng không phát hiện gì. Nhưng cái cảm giác bị theo dõi này vẫn không mất, khiến cậu có chút bực dọc.
Cha mẹ hai nhà ngồi trong viện, Quả Quả dẫn theo quân đoàn chó của nó chơi ở đông viên. Rửa hoa quả, cắt thành miếng nhỏ, hoa quả trong không gian mọc rất tốt, vả lại quả trê cây thời gian càng dài hương vị càng ngon, ví dụ như ô mai đã to bằng nắm tay, hương vị tuyệt hảo. Đột nhiên nhớ tới ly kem sầu riêng làm hồi sáng, nước miếng như muốn chảy xuống. Vội mở tủ lạnh, Thước Nhạc thích sầu riêng là di truyền từ Thước mẫu, đây là cũng là khác nhau lớn nhất của cậu và Khúc Phàm, bình thường cho dù Thước Nhạc thích cái gì Khúc Phàm cũng nguyện ý nếm thử cùng cậu, duy sầu riêng là anh vô phúc thụ hưởng. Đối với người thích sầu riêng, nó rất thơm, song với người không thích thì tuyệt đối là rất thối. Thêm nữa sầu riêng trong không gian của Thước Nhạc, hương vị lại là cực phẩm, cây cao năm sáu mươi mét chằn chịt quả, mấy vạn cây sầu riêng mọc trên một đảo nhỏ hình thành một mảnh rừng rậm. Lúc trước vì Thước Nhạc thích nên trồng không ít ở vườn trái cây, sau này vì Khúc Phàm chịu không nổi mùi của nó, Thước Nhạc mới nhổ trồng trên đảo. Giờ Khúc Phàm cũng thói quen, miễn dịch với mùi của nó.
Múc một ly kem nhỏ, đi về cạnh bàn, thấy vào đĩa đựng trái cây phát hiện ô mai biến mất. Có quỷ, không ai vào phòng mà.
Nghi hoặc tìm tìm, không phát hiện cái gì. Chờ cậu đi tới cạnh bàn, phát hiện ly kem của mình cũng trống rỗng. Bất quá lần này Thước Nhạc phát hiện một loạt vết chân bên cạnh ly.
Vết chân này rõ ràng là do dính kem sầu riêng mà lưu lại, Thước Nhạc cẩn thận tìm theo dấu chân, ở dưới ghế là một con chuột nhỏ màu trắng cầm một dĩa quá lớn so với nó, trên dĩa là một quả ô mai bị cắn dở còn dính theo một khối kem sầu riêng lớn.
Con chuột bạch này khá nhỏ, cái đuôi dài gấp đôi thân mình nó, bộ lông trắng noãn, tai rất lớn, lưng quay về phía cậu nên không thấy được mặt, con chuột này cũng rất thú vị, sức rất mạnh, có thể ôm được một cái dĩa lớn như vậy, cẩn thận đặt đĩa xuống, một chân đè lên đĩa, đầu vươn tới gặm ô mai, giống như sợ dơ đồ ăn vậy, không dám đặt xuống đất.
Thước Nhạc nhẹ nhàng tới gần, cẩn thận nắm đuôi của con chuột bạch lên, cảm giác cơ thể nó cứng lại, từ từ xoay đầu, khiến người khác không nhịn được cười, một con vật lại chậm xoay người. Nhìn quá khôi hài.
Ha ha… Thước Nhạc cười ra tiếng, con chuột này cả người tráng noãn, trên mũi lại có một cái bớt màu đen, nhỏ xíu ở trên mũi, cộng thêm biểu tình vô tội của nó, thật sự khiến người ta phun cười. Cười cười liền buông tay ra.
Nó cũng không chạy mà nước mắt rưng rưng nhìn Thước Nhạc, bộ dáng rất đáng thương. Tính ra thì động vật trong không gian của Thước Nhạc đều rất thông minh, chú chuột bạch nhỏ này khiến cậu có cảm giác động vật nào cũng có linh tính, chỉ là chưa bị phát hiện thôi.
“Tiểu hắc, mày tới từ đâu vậy?” Thước Nhạc ngồi xếp bằng dưới đất hỏi chú chuột bạch nhỏ đối diện, ly kem đặt ở trước mặt.
Chít…chít…nó vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Mày là chuột đúng không?”
Chít…chít…sao lại có thể so sánh ta với những thứ đó, vẻ mặt khinh bỉ.
“Sao mày có thể ăn như vậy?”
Vùi đầu vào trong ly, không thèm trả lời.
“Là mày đi theo ta đúng không?”
Chi…gật đầu.
“Mày có chỗ nào muốn đi không? Nếu không có thì ở nhà của ta đi.”
Chi…gật đầu đồng ý.
Thước Nhạc cũng không nói nhiều mà nắm đuôi nó xách lên, “Nếu là thành viên trong gia đình, thì phải có vệ sinh. Tắm rửa xong mới được ăn.”. Dù nói thế nào thì cũng phải tiêu độc đã.
Chít chít chi…chi…thử kháng nghị…
Cứ thế một con chuột bạch nhỏ an cư ở tứ hợp viện, thân thể quá nhỏ, hành vi lại đầy nhân tính, khiến mọi người đều phải nhìn nhận đây là một chú chuột bạch nhỏ không giống bình thường, cũng khiến cuộc sống của mọi người tăng thêm niềm vui. Lúc này Thước Nhạc còn chưa biết chú chuột bạch được cậu đặt tên là Tiểu Hắc này sau này sẽ đem đến bao nhiêu ‘kinh hỉ’ cho bọn họ.