Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 82: Gặp mặt năm mới…


Đọc truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học – Chương 82: Gặp mặt năm mới…

Hai mươi ba làm kẹo mạch nha viên, hai mươi bốn quét dọn nhà cửa, hai mươi lăm dán cửa sổ, hai mươi sáu hầm thịt heo, hai mươi bảy giết gà trống, hai mươi tám làm mì sợi, hai mươi chín hấp bánh mỳ, tối ba mươi thức cả đêm, mùng một nghỉ ngơi một ngày.

Đây là ca dao ngày tết, kể về các hoạt động đón tết, vì muốn hai người bạn nước ngoài được thể nghiệm tết âm lịch của Trung Quốc, tứ hợp viện gần như là thực hiện dựa theo đó, ngày thường người trẻ tuổi cùng nhau ra ngoài chơi một chút. Hai người nước ngoài cũng nhìn ra quan hệ của Thước Nhạc và Khúc Phàm, cảm thấy cha mẹ ở Trung Quốc thực tiến bộ, phải biết là cho dù là ở Mỹ cũng có không ít người kì thị điều đó.

Vì Khúc Phàm bị thương ở chân nên không thể đi đâu, Thước Nhạc liền ở nhà với anh, chuyện trong nhà cũng không cần cậu lo lắng, trên cơ bản hai người đều là ở trong phòng của mình, tuy đều làm chuyện riêng của mình nhưng thỉnh thoảng cũng nói một hai câu, cũng thực nhàn nhã.

Ngồi trên giường La Hán, tay cầm khối ngọc bích, Thước Nhạc thử tự làm đồ trang sức, tính ra tay nghề chạm trổ của cậu cũng không tệ, vì tinh thần lực tăng mạnh, điêu khắc cũng dễ dàng hơn, năng lực khống chế thực lợi hại, Khúc Phàm nhìn thấy đều nói hai tay cậu đặc biệt thích hợp dùng đao, rất linh hoạt.

Điêu khắc một đóa hoa sen, đối với cậu mà nói hoa sen là thứ cậu quen thuộc nhất, chính là dù sao cũng là lần đầu tiên điêu khắc trên ngọc, còn có chút ngượng tay.

Khúc Phàm nằm nghiêng trên ghế quý phi, lật xem tiểu thuyết trinh thám. Nhưng vừa nhìn mở đầu đã biết kết thúc, cũng không có hứng xem tiếp. Nhìn nhìn Thước Nhạc “Nhạc Nhạc, hay là chờ năm sau chúng ta đi Mỹ du lịch đi. Ăn tết xong John và Solon cũng quay về. Vừa lúc có thể nhờ họ làm hướng dẫn du lịch.”

Thước Nhạc ngẩng đầu nhìn Khúc Phàm “Làm hộ chiếu phải tốn hai tuần, vả lại chân của anh thế làm sao mà đi máy bay. Đi đứng cũng bất tiện.”


Khúc Phàm ngồi dậy gõ gõ thạch cao “Chân anh hình như cũng không còn sao, không vướng bận, còn về hộ chiếu, rất nhanh là có thể làm xong. Em xem, một năm anh cũng không được nghỉ mấy ngày, lẻ loi tách rời, vừa hay thừa dịp nay cùng em đi đây đi đó một chút.”

Thước Nhạc cười “Không sao, sau này còn nhiều thời gian, vẫn là dưỡng chân cho tốt quan trọng hơn, thương động cân cốt cần một trăm ngày, cho dù khả năng lành vết thương của anh mạnh cũng cần rất nhiều ngày, nếu giờ không dưỡng tốt, về sau sợ là có vấn đề, thời gian du lịch không thiếu.”

Khúc Phàm một tay chống nạng, bước lại ngồi bên Thước Nhạc, “Ai, Nhạc Nhạc em như vậy khiến anh bị áp lực rất lớn a.”

Thước Nhạc buông ngọc quay sang, “Như thế nào?”

Khúc Phàm ôm cả người Thước Nhạc vào lòng, “Em tốt như vậy, bị người khác đoạt mất thì anh làm sao bây giờ.”

Thước Nhạc đỏ mặt lên, đẩy anh một cái, không thèm để ý tới anh nữa.

Thấy bộ dạng của Thước Nhạc cổ họng Khúc Phàm căng lên “Nhạc Nhạc, đã nhiều ngày rồi chúng ta cũng chưa làm.” Hơi nóng từ miệng phà lên cổ Thước Nhạc.


Cảm giác được lửa nóng của người bên cạnh, “Ban ngày ban mặt động dục cái gì chứ.”

“Không sao ba mẹ chúng ta đều ở tiền viện, anh trai anh cũng đi ra ngoài chơi. Không có ai tới đây đâu.”

Thước Nhạc cũng có chút xao động, “Vậy cũng không được ở chỗ này, quay về phòng ngủ đi.”

Nghe thấy lời này, Khúc Phàm vui hẳn lên, việc thành, chống nạng đứng dậy, nhìn thấy chân bó thạch cao, hừm, thật đúng là vướng víu.

Buổi tối hai người ăn ở trong phòng, lúc chiều Khúc Phàm không cẩn thận làm nát thạch cao, không có thạch cao bảo hộ cũng không dám lộn xộn.

Hôm ba mươi, cả nhà thay quần áo mới, đều là đường trang đặc chế, bọn nhỏ mặc đồ đỏ mũ đỏ, giày đầu hổ, thoạt nhìn rất vui mắt.


Sáng sớm thức dậy, nấu tương hồ, dán câu đối lên cửa sổ, viện quá lớn, dán một giờ mới xong, chuyện nấu cơm tỏng nhà giao cho phụ nữ, đàn ông thì ra ngoài, nhìn cảnh sắc đón năm mới trên đường phố. Chân Khúc Phàm lại bó thạch cao một lần nữa, Thước Nhạc dùng xe lăn phụ anh.

Hai giờ chiều cả nhà ăn cơm đoàn viên, buối tối ăn sủi cảo xem pháo hoa.

Đêm ba mươi giao thừa đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ, chiếu rọi cuộc sống náo nhiệt. Đón giao thừa xong quay về hậu viện, hai người nằm cạnh nhau trên kháng, đây là lần tết âm lịch đầu tiên cả hai ở cùng nhau, lúc này đều không buồn ngủ, ngọn đèn mờ nhạt khiến cho ban đêm có vẻ thực ấm áp.

Qua năm mới, bác và dượng vì công việc, phải quay về Nam Kinh, anh chị họ cũng đi. Anh trai của Khúc Phàm vì có việc phải rời khỏi, Gia Gia ở lại, John và Solon tiếp tục đi du lịch, nghe nói chỗ kế tiếp là Tây Tạng. Trước khi đi, nhiệt tình mời bọn họ đến Mỹ chơi, còn để cách liên lạc lại. Thước Nhạc không quá để ý, Khúc Phàm lại thận trọng giữ lại.

Lần này nghỉ hai người trên cơ bản đều dính một chỗ với nhau. Cuộc sống cũng phi thường vui vẻ.

Mùng tám chân Khúc Phàm đã có thể đi lại, mọi người vừa rời khỏi trong viện liền yên tĩnh trở lại, bọn họ có chút không quen, ở nhà hơi buồn, liền đi ra ngoài chơi, bọn họ cũng không đi xa, chỉ tới cửa hàng thú nuôi nhìn xem, có cái gì thú nuôi lạ có thể mua. Đi một vòng chỉ mua một con heo cảnh, một con rùa vàng, năm trước Thước Nhạc còn có tâm muốn nuôi vài con heo ở không gian, như vậy ăn vừa sạch sẽ vừa tiện. Có điều mua heo cảnh cũng không sao, một mắt của nó giống như mắt gấu trúc có màu đen, thoạt nhìn rất giống độc nhãn long (mắt đeo băng đen một bên). Nhìn rất thú vị. Mà con heo vàng thì là tự nó bò tới bên chân Thước Nhạc, lúc đó Thước Nhạc đang cùng Khúc Phàm xem cá, bỗng thấy bên chân nặng nặng, cúi đầu nhìn, thì thấy một con rùa vàng đang bò ở trên chân, hai người liền quyết định mua nó.

Tay trái cầm hộp đựng rùa tay phải nắm heo cảnh, hai người đi về phía bãi đỗ xe, vừa đi đến cổng khu phố vật nuôi, “Khúc Phàm.” Một tiếng kêu vang lên, khiến hai người dừng lại.


Thước Nhạc híp mắt nhìn, là một người phụ nữ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc áo khoác da, trên tay đeo không ít nhẫn, nhìn qua có vẻ rất quý khí. Là một người phụ nữ khá xinh đẹp song cách ăn mặc lại có chút tục khí.

Nhất thời không nhớ ra là ai, Khúc Phàm sửng sốt, sau đó bỗng giật mình “Lưu Tư Doanh, thực tình cờ.”

Lưu Tư Doanh nhìn qua “Đúng vậy, thực tình cờ, dạo này cậu thế nào?” Nhìn chân của Khúc Phàm, trong lòng có chút vui vẻ trên nỗi đau của người khác, Lưu Tư Doanh là bạn thời cao trung của Khúc Phàm, lúc đó rất thích Khúc Phàm, nhưng Khúc Phàm khi đó chỉ chú tâm vào việc thi đại học, không để ý chuyện tình cảm, không có gì đáp lại. Sau đó Lưu Tư Doanh cũng đi học ở Bắc Kinh, lúc đầu có nhớ tới Khúc Phàm, song tới năm ba quen một công tử ở trong trường, dưới thế công của tiền tài không lâu thì bị bắt làm tù binh, giờ thấy chân Khúc Phàm bị gãy, mặc quần jeans bạc, thoạt nhìn cuộc sống không được tốt lắm, trong lòng khinh bỉ, nghĩ tới lúc trước có theo đuổi anh, lại khó chịu, có cảm giác ưu việt của kẻ có tiền.

Khúc Phàm là người cẩn thận vừa nhìn đã nhận ra ý tứ trong mắt của cô ta, có lệ nói vài liền muốn đi.

“Đúng rồi hôm mười hai có họp mặt lớp ở Bắc Kinh, tại khách sạn Bắc Kinh, trước đó có thông báo với cậu, hôm nay nhân tiện gặp. Tới mười hai sáu giờ nhớ tới nha.” Lưu Tư Doanh cười nói, đương nhiên lần tụ họp này là do cô vừa quyết định, dù sao đều có giữ liên lạc với mọi người, chỉ cần gọi vài cú điện thoại mà thôi.

Khúc Phàm gật đầu “Tốt, nhất định tôi sẽ đến. Vậy mười hai gặp lại.”

Nói xong liền rời đi, đối với phụ nữ hư vinh như vậy, thật sự là anh không thể thích nổi.

Lưu Tư Doanh lúc này có chút căm tức, trong lòng nghĩ tới ngày đó nhất định phải làm cho hắn bẻ mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.