Đọc truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học – Chương 73: Chuyện vặt vãnh
Chuyện có trộm vào nhà, khiến tất cả mọi người lo lắng, nói ra, vì có Lâm thúc, Thước Nhạc chưa từng quan tâm chuyện an toàn, cho dù ở nhà Khúc Phàm cũng chưa từng khóa cửa, thật sự là quá sơ suất. Cũng may Lâm thúc Lâm thẩm trở về trước khai giảng, Thước Nhạc cũng vội phóng mấy con chó ra, hai con chó săn của Lâm thúc, là chủ lực.
Còn một tuần nữa là đi học, Thước Nhạc liên hệ nhà trẻ cho Quả Quả, là nhà trẻ song ngữ trong khu biệt thự núi tây, nhà trẻ này tuy quy mô không lớn, bên trong đều là con của các gia đình trong khu biệt thự, điều kiện vô cùng tốt cho dù là ở Bắc Kinh cũng có thể xếp hạng cao cấp. Lúc đầu Thước Nhạc còn lo lắng trẻ con ở đây được nuông chiều từ bé, không dễ hòa đồng, bất quá quan sát nửa ngày thì phát hiện trẻ con ở đây được giáo dục không tồi, cũng rất có cá tính, nhà trẻ còn bồi dưỡng sự hứng thú riêng của mỗi đứa trẻ, không hạn chế sức sáng tạo của chúng. Tổng kết tất cả thì thấy có thể cho Quả Quả tới đây học.
Nhà trẻ của Quả Quả quyết định xong, Khúc phụ Khúc mẫu cũng dẫn Gia Gia về Thượng Hải, cậu bé đã ba tuổi cũng phải đi nhà trẻ, vả lại trẻ con cũng không nên rời khỏi ba mẹ quá lâu, Khúc phụ ở Thượng Hải cũng còn không ít chuyện. Khúc phụ Khúc mẫu ở bên này sống nhàn nhã, lúc gần đi có chút luyến tiếc, nói tết năm nay lại tới Bắc Kinh, tối ngày trước khi đi Khúc phụ đưa cho Thước Nhạc tờ chi phiếu.
Khúc phụ làm chủ khai thác quặng mỏ, tài sản khá lớn, sau lại tới Thượng Hải cũng đầu tư không ít thứ, sự nghiệp của ông do con lớn nhất kế thừa, là người truyền thống, chuyện con cả kế thừa gia nghiệp là thiên kinh địa nghĩa (lẽ thường, chân lý), cũng có bàn tính đối với đứa nhỏ, dù sao con mình cũng không để ý những thứ đó, nếu chính mình không hài lòng, cũng đừng nghĩ muốn lấy thứ gì trong tay ông, dù sao con út hàng năm vẫn được chia hoa hồng, thế là cũng đủ rồi.
Kỳ thật khi biết con mình quen một người đàn ông, trong lòng ông rất bất mãn, nguyên bản muốn bỏ mặc kệ. Kết quả đứa ‘con dâu’ này thật đúng là đặc biệt, trừ bỏ chuyện không thể dinh xon thì không có chỗ nào khiến ông không hài lòng, vả lại cậu còn có năng lực đó, đó chính là núi vàng núi bạc cũng không thể đổi được, quả thực chính là năng lực mà chỉ có thần tiên mới có, đứa bé này chắc chắn là có phúc lắm. Tỳ vết nho nhỏ kia cũng không tính cái gì, thế nào cũng phải bắt cho được, nói ra thì Khúc phụ cũng thực là thực tế.
Ngồi máy bay rời đi vào ngày hôm sau, Thước phụ Thước mẫu cũng bước lên con đường du lịch, hai người bắt đầu chuyến đi hai người, cảnh sắc trong không gian của Thước Nhạc rất đẹp, một ít phong cảnh tự nhiên cũng có thể nhìn thấy, nhưng lại thiếu nhân khí, Thước phụ Thước mẫu muốn đến nhiều nơi đi một chút, nhìn con người nơi đó, ngắm cảnh nơi đó, thân thể trải qua điều dưỡng đặc biệt khỏe mạnh, có sức sống cứ như ba mươi tuổi.
Lâm thúc Lâm thẩm ở ngay ngày hôm sau chuyện có trộm vào nhà thì quay lại, còn mang theo chị họ , Ngô tẩu, tứ hợp viện thật sự quá lớn, dọn dẹp hết hơi khó khăn, trước kia là Lâm thẩm làm, giờ Lâm thẩm mang thai lại là sản phụ lớn tuổi, Thước Nhạc nói sao cũng không thể lại để thẩm ấy làm, Lâm thúc Lâm thẩm làm việc rất vững chắc, Thước Nhạc cũng muốn tìm cách giải quyết, lúc họ gần đi có nói, xem có thể tìm người nào ở nhà họ thích hợp hay không. Mắt thấy khai giảng sắp tới, cậu và Khúc Phàm đều rất bận rộn, học kỳ trước vì chuyện trong nhà, một ít hoạt động trong trường đều từ chối, năm nay thì không thể. Ưu đãi thì không có, nhưng làm người thì phải có trách nhiệm.
Vợ chồng Lâm thúc rất có lòng, hai người đều có cảm tình với nơi này, ở nhiều năm như vậy đã xem nơi này như nhà, cũng thấy được chuyện của cả hai, không có gì phản cảm, lại có thiện cảm rất nhiều, chỉ cần trả giá thực tình, nhất định sẽ có người chúc phúc. Nếu con họ còn sống thì cũng lớn cỡ Thước Nhạc vậy.
Chị họ của Lâm tẩu, năm nay bốn mươi hai tuổi, gả cho Lão ngô cùng thôn, sáu năm trước chồng bị bệnh đi, trong nhà thiếu tiền, Ngô tẩu cũng rất kiên cường, dựa vào vài mẫu đất trong nhà, bán cánh rừng ở sườn núi trả nợ, năm trước con gái đi lấy chồng, Ngô tẩu giao ruộng đất lại cho người khác, kiếm được không ít tiền cho con gái, một người cũng không còn gì vướng bận, con gái nói cô đi qua ở cùng, Ngô tẩu mở to mắt nhìn đứa con gái trục lợi của mình, chỉ nói tự mình sống cho tốt, không cần lo lắng cho cô, cô chưa tới nỗi cần người khác nuôi mình. Không ít người trong thôn lên thành phố làm việc, giờ thông tin phát đạt, thế giới bên ngoài cũng không xa vời như xưa nữa, cô cũng muốn đi ra bên ngoài nhìn xem. Nếu thật không được, về nhà trồng vài món ăn, nuôi mấy con heo, cũng có thể nuôi sống chính mình. Vừa vặn lúc này Lâm thẩm về, hiểu rõ chị họ của mình, hai người đều là người lanh lẹ, từ nhỏ hai người đã rất hợp nhau, lúc này liền quyết định.
Thước Nhạc nhìn Lâm thẩm cao khoảng 1m65, làn da ngăm đen, nếp nhăn khóe mắt khá nhiều, thoạt nhìn là người yêu cười, tóc cột lên phía sau, chải rất gọn gàng, hẳn là một người thực nhanh nhẹn.
Việc Ngô tẩu đến khiến Thước Nhạc nhẹ nhàng hơn nhiều, cô là người sạch sẽ gọn gàng, quét dọn trong ngoài nhà lưu loát, kĩ càng, gốc là người Sơn Đông lại làm được một tay đồ ăn vùng Sơn Đông, cái gì cá chép chua ngọt (1), món từ ruột già (2), gà om hạt dẻ (3), bánh bao hấp, bánh xốp thơm ngon (4), làm phi thường ngon, tay nghề tốt cộng với nguyên liệu nấu ăn tốt, mỹ vị không thể chối. Cô cũng không ngạc nhiên chuyện của Thước Nhạc và Khúc Phàm, có thể là bởi Lâm tẩu đã nói với cô.
Cứ thế Ngô tẩu ở tòa phòng phía đông vườn, trở thành một thành viên trong nhà.
Ngày 1/9 khai giảng, hôm 28 Khúc Phàm được nghỉ, cả nhà bàn tới ngôi biệt thự ở núi tây, vừa sửa sang lại quần áo, phía trường học đã gọi điện tới, nói cậu tham gia việc đón tiếp tân sinh viên, không thể chối đành phải giao chuyện trong nhà cho Khúc Phàm và Ngô tẩu.
Đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm trong khu thương mại gần trường, Thước Nhạc đi bộ tới trường, giờ sinh viên lái xe rất nhiều, song nếu lái xe vào trường vẫn quá bị chú ý.
Đến khoa mình, cảm giác khí thế có chút ngất trời, ngày mai là ngày báo danh của tân sinh viên, khoa đang tổ chức công việc tiếp đón.
Khương Tân vừa liếc mắt liền thấy Thước Nhạc đứng ở cửa “Tiểu Thước Nhạc, cậu lại đây.”
Thước Nhạc đi vào, phòng này là nơi chứa hành lý, bước qua đống hành lý, “Lớp trường sao hành lý lại chất đống thế này. Sao không đặt vào kho hàng bên ký túc xá.”
Khương Tân tay cầm bản ghi chép, lấy một chuỗi chìa khóa xuống “Đống hành lý này là mới đến ngày hôm qua, cậu coi thử đi, chưa sắp xếp lại đâu. Vừa lúc cậu tói, lát nữa cậu đi về phía ký túc xá xem, năm nay khoa lâm sàng chúng ta nhận sinh viên nhiều hơn năm trước, cậu đi coi thử bên ký túc xá có gì sai lầm không.” Sinh viên năm ba của khoa lâm sàng bọn họ đã đi thực tập ở các bệnh viện lớn, việc tiếp tân sinh viên liền giao cho năm hai, sinh viên quay về trường rồi không nhiều, liền tìm các sinh viên có nhà ở bản địa tới.
Thước Nhạc nhận chìa khóa. Khương Tân còn nói “Ngày mai cậu không có việc gì chứ?” Thấy Thước Nhạc lắc đầu, “Ngày mai tân sinh viên báo danh cậu cũng đến đi, nơi báo danh đổi lại ở hội trường, giáo viên các khoa cũng tới đón sinh viên, Phương Tranh lớp 2 lâm sàng, Lý Mẫn Vũ lớp bốn, Lưu Lệ lớp bốn, còn có Lăng Phỉ Phỉ lớp chúng ta và cậu cùng làm, lớp bốn còn có việc, vậy chiều ba giờ mọi người tập trung họp ở hội trường, năm trước cậu đã làm, nên năm nay dẫn họ theo đi.
Thước Nhạc gật đầu, “Được, mình đi trước.” Cậu không có ý kiến gì, dù sao năm ngoái đã làm.
Cầm chìa khóa đi vào khu ký túc xá, ký túc xá tân sinh viên có hai tòa, chia làm nam nữ riêng biệt, bốn người một phòng, phía trên là giường phía dưới là bàn học tủ quần áo, đều đã được thu dọn sạch sẽ, cái khác không nói, vệ sinh ở viện y vẫn là phi thường tốt, mở từng phòng kiểm tra, một phòng thiếu một cái ghế, một phòng thiếu nệm, còn lại thì ổn cả, mới đưa vào sử dụng hai năm nên mọi thứ đều thực hoàn hảo.
Vào kho hàng nhận ghế và nệm, đăng ký, cũng không còn chuyện gì nữa, nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới tới ba giờ, vì thế cậu liền quay về ký túc xá. Từ học kỳ trước cậu cũng không ở trường nữa, song bàn với giáo viên, vẫn bảo lưu giường tại ký túc xá.
Đi vào ký túc xá, chỉ có Khương Phong ở, đang thu dọn đồ đạc, “Khương ca đã tới sao? Vương Tôn và Phương Dương đâu.” Khương Phong quay đầu lại thấy cậu thì vui vẻ “Hồi sáng mới đến, buổi sáng đi mua phiếu cơm, giờ mới thu dọn, hai người họ thì bị lớp trưởng bắt đi rồi.”
“Thế nào ở nhà có vui không. Tôi thấy cậu có chút béo ra.”
Khương Phong cười khổ nói “Không phải là tại mẹ tôi sao, cả ngày nấu nhiều món ngon như vậy, một lần nghỉ tôi đều tăng bảy cân. Nói cậu đâu, lần này nghỉ làm cái gì, trắng nõn ra không ít, phơi nắng một chút cũng không đen.”
Thước Nhạc bĩu môi bất mãn với bộ dáng của mình, vội nói sang chuyện khác.