Đọc truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học – Chương 21: Thước Nhạc giận dỗi
Chơi tại mã trường một lúc thì Khúc Phàm và Thước Nhạc chuẩn bị trở về, Phương Chí Minh vì đã lâu không gặp Khúc Phàm mà mặt dày đi theo, kỳ thật anh là đang tò mò về đời sống tình cảm của bạn thân.
Thước Nhạc thấy đến chợ gần khu nhà Khúc Phàm liền gọi Khúc Phàm “Dừng ở đây, em đi mua đồ ăn, hai người đi về trước đi.”
Khúc Phàm dừng xe lại, lấy chìa khóa nhà từ túi ra, “Nhớ đường không, tự mình đi lên đi. Ta và Thước Nhạc đi chợ.” Ném chìa khóa vào tay Phương Chí Minh.
Thước Nhạc đang mở cửa xe thì dừng lại “Em tự đi là được rồi.”
Khúc Phàm mở dây an toàn, “Không cần lo cho cậu ta. Cậu ta quen đường rồi.”
Lúc này Phương Chí Minh đã xuống xe, “Tự ta đi lên không thành vấn đề.” Nháy mắt với Khúc Phàm, chân nhấn ga, lái xe đi.
Thước Nhạc thấy xe chạy đi, “Sao anh lại để anh ấy đi một mình, vậy thật không tốt.”
Khúc Phàm không để ý nói “Không sao, quen Chí Minh từ năm hai đại học, quan hệ rất thân. Vả lại, hôm nay Chí Minh ăn cơm tại nhà chúng ta, mua nhiều đồ hơn để anh xách bớt cho em.”
Thước Nhạc có phần không vui “Em cũng không phải con gái một chút đồ đều xách không nổi, cần đến anh xách.” Liếc Khúc Phàm một cái, đi về phía trước.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc giận dữ, chạy nhanh vượt qua, “A nha, lần đầu em cưỡi ngựa, sợ em mệt. Chút nữa còn phải làm cơm. Nói thật anh rất muốn chúng ta ra ngoài ăn. Đỡ phiền toái.”
Thước Nhạc tức giận nói “Cả ngày anh ăn ở ngoài còn ăn chưa đủ? Em không phiền anh còn phiền.”
Khúc Phàm giữ tay của Thước Nhạc lại “Được rồi, nói coi rốt cuộc em khó chịu cái gì.” Anh cũng đã nhìn ra, từ lúc gặp bọn Phương Chí Minh Thước Nhạc liền không mấy vui vẻ với anh.
Thước Nhạc bị Khúc Phàm kéo dừng lại, im lặng một lúc rồi nói “Hồi chiều có phải anh không muốn đem quan hệ của chúng ta nói với Phương Chí Minh?” Thước Nhạc nhớ đến sự do dự của Khúc Phàm lúc giới thiệu thì hơi bực mình, chẳng lẽ hai người họ chỉ có thể lén lút.
Nghe những lời này Khúc Phàm dở khóc dở cười, “Được rồi, anh còn nghĩ em hiểu. Nếu không muốn giới thiệu, anh có thể dẫn cậu ta về nhà sao? Hồi chiều không phải là còn có những người khác sao, không rõ nhân phẩm của họ thế nào, nếu đi ra ngoài nói lung tung cũng không tốt cho em. Em xem liền tên Tề Phỉ Mục kia, cả chiều đều quay quanh em, xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì.” Nhớ tới Tề Phỉ Mục hàm răng Khúc Phàm liền ngứa.
Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, cậu cũng không muốn đem chuyện của mình nói cho thiên hạ đều biết, hơn nữa vừa cùng Khúc Phàm quen nhau còn chưa biết kết quả thế nào, có điều nếu Khúc Phàm ở trước mặt bạn thân đều che dấu thì bọn họ cũng không cần ở cùng nhau. Nghĩ lại Khúc Phàm đem Phương Chí Mình về nhà, không phải là làm rõ quan hệ của hai người, mình sao lại ngu ngốc, tự đâm đầu vào ngõ cụt. Mệt chính mình còn tự nhận là rộng lượng. Toàn suy đoán vặn vẹo.
Càng nghĩ mặt bắt đầu đỏ lên, “Đi, đi mua đồ ăn, đừng làm Phương Chí Minh chờ sốt ruột.” Nhấc chân đi về phía chợ, về phần Tề Mục Phỉ, cậu hoàn toàn không có ấn tượng.
Khúc Phàm thở dài nhẹ nhõm, may là mình không làm sai cái gì, vẫn là Thước Nhạc tốt, chuyện gì nghĩ kĩ rồi thì liền qua, nếu là những người bạn gái trước, e là còn chưa xong, “Tối nay định làm cái gì?”
Thước Nhạc suy nghĩ “Làm cá chua ngọt, nồi thịt nhồi, gà mùi, lại xào ít rau, nấu canh, thế nào?” Tết Nguyên Đán làm nhiều chút, vả lại trong nhà còn có khách.
Khúc Phàm gật đầu “Làm thịt ram đi, Phương Chí Minh rất thích ăn cay, nhà cậu ta ở Tứ Xuyên. Lần trước em làm ăn rất ngon.
Thước Nhạc đi đến hàng thịt “Anh ta là người Tứ Xuyên à. Nhìn không ra. Nếu không đổi gà mùi thành gà xào ớt khô nhé? Thịt ram cũng không cay lắm.” Dạo này tài nấu ăn của Thước Nhạc tăng lớn, cộng với nguyên liệu trong không gian nên đồ ăn làm ra gần bằng đầu bếp năm sao.
Khúc Phàm không có ý kiến gì “Em xem rồi lo liệu đi.”
Hai người về đến nhà, Phương Chí Minh đang ngồi ở phòng khách xem TV, “U, mua không ít đồ a, thế này ta có lộc ăn rồi.”
Khúc Phàm rất tự hào nói “Đương nhiên, có thể ăn cơm Nhạc Nhạc nhà ta nấu là phúc mấy đời đã tu của ngươi đấy. Ngươi cứ chờ đi.”
Thước Nhạc đá anh một cái “Nói cái gì vậy?”
Khúc Phàm đứng im “Nói thật nha.”
Thước Nhạc không để ý đến anh “Đừng nghe anh ấy nói bừa, hai người nói chuyện trước đi, cơm chiều thì chờ một lát.”
Khúc Phàm phụ đem đồ ăn vào phòng bếp, bị Thước Nhạc đuổi ra ngoài, không có Khúc Phàm cậu dễ đổi đồ ăn hơn. Rau dưa trực tiếp ném vào không gian, trên đó không biết có bao nhiêu nông dược, có rau dưa trong không gian, Thước Nhạc thì kiên quyết không ăn. Cá là cá chép sống, hơn hai cân, trong không gian không ít, con này để vào không gian nuôi đi, cá trong không gian ngon hơn nhiều. Gà thì có sẵn, là lúc trước bắt trong không gian nhờ Khúc Phàm giết, đông đá trong tủ lạnh, mặc dù không ngon bằng lúc vừa giết, hương vị vẫn rất tốt.
Chỉ có thịt heo là không có trong không gian, Thước Nhạc nhìn thịt heo trong tay, nghĩ đến có nên nuôi mấy con heo trong không gian không, bất quá như vậy quá phiền toái, giết heo cũng là một vấn đề. Vẫn là nghĩ lại đi.