Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 105: Về nhà


Đọc truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học – Chương 105: Về nhà

Ôm Kì Kì rời cục cảnh sát, Thước Nhạc mờ mịt đi, đầu óc trống trơn, bất an, linh hồn như bay tới một không gian khác, dường như việc duy nhất có thể làm là đi về phía trước, không biết qua bao lâu, Kì Kì trong lòng khóc lên, Thước Nhạc ngơ ngác nhìn cậu bé, một lúc mới tỉnh lại, cục cưng đói rồi.

Phục hồi tinh thần lại, dỗ ki một hồi, nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Đến bên đường bắt xe, lại nhớ tới ở cục cảnh sát chỗ Cao Cường, xe của cậu vẫn để đó.

Về nhà, Thước mẫu thấy cậu ôm Kì Kì về “Nhạc Nhạc, cả ngày nay chạy đi đâu vậy, còn mang theo Kì Kì, bị cảm thì làm sao.” Nói xong qua ôm Kì Kì, “Đi tắm rồi ăn cơm, chờ con đã nửa ngày. Gọi điện thoại con cũng không nghe.”

Nhếch miệng cố gắng cười “Mẹ, mọi người ăn đi, con ăn ở ngoài rồi.”

Thấy bộ dạng mệt mỏi của Thước Nhạc, Thước phụ nói “Vậy con đi nghỉ đi.”

Thước Nhạc gật đầu ôm Kì Kì, xoay người đang định đi ra, “Đúng rồi Nhạc Nhạc, Khúc Phàm sao vậy, đã gần hai tháng cũng không có tin tức, con có thể liên lạc với nó không, sắp đến 100 ngày của Kì Kì, không biết nó có thể về không.”

Hơi khựng lại “Giờ anh ấy ở nước ngoài, công việc còn bận. Trong lúc làm việc con cũng không tiện gọi. Hôm qua anh ấy có gọi điện cho con, nói 100 ngày của Kì Kì không chắc có thể về, còn oán giận với con.” Cố nặn khuôn mặt tươi cười, tùy ý nói.

Mọi người cũng không nghĩ nhiều, trước kia Khúc Phàm cũng hay đi công tác, chỉ là không dài như lần này, nếu Thước Nhạc đã liên lạc thì chắc không có việc gì. Cũng tại không thể gọi điện thoại cho Khúc Phàm nên mọi người mới lo lắng như vậy.

“Vậy thì được, con mau đi nghỉ đi, nhìn sắc mặt không tốt.”


Vô lực nằm lên kháng, Thước Nhạc nhắm mắt lại, hồi tưởng một tháng trước khi Khúc Phàm rời nhà, lúc đó anh chắc đã biết kì kiểm tra khó như thế nào, chình mình ngu ngốc lại không phát hiện gì, nghiêng thân nhìn Kì Kì ngủ say, nếu Khúc Phàm gặp chuyện ngoài ý muốn, cậu sẽ thế nào, không dám nghĩ tiếp. Vì sao anh lại nhất quyết phải đi, bởi vì bọn họ có Kì Kì, cậu có vướng bận, cho nên anh mới yên tâm đi sao? Là xác định vì Kì Kì cậu sẽ kiên cường sống, hay là cảm thấy cậu là đàn ông nên khả năng thừa nhận mạnh? Vì sao không tự nói, vì sao muốn để người khắc nhắn lại? Cậu chán ghét cảm giác này, thật sự chán ghét, cậu là đàn ông, cậu muốn cùng anh vượt qua tất cả khó khăn, mà không phải là đứng phía sau, nhìn anh che mưa chắn gió cho mình, cậu muốn sóng vai cùng anh tiến về phía trước.

“Ba ba.” Quả Quả từ tiền viện ăn cơm chiều xong, chạy vào gọi.

Thước Nhạc cả kinh, “Quả Quả” bất giác âm thanh run rẩy. Chờ đứa bé vào nhà, Thước Nhạc liền ôm chặt cậu bé vào lòng. Đang đắm chìm trong suy nghĩ đột nhiên cậu nghĩ tới, nếu Khúc Phàm…Quả Quả phải làm sao.

“Ba Ba sao vậy?” Quả Quả dựa vào vai phụ thân, khó hiểu.

Thân thể cứng ngắc, Thước Nhạc buông cậu bé ra, muốn cười với đứa bé, nhưng khóe miệng mãi không thể nâng, “Không sao, một ngày không gặp con, nhớ Quả Quả thôi.”

“Uhm, Quả Quả cũng nhớ ba ba.”

Sờ đầu cậu bé “Thầy giáo có cho bài tập không?”

“Dạ có.”

“Vậy làm xong bài tập đi, hôm nay Quả Quả qua ngủ với ba và Kì Kì nha?”


Quả Quả mắt sáng lên “Tốt quá.” Mở to mắt nhìn “Ba ba, lát nữa ba kể chuyện cho con nghe được không?” Từ khi lên tiểu học, cậu bé không còn ngủ cùng bọn họ, lúc này nghe có thể ngủ cùng Thước Nhạc, vui vẻ cực.

“Được rồi, Quả Quả làm bài tập xong đã, ba ba sẽ kiểm tra đấy.”

Cậu bé nghiêm túc gật đầu “Con đi làm đây.” Nói xong chạy nhanh về phía phòng cậu.

Nhìn bóng dáng đứa bé, Thước Nhạc đột nhiên phát hiện mình không thể nào tưởng nổi kết quá có thể xảy ra. Tương lai bể thành mảnh nhỏ. Đó có lẽ là kết cục xấu nhất của bọn họ.

Khúc Phàm đứng trong phòng trống, nhìn người đàn ông làm cho mình ngứa răng trước mặt, trong mắt không có cảm xúc gì.

Hàn Thần nhìn Khúc Phàm, khóe miệng như cười như không, đánh giá cao thấp anh, qua ba tháng, một người đàn ông rèn luyện thành sắt thép, “Cậu quả thật không làm tôi thất vọng, từ giờ trở đi cậu là một thành viên trong chúng tôi.” Hàn Thần cầm một bọc hồ sơ trên bàn lên, đưa cho Khúc Phàm “Đây là tư liệu về cục mật vụ, cậu xem đi, hiểu biết chức trách của cục mật vụ, chỉ có thể xem ở đây.”

Trầm mặc nhận tài liệu, lật xem từng tờ, càng xem càng giật mình.

“Quyền lợi càng lớn trách nhiệm càng lớn, cục mật vụ tuy dưới bộ an ninh, nhưng nó là tự do, bộ an ninh không có quyền quản chúng ta, cục mật vụ tuy không thể để người biết, nhưng quyền lợi rất lớn, cậu có thể thấy trong tài liệu, chẳng qua kẻ địch chúng ta phải đối mặt cũng rất mạnh, sau này cậu sẽ rõ hơn qua công việc.” Tạm dừng, Hàn Thần cười nhìn Khúc Phàm đặt tài liệu xuống “Cậu xem như là một lựa chọn ngoài ý muốn của chúng tôi, trên cơ bản người của cục mật vụ đều là binh vương, người có siêu năng lực, hoặc là người có cổ võ. Tuy cậu là quán quân Sanda nhưng so với binh vương còn kém nhiều lắm, sở dĩ chọn cậu là vì tỉ lệ phá án của cậu hai năm nay, trăm phần trăm, tám mươi bảy vụ hình sự, thật sự làm người khác kinh ngạc, án ở Bắc Kinh cơ hồ đều bị cậu phá, thật sự làm cho người khác không thể không chú ý. Điều tra là cần thiết, tâm tư của cậu kín đáo, quan sát chi tiết cẩn thận, trực giác lại rất chuẩn. Tổ chức rất rộng lượng với cậu, cậu biết cục mật vụ không thiếu giỏi kungfu, đáng tiếc người có trí tuệ quá ít, huống chi là một người có khả năng phá án và tổ chức tốt như cậu. Thêm đó là chi tiết mới phát hiện trong quá trình điều tra cậu, khiến chúng tôi càng thêm kiên định.”


Khúc Phàm mị mắt, biết ông ta đang nói tới điều gì, sát khí tỏa ra, ba tháng hoàn toàn có thể khiến một người thoát thai hoán cốt.

Hàn Thần xua tay “Được rồi được rồi, chúng ta không nói bảo bối của cậu, cậu cũng là một thành viên trong cục mật vụ, sẽ không xen vào chuyện của cậu ta, xem như phúc lợi cho người nhà. Về sau cho dù hai người cậu có bao nhiêu đứa con, cũng không có vấn đề gì, hộ khẩu sẽ do cục mật vụ giải quyết, về mặt đó sẽ không có ai tìm các cậu phiền toái. À, nói thật, nếu không phải xem trọng cậu, không chừng chúng tôi sẽ tiếp xúc bảo bối của cậu, dù sao người có siêu năng lực hệ thực vật lại có thể sinh con rất hiếm thấy.” Tiếc hận lắc đầu.

Hơi lạnh tỏa ra, biết Khúc Phàm lại không vui, người này thật sự rất quan tâm cái người gọi là Thước Nhạc, nhưng vậy thì càng yên tâm. Chỉ súng và giấy tờ trên bàn, “Đây là súng của cậu, còn có giấy chứng nhận của cục mật vụ, cầm nó, xem như chính thức tiến vào cục mật vụ.”

Khúc Phàm tới trước bàn, “Cầm giấy chứng nhận này, tôi là người của cục mật vụ.”

“Đúng vậy.”

“Vậy giờ tôi còn chưa phải đúng không?”

“Uhm, trên nguyên tắc, trước khi nhận giấy chứng nhận, cậu còn chưa phải nhận chức trách của cục mật vụ.” Hàn Thần nghi hoặc nói.

“À, trước khi lấy giấy chứng nhận, tôi còn một việc chưa làm.” Khúc Phàm nhìn giấy chứng nhận nói.

Hàn Thần không biết ý anh là gì “Chuyện gì? Rất quan trọng.”

Khúc Phàm quay sang, nhìn Hàn Thần cười, không chút do dự ra tay, bộp… một quyền đánh vào mặt Hàn Thần, khiến ông ta té ngã xuống đất “Cái này là vì ông từng uy hiếp tôi, không nên lại để tôi nghe ông nói chuyện Thước Nhạc và bọn nhỏ.”


Cầm giấy chứng nhần trên bàn và súng, khóa miệng nhíu “Sau này là đồng sự, à, yên tâm, tôi sẽ không ra tay với đồng sự.” Nói xong vui vẻ xoay người rời đi.

A…khốn khiếp, Hàn Thàn xoa vết máu ở khóe miệng, từ dưới đất đứng lên “Hạ thủ thực hắc.”

“Woa, tổ trưởng Hàn, lại bị thu thập, ai nha, không phải đã nói với ngài sao, sau này phỏng vấn người mới đừng đi. Làm sao mà năm nào cũng gặp chuyện như vậy chứ?” Một người đàn ông nhỏ gầy từ bên ngoài vào vui vẻ khi người gặp họa nói. Đúng thời gian như thể chuyên môn vì xem náo nhiệt mà vào.

“Câm miệng.” Hàn Thần quay đầu không thèm nhìn vẻ trêu tức trên mặt hắn.

Khúc Phàm rời cục mật vụ, bắt xe về nhà, sự nhớ thương khiến anh một khắc cũng không thể dừng lại, rời nhà ba tháng, giống như đã cách xa mấy thế kỷ, trên chiến trường khói súng, ở bên cạnh sống chết, tín niệm sống duy trì anh chính là Thước Nhạc và bọn nhỏ.

Tài liệu Cao Cường chuẩn bị cho anh biết sự khó khăn của kì kiểm tra, nhưng sự thật luôn thảm thiết hơn. Cùng anh được chọn phần lớn là binh vương, đó đều là tinh anh của bộ đội đặc chủng, là chân chính binh vương, mà anh chẳng qua biết chút Sanda, cho dù có uống nước hồ, thân thể được cải tạo nhưng lại chưa chú trọng huấn luyện, trên người có rất nhiều tiềm chất chưa khai phá, Khúc Phàm so với bọn họ thì còn kém rất nhiều.

Một tháng này ba mươi sáu người bọn họ, bị đưa đến căn cứ huấn luyện lính đánh thuê ở Amazon, căn cứ lính đánh thuê này khá có tiếng trên quốc tế, là một trong ba căn cứ huấn luyện lính đánh thuê lớn nhất, lính đánh thuê từ nơi này ra đều là những người xuất sắc trên quốc tế, muốn tốt nghiệp, phải trả giá rất nhiều cố gắng, chỉ có 10% có thể kiên trì đến cuối. Ở đó Khúc Phàm đã nhận sự huấn luyện tàn khốc nhất, nếu không có tín niệm duy trì, chỉ sợ anh cũng kiên trì không được, cũng may thân thể đã trải qua cải tạo nên tiềm lực vô hạn, rất nhanh anh đã thích ứng huấn luyện, dần dần bộc lộ tài năng, sau khi huấn luyện một tháng, Khúc Phàm bọn họ trải qua vòng loại trừ thứ nhất, trực tiếp đối chiến với lính đánh thuê, cửu tử nhất sinh, Khúc Phàm cũng bị trọng thương, suýt chết.

Sau khi kết thúc đợt huấn luyện linh đánh thuê ở Amazon, Khúc Phàm lại bị đưa tới Châu Phi, ở đó trải nghiệm chiến tranh thật sự, mà ba mươi sáu người lúc này chỉ còn bảy người, những người khác tuy không có hy sinh, nhưng đời anh cũng vô pháp lên chiến trường.

Nửa tháng trước Khúc Phàm từ Châu Phi trở về, ở căn cứ của cục mật vụ, được khảo nghiệm về dị năng, đây cũng là lần đầu tiên anh gặp những người có dị năng ngoài Thước Nhạc, đương nhiên đó là nếu Thước Nhạc xem như người có dị năng, bọn họ có hệ tự nhiên, hệ tinh thần, hệ sức mạnh, đủ loại dị năng khiến anh mở rộng mắt. Trong lúc đó giao thủ với những dị năng khác nhau. Tuy không nguy hiểm như khi ở Amazon hay Châu Phi, nhưng Khúc Phàm cũng bị khổ không ít. Trải qua khảo nghiệm tử vong, lúc này ý chí của Khúc Phàm đã không thể dao động. Sự tưởng niệm Thước Nhạc càng thêm mãnh liệt.

Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt của tứ hợp viện, khuôn mặt lạnh của Khúc Phàm rốt cục cũng lộ ra nụ cười ôn nhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.