Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 378: Đại kết thúc (Trung)
Khánh Kỵ tới trước doanh trại của Vệ quốc, đã thấy trước cửa sớm có một đoàn xe đậu ở đó, là đội xe của Trịnh Bá. Khánh Kỵ kiên nhẫn chờ ở ngoài cửa, qua một hồi sau, cửa lớn mở rộng, bên trong có một chiếc xe đi ra, trong doanh trại hơn trăm tên võ sĩ lập tức đi theo, bảo vệ cho chiếc xe kia rời đi.
Khánh Kỵ cho người tiến vào truyền báo, liền có người ra mở viên môn, tiếp đón Khánh Kỵ vào. Nam Tử ra ngoài nghênh đón, sớm đã đứng ở trên tuyết chờ đợi. Nàng mặc bộ áo lông cừu mà Khánh Kỵ tặng lúc trước, trong vắt lẻ loi, giống như hoa mai trong tuyết, khiến nhìn lướt qua giống như người trời.
Hai người nghiêm trang thi lễ, sóng vai tiến vào lều lớn, thoáng hàn huyên vài câu, Nam Tử liền cho lui tả hữu, bỏ đi cái bộ dáng quân phu nhân, giống như thiếu nữ cười duyên dáng nhảy vào trong lòng Khánh Kỵ.
Được một tiểu mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, trắng ngần tinh khiết yêu thương nhung nhớ, đúng thực là cái phúc lớn. Chỉ có điều bởi vì mùa đông rét lạnh, cho nên Nam Tử mặc hơi dày, hai tay không thể cảm thụ trực tiếp được mị lực da thịt của nàng, không khỏi cảm thấy không được hoàn mỹ.
Rèm trướng chỉ là che, bên ngoài trước có thị tỳ cùng võ sĩ hầu hạ, Khánh Kỵ tuy có ý niệm, nhưng cũng không dám làm bậy. Hai người ôm nhau vuốt ve một hồi, hỏi thăm lẫn nhau, Nam Tử liền chu môi lên nén giận nói: “Chàng đúng thật là, chư hầu tranh đấu, là cơ hội để các quốc gia khoe ra thực lực, nổi danh thiên hạ, sao có thể keo kiệt như vậy? Cho dù chàng không muốn tranh cái vị trí bá chủ này, cũng không nên để cho người khác xem nhẹ chàng. Nếu đại chiến mấy năm làm tiêu hao hết tài lực, thì nhận quà tặng của người ta thì có làm sao? Ai dè chàng lại cự tuyệt thẳng thừng, uổng phí tâm ý của người ta.”
Khánh Kỵ cười nói: “Trận chiến giữa Vệ quốc và Tấn quốc, cũng khiến tiêu hao không ít. Ta nếu nhận quà tặng của nàng, người ngoài mặc dù không hiểu, nhưng sao có thể gạt được người Tống Vệ? Khi đó ta chỉ mất mặt, nàng lại khó xử. Được rồi, cái miệng nhỏ không cần chu lên, tâm ý của nàng, Khánh Kỵ trong lòng hiểu rõ. Về phần khoe thực lực với các chư hầu, không cần phải vội nhất thời, ta còn trẻ, khi nào có cơ hội, ba năm không hót, bỗng nhiên có thể cất tiếng; ba năm không bay, một khi bay phải tới tận trời! Phu quân của nàng, tóm lại tới một ngày sẽ khiến cho nàng phải tự hào.”
” Tới địa ngục đi, không biết xấu hổ, ai đồng ý cho chàng làm phu quân của thiếp?” Nam Tử cười cười xì một tiếng, làm nũng đánh lên người hắn vài cái.
Khánh Kỵ bắt được đôi bàn tay phấn hồng của nàng, cười hỏi: “Không phải là phu quân của nàng, vậy… là cái gì?”
Nam Tử mắt đầy tình ý, ngẩng đầu nhìn hắn, môi ngọc khẽ mở tựa hồ như muốn nói, rồi lại nuốt trở lại, chỉ thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thân thiết nói: “Người ta không biết…”
Khánh Kỵ cúi người, lập tức ngửi thấy một mùi hương thanh tịnh như hoa, Khánh Kỵ không khỏi rung động trong lòng, dán vào lỗ tai của nàng ôn nhu nói: “Vậy thì làm tình lang của Nam Tử phu nhân, Nam Tử à, đêm khuya gọi tình lang của nàng tới, có biết xấu hổ hay không?”
Nam Tử nghe hắn nói là tình lang, nhất thời ngọt ngào trong lòng, lại nghe hắn hỏi có biết xấu hổ hay không, nhất thời mặt đỏ bừng, nhịn không được mỉm cười vươn cổ trắng, từ miệng thở ra một hơi thở đàn hương, cắn nhẹ một cái lên lỗ tai hắn.
Khánh Kỵ ngồi ở trên chiếu, Nam Tử ngồi trên đùi Khánh Kỵ, hai người thì thầm liên miên, khi thì nghị luận quốc sự, khi thì nói chuyện tư tình, đem quốc sự tư tình lẫn vào với nhau, nhu tình vạn thiên, nhất thời cũng không hiểu ở đâu ra lắm đề tài như vậy, hai người chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết, bên ngoài liền có người bẩm báo: “Khởi bẩm quân phu nhân, Hứa quốc quốc quân cầu kiến.”
Nam Tử lưu luyến không rời, đáp lời một tiếng rồi cũng không đếm xỉa tới, lúc đầu nàng còn muốn đá cho Hứa quốc quốc quân bay lên chín tầng mây, Khánh Kỵ mặc dù trong lòng muốn nhắc nhở nàng, nhưng mà thấy bộ dáng nhiệt tình của nàng, hắn lại không tiện nhắc nhở, đúng lúc này bên ngoài lại có người bẩm: “Quân phu nhân, Thái quốc quốc quân cầu kiến.”
Tuy nói Hứa quốc Thái quốc chỉ là những nước nhỏ, nhưng mà có tận hai quốc quân chờ bên ngoài, Nam Tử tuy rằng không muốn, nhưng cũng không tiện lưu Khánh Kỵ lại, đành phải lưu luyến không rời nói: “Sau hội Hoàng Trì, chúng ta không biết phải đợi bao lâu mới có thể gặp lại. Thật đáng giận những kẻ không biết điều dám đến quấy rầy chúng ta.”
Khánh Kỵ đứng dậy chỉnh chang y phục, cười nói: “Khánh Kỵ đã xem Bành thành như thủ đô thứ hai của Ngô quốc, mùa hè hàng năm, ta đều lên phía Bắc tuần sát, trú ở Bành thành.”
” Thật sao?” Nam Tử lộ rõ nét vui mừng trên mặt, một lời hai ý nói: “Vậy… từ nay về sau, mùa hè hàng năm, Nam Tử đều sẽ rời Vệ trở về Tống, đi thăm thân nhân…”
Trong doanh trướng Đông Di nữ vương, lại là một cảnh tượng khác.
Đông Di vừa mới lập quốc, hơn nữa người trong thiên hạ đều biết rằng về mặt quân sự Đông Di phải cậy vào Ngô quốc, ngoại giao cũng hoàn toàn phụ thuộc vào Ngô quốc, bởi vậy cũng không có chư hầu nào tới cửa bắt chuyện, có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Có điều Thành Bích vẫn chưa đi nghỉ, nàng biết nhất định đêm nay Khánh Kỵ sẽ đến.
Có lẽ là bởi vì hai người tuổi tác tương đương, đều đã tương đối trưởng thành, cho nên mặc dù hai người vẫn còn chưa danh chính ngôn thuận trở thành phu thê, nhưng lửa tình giữa hai người vẫn mạnh mẽ mãnh liệt như ngày nào. Giữa hai người với nhau, có một loại cảm giác vô cùng hòa hợp, đó là cảnh giới tối cao mà chỉ những phu thê ân ái nhiều năm mới có thể đạt tới.
Cho nên Khánh Kỵ vừa đến, vừa nói chuyện với Thành Bích một chốc, đã phát hiện ra nàng có tâm sự. Thành Bích dọc theo đường đi, luôn suy nghĩ chuyện này, lúc này trong lòng cũng đã có quyết định. Khánh Kỵ vừa hỏi, nàng liền nói ra, Khánh Kỵ vừa nghe, không khỏi vừa mừng vừa kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, lần từ biệt trước, Thành Bích không ngờ đã ngầm có châu thai, sinh ra cho hắn một đứa con mập mạp béo tốt.
Nhưng mà so với Khánh Kỵ đang hưng phấn ôm chặt lấy nàng, Thành Bích lại bình tinh hơn rất nhiều: “Đại vương, thiếp thân nhận được thư của chàng, chỉ có chín chữ, thiếp thân cân nhắc đi cân nhắc lại, vẫn cảm thấy khó hiểu, ba chữ hoãn xưng bá kia giải thích như thế nào? Khi có thể xưng bá, sao lại không xưng bá?”
Khánh Kỵ vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của nàng, hắn hưng phấn nói: “Xưng bá? Xưng bá có thể xưng bao lâu? Tề Hoàn Sở Trang năm đó nay còn đâu? Thiên hạ hiện giờ cũng đã không còn giống như thiên hạ khi xưa, cái chuyện xưng bá chỉ là trò đùa còn cần người đến tranh sao? Bích nhi, Chu thất suy bại, thiên hạ đại tranh, xưng bá đã qua rồi, hiện giờ hẳn là phải mưu quốc!”
” Quả nhiên…” Thành Bích yếu ớt thở dài nói: “Hùng tâm của đại vương, quả nhiên là anh hùng thiên hạ. Ai, Thành Bích xuất thân hèn mọn, trong cung thất Ngô vương, không có chỗ để chân…”
Khánh Kỵ ha ha cười nói: “Ai nói vậy? Đừng quên, nàng hiện giờ chính là Đông Di nữ vương. Lấy thân phận nữ vương xuất giá sang Ngô, là có thể cùng ngồi ăn với vương hậu, cũng không có ai dám bảo nàng không xứng. Ha! Còn có, nàng hiện giờ chính là nghĩa muội của Tần Bá, đã từng đi gặp hắn chưa? Có thân phận này, ngay cả vương hậu Quý Doanh, cũng phải gọi nàng là cô đó.”
Thành Bích mỉm cười nói: “Xem chàng kìa, nghe nói có con, là chỉ lo tự mình vui vẻ, lại không biết một mẫu thân như thiếp, vì đứa con mà tốn bao nhiêu tâm tình. Đại vương, Thành Bích vốn định, đem Đông Di trở thành nước phụ thuộc Ngô quốc, từ nay về sau Ngô Di một nhà, mà con thiếp, chính là vua của Đông Di, vua cha vua con, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Chỉ có điều… thiếp không nghĩ tới, Đại vương lại muốn thống nhất thiên hạ. Thông nhất thiên hạ cũng được, ngày xưa Vũ vương phạt Trụ, cũng có các chư hầu tương trợ. Chỉ có điều thiếp xem hướng đi của Ngô quốc, phàm là ranh giới mới, đều là thiết lập quận huyện mà trị, bỏ phân đất phong hầu, thiết lập lưu quan (quan lưu thủ ở địa phương), chỉ sợ… thiếp khổ tâm vì đứa con này, cũng không thể được như nguyện.”
Khánh Kỵ ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ta còn tưởng vì sao nàng lại mặt mày ủ rũ, hóa ra là vì chuyện này. Chuyện này có thể nàng đã hiểu sai rồi, ta vừa mới nói ba năm không hót, bỗng nhiên cất tiêng; ba năm không bay, một bay là tới tận trời, chỉ là cái so sánh thôi, Khánh Kỵ cũng không phải kẻ điên, sao dám nghĩ trong ba năm, thậm chí trong mười năm có thể phát binh thống nhất thiên hạ? Ha ha, sau ba năm bảy năm sau, Ngô muốn xưng bá cũng không khó, nhưng mà nếu muốn thống nhất giang sơn, thì hiện tại cần phải chuẩn bị vững chắc, tích tụ thực lực, ít nhất phải hơn ba năm thời gian mới được, nàng gấp cái gì kia chứ?”
Thành Bích kinh hỉ nói: “Nói như vậy, Đại vương sẽ không nhập Đông Di vào Ngô quốc?”
Khánh Kỵ lắc đầu nói: “Không phải, hiện giờ điều kiện còn chưa chín, nhưng mà sau mười năm sau, hoặc hai mươi năm sau, Đông Di nhất định phải đổi cờ, trở thành lãnh thổ trực thuộc Ngô quốc. Nếu vẫn lấy phương thức tồn tại là nước phụ thuộc, kéo dài thêm như vậy, lại giống như thế giới hiện nay.
Thực lực một nước mà phân ra thì sẽ suy yếu, Trịnh quốc cũng thế, Lỗ quốc cũng thế, Vệ quốc cũng thế, cùng Ngô quốc ta đều là chư hầu họ Cơ, đều là cùng một tổ tiên, chính là bây giờ thì sao? Ai còn nhớ rằng chúng ta cùng một tổ tiên? Tổ tiên có năng lực chiếu cố đến con cháu của ai đây?
Hiện giờ Ngô quốc đang từng bước bỏ thế khanh, miễn phân đất phong hầu, thiết lập quận huyện, phái lưu quan, như vậy mối nguy từ việc thế khanh quyền thần cậy vào thực lực mà nắm giữ triều đình đã giảm xuống, hơn nữa việc chọn lựa nhân tài cũng dễ hơn. Chỉ tận lực sát nhập mà không phân đất phong ấp, như vậy vương tôn công tử sẽ không thể tách đất tự lập quốc.”
Hắn ôm lấy Thành Bích, ôn nhu nói: “Nàng không cần phải lo lắng cho vương nhi, cũng không phải băn khoăn xuất thân của nàng. Dù sao Ngô quốc ta từ thời Đại vương Thọ Mộng, đã phế đi chế độ con trưởng làm vua, mấy đời quân vương cũng không phải là con trưởng cháu trưởng. Quả nhân từ thế hệ này sẽ hoàn toàn hủy bỏ đi chế độ này, phàm là con của ta, mỗi người đều có quyền lợi sở hữu ruộng đất, phải xem người nào bản lĩnh nhất, chứ không phải ngày ai sinh ra trước.
Quả nhân sớm đã nghĩ tới, qua hai năm nữa ổn định lại, sẽ tập trung kẻ sĩ tài trí Ngô quốc, cố gắng lập ra một chế độ chu đáo, đặt ra quy định giáo dục vương tử cùng với việc chọn thái tử. Quả nhân từ khi kiến quốc đã hạ nghiêm lệnh, hậu cung không được tham gia vào chính sự, đó là đặt nền móng, để miễn cho con cháu sau này làm càn. Nàng đó, nếu muốn cho con của mình được nổi bật, vậy thì phải bồi dưỡng nó cho tốt mới được, nếu trong những đứa con của quả nhân nó là đứa có tiền đồ nhất, vậy nó chính là người đứng đầu Ngô quốc, chẳng phải là mạnh hơn một quốc quân của nước phụ thuộc sao? Nếu nó không chịu thua kém, mà nàng lại cứ kiên quyết đưa nó lên vị trí quốc quân, ngược lại còn hại nó, còn không bằng cho nó làm một vương tử thái bình, tận hưởng vinh hoa phú quý là được.”
Thành Bích nghe thấy vậy thì rất vừa lòng, trong miệng lại gắt gỏng: “Chàng cần gì phải nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là muốn bắt người ta sinh con đẻ cái cho chàng, tận lực hầu hạ chàng mà thôi.”
“Thế nào? Nàng lại là một nữ vương có dã tâm sao? Chẳng nhẽ ở bên cạnh ta, không phải là điều nàng mong muốn sao? Ha ha ha…”
Khánh Kỵ cười xong, ôm chặt lấy thân thể của nàng, ôn nhu nói: “Chuyện tương lai, để tự con cháu của chúng ta quyết định, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của chúng ta là được, ai biết được chúng nó tương lai sẽ quyết định như thế nào? Có lẽ sẽ lại phân đất phong hầu, có lẽ sẽ lại tập trung quyền lực, hoặc là chế độ phân phong và chế độ quận huyện cùng tồn tại, chúng ta không thể biết được chuyện hơn trăm năm sau, cũng không cần phải ép con cháu chúng ta hơn trăm năm sau cũng phải đi vào khuôn sáo. Nếu cứ vạch rõ ra, nếu bọn con cháu nó không tuân thủ theo, quả nhân chẳng nhẽ có thể chui ra khỏi nấm mồ đánh vào mông chúng nó hay sao?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn không gian hư vô ngoài trướng, nhẹ nhàng nói: “Quả nhân trăm phương ngàn kế, sửa nội chính, chỉnh võ bị, mở ranh giới, chỉ là muốn… Nếu thiên mệnh đã ở ta, vậy thì ta liền làm một Chu Văn Vương đi, làm một đại thụ là được, để cho con cháu tranh đấu, chọn từ trong đó một đứa làm Vũ Vương phạt Trụ là được.”