Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 352: Đêm tân hôn (Thượng Hạ)
Đội xe của công chúa Tần quốc Quý Doanh đã đến Cô Tô thành, vì Quý Doanh có thân phận là hoàng hậu Ngô quốc, phải hành lễ như Ngô vương, vì thế tướng quốc Tôn Vũ dẫn theo bá quan văn võ trong triều ra thành tiếp giá, Khánh Kỵ cũng phá lệ dẫn theo sứ giả các nước đứng ngoài cửa cung nghênh đón.
Công chúa Tần Quý Doanh được đón vào hoàng cung Ngô quốc, theo tục lệ thì lại là một hôn lễ xa hoa náo nhiệt, lần này sứ giả các nước đến đông đủ hơn, lễ vật chúc mừng cũng long trọng hơn trước.
Khánh Kỵ được lễ quan tháp tùng, thực hiện đầy đủ mọi nghi thức tân hôn, bài yến tiệc thết đãi quần thần và sứ giả các nước, ban chiếu đại xá thiên hạ, tặng lễ vật hậu hĩ cho sứ đưa tân nương đến Ngô quốc, bận bịu đến tận trời tối, khắp hoàng cung ồn ào náo nhiệt mới yên tĩnh trở lại.
Phi tần trong cung và tất cả thái giám, cung nữ trên dưới theo lễ nghi đều phải đến bái kiến tân hoàng hậu, nhưng số lễ nghi này phải đợi sau đêm tân hôn của đại vương và hoàng hậu, sáng sớm ngày mai mới tiến hành, lúc này Quý Doanh tuy được dẫn vào Loan Phượng cung, nhưng vẫn chưa chính thức tiếp quản hậu cung, chưa được gặp mặt ba phi tần Nhược Tích, Diêu Quang, Tiểu Man.
Loan Phượng cung là tẩm cung của Ngô vương và hoàng hậu, Khánh Kỵ lên ngôi, vị trí hoàng hậu bỏ trống, trước giờ chưa có ai vào ở. Loan Phượng cung là chủ điện của hậu cung, chiếm diện tích lớn nhất, ngoài cung điện chính, còn có hai khu phiến điện trái phải, đi về trước là ngự hoa viên, có đường lớn thông giữa nội cung và ngoại cung, xung quanh còn có hoa lá cỏ cây, hồ nước non bộ, cầu nhỏ bắc ngang, cây sâm cổ thụ, nguy nga tráng lệ, phía ngoài cổng cung còn có hai tòa tháp canh, làm bức bình phong phòng ngự cuối cùng khi hậu cung bị tấn công từ bên ngoài.
Khánh Kỵ bước vào đại điện chính, mười tám cánh cửa lớn đang mở to, vừa bước vào cửa là một chiếc cầu đá bằng phẳng, dưới cầu có tiếng nước chảy róc rách, nước suối long lanh mát rượi, cơn gió thoảng qua, khắp đại điện lập tức mang hơi thở mùa xuân.
Khánh Kỵ uống khá nhiều rượu, sắc mặt đỏ chót, bị gió mát thổi vào, thần trí tỉnh táo lại đôi chút. Hắn đứng tại chiếc cầu đá cho tươi tỉnh thêm, rồi mới phất tay áo tiếp tục bước tới.
Bốn tên thái giám sau lưng khúm núm hành lễ xong lui ra, Khánh Kỵ áo bào phất phơ bước qua chiếc cầu, đạp chân lên sàn nhà trải thảm nhung, bốn mỹ nhân mặc sắc phục Tần quốc lảng vảng trước mặt, quỳ xuống ngay chân hắn, giọng nói õng ẹo: “Nô tì tham kiến đại vương.”
Bốn tiểu mỹ nhân này chính là nô tì theo Quý Doanh xuất giá đến Ngô, trong các nước chư hầu, Tần quốc mang họ Doanh, không có chư hầu nào cùng họ để kết thân, các cô nương xuất thân quý tộc ở Tần lại không ai bằng lòng đi theo đến Ngô quốc xa xôi, dù sao người Tần thô lỗ, xưa nay không xem trọng lễ nghi của trung nguyên, quốc quân Tần quốc bèn nghĩ ra một cách, tuyển chọn bốn cô tì nữ tuyệt sắc đi theo tùy giá cùng Quý Doanh.
Bốn tì nữ lúc vào cung mới vội vàng nhìn qua Khánh Kỵ, bây giờ mới là lần đầu quan sát kĩ, nên họ một mặt cung kính hành lễ, mặt khác đôi mắt cứ láo liên liếc nhìn Khánh Kỵ, bốn thiếu nữ đều cùng lúc vui mừng ra mặt. Điều hiển nhiên là dung mạo của Khánh Kỵ đã qua ải của bốn tì nữ theo hầu Quý Doanh.
Các tì nữ tùy giá như bốn người họ, tương lai có thể trở thành tì thiếp của Ngô vương, nếu được đại vương sủng ái, nói không chừng còn được phong làm phu nhân, đến lúc đó đúng là chim sẻ bay lên cành cao thành phượng hoàng, phu quân của công chúa, sau này có thể là phu quân của họ nữa, bốn tì nữ đương nhiên nhìn kĩ Khánh Kỵ rồi. Chỉ thấy Khánh Kỵ trẻ tuổi anh tuấn, thân hình rắn chắc, oai phong lẫm liệt, trái tim của bốn tì nữ đập thình thịch loạn nhịp, đỏ mặt nhìn vào Khánh Kỵ, ân cần dẫn đường đưa Khánh Kỵ vào tẩm cung.
Đại hôn lần này của Khánh Kỵ không giống như lúc thành hôn với Diêu Quang, Nhược Tích, Tiểu Man. Khi lấy ba nàng, trong lòng Khánh Kỵ chỉ cảm thấy thỏa mãn và vui mừng, còn với cô công chúa Quý Doanh này, hắn lại mang tính hiếu kỳ nhiều hơn. Người xưa lấy vợ, phần lớn chưa từng gặp mặt trước lúc đại hôn, hai người giống như đặt cược vào hạnh phúc cả cuộc đời mình vậy. Trong đêm động phòng hoa chúc, lúc vén tấm vải che đầu ra, hai nam nữ xa lạ nhau bỗng chốc trở thành phu phụ thân thiết nhất, phải cùng chung sống với nhau suốt đời, nên lần đầu hai người ngủ chung một chiếc giường, đối với cả hai, ngoài cái tên và ngày giờ ra đời ra, tất cả những điều xa lạ vẫn chờ đợi ở phía trước.
Khánh Kỵ chưa từng nghĩ đến có ngày mình cũng thể nghiệm kiểu hôn nhân lạ lùng này. Hôn nhân kiểu này đúng là không khác gì đánh cược, vì tỉ tỉ Mạnh Doanh của nàng ấy có tiếng thơm tuyệt sắc giai nhân, hắn mang lòng hiếu kỳ nôn nóng muốn coi hoàng hậu của mình ra sao, vẻ nôn nao của hắn thậm chí còn mãnh liệt hơn cả lúc kết hôn với ba cô nương Diêu Quang, Nhược Tích, Tiểu Man. Khi được bốn tì nữ dẫn vào tận tẩm cung, trái tim Khánh Kỵ đập thình thịch liên hồi, hột xí ngầu trong đầu cứ khua lên không chịu ngừng, mở lớn? Hay là mở nhỏ đây?
“Đại vương…”
“Không cần hầu hạ, lui ra.” Khánh Kỵ xua tay, bốn tì nữ nhìn nhau cười ẩn ý, cùng cúi người chào: “Mời đại vương, hoàng hậu sớm nghỉ ngơi, nô tì xin phép cáo lui.”
Bốn tì nữ bước ra ngoài. Khánh Kỵ nhìn vào mỹ nhân đang ngồi trên giường, định thần lại sải bước đi về phía đó.
Mỹ nhân này dù là dung mạo hay khí chất đều không hề thua kém ba phi tần kia, tuy nhiên có lẽ còn lạ lẫm, thêm vào trang phục hoàng hậu long trọng khoác lên trên người nàng, cảm giác hồi hộp khi đứng trước nhan sắc, giống với lần đầu hắn gặp Thành Bích phu nhân. Điều khác biệt là Thành Bích phu nhân nhu mì như một làn nước mát, khiến ai nhảy vào rồi thì không thể dứt ra, còn Quý Doanh, nàng giống một ngọn lửa rạo rực, chói lọi thu hút, kiều diễm khoa trương.
Trong lúc Khánh Kỵ đưa mắt quan sát nàng, nàng cũng nhìn trưng trưng vào Khánh Kỵ, đôi mắt to tròn đen láy thậm chí càng mở càng to, khuôn mặt búp sen xứng với tấm vải đỏ chót khoác trên vai, Khánh Kỵ có cảm giác nữ nhân xinh đẹp mới mười bảy tuổi này giống một con ngựa lông bờm đỏ, đầy vẻ đẹp mạnh mẽ.
Quý Doanh ngu ngơ nhìn vào phu quân của nàng, đến khi Khánh Kỵ bước đến bên nàng, nàng mới chợt bừng tỉnh, vội vã đứng bật dậy, khiêm tốn hành lễ: “Thần thiếp Quý Doanh, tham kiến đại vương!”
“Hoàng hậu bình thân, miễn lễ.” Khánh Kỵ đưa tay đỡ lấy nàng, hai mắt sáng rực, cô nương này đứng dậy mới cảm thấy nàng ta có đôi chân rất dài, dù cho đang mặc y phục hoàng hậu kín mít không lộ thân hình ra được, nhưng Khánh Kỵ cũng mơ hồ cảm nhận được thân thể tuyệt mỹ của nàng ta.
Quý Doanh đang mặc bộ đồ thành hôn đỏ chót, trên đó đeo lỉnh kỉnh nào là ngọc bội, hồng lam bảo thạch, kim châu, lấp lánh chói lòa, nhưng khá xứng với dung mạo thoát tục của nàng, không hề có chút phàm tục, vẻ đẹp thoát tục của nàng lại không xâm phạm vẻ cao quý vốn có từ khí chất toát ra.
Khánh Kỵ mỉm cười hài lòng, hắn bỗng cho rằng tiểu hoàng hậu này cho dù không vì mục đích chính trị, cũng là một chọn lựa tốt khiến hắn mãn nguyện.
Quý Doanh hiếu kỳ nhìn vào phu quân của nàng, trên môi chàng có ria mép oai vệ, không giống với ria mép cong lên của người Tần, mắt to, trán rộng, đầu tóc rậm rạp, mũi cao, nhìn có vẻ… có vẻ khá khôi ngô nhỉ, khác xa con đại tinh tinh toàn thân lông lá, sức mạnh kinh người mà nàng hay tưởng tượng.
“Hoàng hậu đợi lâu chưa? Nào, để quả nhân cởi tấm áo này ra cho nàng, ta cùng uống rượu giao bôi.”
Thấy mỹ nhân quyến rũ này nhìn trưng trưng vào mình, Khánh Kỵ đột nhiên nổi ý định thương hoa tiếc ngọc, đối với tiểu mỹ nhân lạ lẫm này, thê tử sau này của hắn, hoàng hậu cùng sống chung suốt đời, sinh lòng thương mến thân thiết: “Nàng mới có mười sáu mười bảy tuổi, nếu mà đổi lại là thời đại mình đang sống, hãy còn là một học sinh trung học còn nương cậy vào bố mẹ, khổ thân cho nàng vì lợi ích của hai nước Tần Ngô, một thân một mình gả đến Ngô quốc xa xôi ngàn dặm, đoan chắc hiện giờ trong lòng nàng đang lo lắng bất an, mình đừng làm nàng sợ thêm.”
Khánh Kỵ cởi đi tấm áo hôn lễ rộng rãi khoác bên ngoài cho Quý Doanh, bên trong hiện ra lớp áo xanh thêu hoa văn phụng hoàng bằng chỉ màu vàng kim, chiếc eo thon quấn cái đai bằng ngọc, thể hiện vẻ quý phái hoàng thất. Không ngoài dự đoán của Khánh Kỵ, từ đai lưng trở xuống là đôi chân thon dài của nàng.
“Rượu giao bôi?” Quý Doanh nheo mắt nhìn thức ăn rượu thịt bày đầy bàn, đưa lưỡi liếm láp đôi môi một cách thèm thuồng, nuốt ực nước bọt xuống cổ họng, có trời mới biết, nàng đi đường vất vả từ sáng, đến Cô Tô lập tức cử hành hôn lễ, bao nhiêu nghi lễ phải tiến hành làm cho nàng đến giờ vẫn chưa ăn uống gì, nàng sợ tân nương mà trong lúc hành lễ lại chạy xộc vào tìm chỗ đi ngoài thì mất mặt lắm. Kể từ đêm đó nghe xong dạy bảo của tỉ tỉ, nàng quyết tâm sửa đổi làm một thê tử ngoan hiền đáng yêu, có tâm cơ, biết chiều chuộng để phu quân nghe lời nàng, nên từ khi hôn lễ diễn ra luôn tỏ ra khá dịu dàng, nhưng lúc này nàng đói cồn cào đến hoa cả mắt.
“Hoàng hậu mời ngồi!”
Khánh Kỵ rót cho nàng một ly rượu, trong lòng cũng hơi lo lo, tuy cô nương này khá dễ thương, nhưng dù sao cũng không quen nhau từ trước như Nhược Tích, Diêu Quang, lại không biết tính cách phẩm chất của nàng thế nào, làm cho phu quân như hắn trong đêm động phòng hoa trúc mà cứ phải lễ độ như đang tiếp khách vậy. Giờ mới hiểu tại sao người xưa có câu “Tương kính như tân”, cặp phu thê xa lạ thế này chỉ còn cách giữ thái độ tương kính như tân chứ biết làm gì hơn.
Khánh Kỵ giơ ly lên cụng nhẹ với Quý Doanh, hắn chú ý khóe môi nàng khẽ nhích lên một chút, hình như nàng đang mỉm cười, dáng dấp ấy khá dễ thương, sau đó nàng đưa tay áo lên che miệng, giơ ly kề môi uống cạn.
“Hí, cười không nhe răng, uống rượu che mặt, đúng là một tiểu nữ nhi hiền thục, xem ra quốc quân nhà Tần có cách dạy muội muội hiệu quả đấy.”
Khánh Kỵ ngấm ngầm khen ngợi, nâng ly uống một hớp, đợi khi hắn đặt ly xuống, đưa mắt nhìn vào chiếc ly ngọc Quý Doanh mới để xuống bàn, hắn không khỏi giật mình, chiếc ly đó sạch bong, không hề chừa lại một giọt rượu nào cả.
Khánh Kỵ thấy vị hoàng hậu trẻ con này rất thú vị, mỉm cười nói: “Hoàng hậu à, rượu giao bôi chỉ là một nghi thức thôi, không cần thiết phải uống cạn đâu. Hô hô, rượu có cay không, nào nào, ăn một chút thức ăn nào.”
“Mời đại vương dùng trước.” Quý Doanh cười dịu dàng đáp lại, nụ cười làm người khác say đắm. Khánh Kỵ cảm thấy rất vui, hắn cầm lấy đôi đũa ngà voi, gấp vài miếng dưa bỏ vào miệng, nhai vội mấy cái nuốt cái ực, ho lên vài tiếng: “Khụ… khụ…”
Hắn đang định nói chúng ta cởi áo đi nghỉ thôi, vừa nhìn thấy bộ dạng của Quý Doanh lập tức hết hồn, chỉ thấy nàng ta cầm đũa lên, cô công chúa bé nhỏ dịu dàng biến đâu mất, nàng gắp lấy một chiếc tay gấu béo ngậy, chiếc tay gấu to bè thoáng chốc lọt thỏm vào đôi môi chúm chím như anh đào của nàng, miệng nàng không ngừng nhai ngấu nghiến, nàng đưa đũa gắp tiếp một miếng thịt to.
“Ơ?” Nghe thấy Khánh Kỵ nói câu gì đó, Quý Doanh ngưng đũa ngay trên không, nàng chớp chớp mắt, đôi mắt như đặt ra một câu hỏi cho Khánh Kỵ.
“À… không có gì, thức ăn… khụ khụ, nguội rồi đúng không?”
“Còn ăn được!” Quý Doanh ngửa cổ nuốt cái ực miếng tay gấu, sau đó quay sang Khánh Kỵ cười tinh nghịch, để lộ hàng răng trắng đều tăm tắp, Khánh Kỵ còn chưa nhìn rõ hàm răng của nàng, miếng thịt béo ngậy lập tức được nhét vào, đôi môi chúm chím của nàng còn chảy long tong vài giọt dầu mỡ.
Khánh Kỵ trợn tròn đôi mắt, chỉ thấy Quý Doanh ăn càng lúc càng hăng say, cứ như kế bên không có ai đứng đó. Đến sau cùng, nàng còn tóm rất chiếc bình rượu làm bằng bạc, đổ ra ly uống ực cái cạn sạch, như cá kình hút nước vậy. Sức ăn sức uống của nàng làm Khánh Kỵ le lưỡi khiếp sợ.
Người Giang Nam ăn uống cầu kì, thức ăn thích làm ra nhiều món ngon vật lạ, nhưng mỗi món chỉ để một đĩa nhỏ, số lượng không nhiều, còn người Tần ở tuốt phía Tây, xưa nay thích uống rượu bát lớn, ăn thịt miếng to, dù là ngự thiện trong dòng dõi hoàng tộc cũng không xóa đi phong tục lỗ mãng, Quý Doanh từ nhỏ đã quen cách ăn uống vồn vã như vậy, thân là công chúa một nước, cách ăn uống còn không bằng một nam tử vùng Giang Nam nho nhã.
Thêm vào đó Quý Doanh mới tròn mười bảy tuổi, vẫn đang trong độ tuổi dậy thì, người Tần thích tập luyện võ nghệ, quanh năm giao chiến chống người Tây Dung, nam nữ đều giỏi võ, tính khí hào sảng, cách ăn uống thô lỗ… thôi thì không nhắc tới làm gì.
Cao lương mỹ vị bày khắp một bàn đã bị Quý Doanh ngấu nghiến gần hết, bình rượu cũng sạch bong, Khánh Kỵ nhìn trưng trưng vào nàng dốc ngược bình rượu, đổ giọt rượu cuối cùng vào ly, sau đó thở dài vẻ tiếc nuối, giơ ly lên nốc cạn. Khi nàng đặt ly xuống, đôi mắt long lanh xoay tròn có vẻ sắp say, hai má hồng hào dễ thương ửng đỏ như cánh hoa đào.
Thấy Khánh Kỵ nhìn trưng trưng vào mình, Quý Doanh đã ngà ngà say chợt nhớ ra nàng phải làm một thê tử ngoan hiền dễ thương, có tâm cơ, có thủ đoạn, thờ chồng dạy con, nàng mỉm cười e thẹn nhìn Khánh Kỵ, nụ cười đó khiến Khánh Kỵ quên đi cách ăn uống khó coi của nàng, chỉ cảm thấy nữ nhi đến từ Tây vực này tính tình ngay thẳng, rất là đáng yêu, cái khuyết điểm kia… thật ra cũng chính là ưu điểm khó bắt gặp ở nữ nhân khác.
Hồi sau… Quý Doanh mở to đôi mắt, vênh mặt hất hàm lên, nói to: “Kể từ hôm nay, đại vương đã là phu quân của người ta rồi có đúng không?”
“Ừ!” Khánh Kỵ nôn nao nhìn vào nàng ta, trong lòng rạo rực muốn biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Hư!” Quý Doanh buông đũa xuống, hay tay chống xuống đầu gối, khuôn mặt búp sen cố tỏ ra nghiêm nghị, nói với Khánh Kỵ: “Thế… người ta muốn phu quân của mình giúp cho một việc, có phải được hay không?”
Khánh Kỵ hồi hộp hơn nữa, cười giả lả: “Ờ…, nói ra nghe thử, giúp việc gì thế.”
Quý Doanh ưỡn thân lên phía trước, bàn tay tạo thành cây đao chém vào không khí, hạ nhẹ giọng nói xuống: “Giúp tỉ tỉ của thiếp, diệt trừ Phí Vô Cực.”
Khánh Kỵ lớ ngớ hiểu ra, nhủ thầm: “Mạnh Doanh làm hoàng hậu Sở quốc mười mấy năm, lại phải nhẫn nhục chịu đựng dưới thời Nang Ngõa và Phí Vô Cực lần lượt lộng quyền nắm giữ triều chính, nay quả nhiên khác xa với nữ nhân chốn thâm cung khác, hành sự cẩn trọng lão luyện, bí mật thỏa thuận giữa Ngô và Sở, ngay cả muội tử cũng không hề tiết lộ nửa lời.”
“Này, chàng có đáp ứng yêu cầu này không?” Quý Doanh kéo nhẹ tay áo Khánh Kỵ, giọng nói có phần nhõng nhẽo, xem ra nàng tuy hào sảng, nhưng tửu lượng không cao cho lắm, lúc này đã say đến nỗi lảo đảo đứng không vững: “Người ta vốn không muốn bị gả đến Ngô quốc, nhưng hoàng huynh cứ ép hôn. Thiếp… thiếp định vào Cô Tô thành sẽ cho chàng biết tay, quậy tưng lên một trận, sau đó cũng nhịn được, xem con người chàng cũng vừa mắt đấy, thôi thì sớm muộn cũng lấy chồng, lấy ai cũng phải lấy, bổn công chúa cam chịu số phận vậy, nhưng… nhưng mà… chàng phải giúp tỉ tỉ của thiếp mới được…”
Khánh Kỵ đanh mặt, nghiêm nghị nói với Quý Doanh: “Hoàng hậu chắc vẫn chưa biết rõ quy củ của Ngô quốc ta, vậy đêm nay quả nhân sẽ nói cho nàng nghe, nữ nhân, không được can thiệp triều chính!”
Quý Doanh nghe xong tức giận lên: “Đó là đạo lí trời đánh thánh đâm gì đấy, dưới gầm trời sao lại có thứ đạo lí phi lí này?”
Khánh Kỵ không biết nên cười hay nên giận, thấy nàng ta đúng là đã say, bèn dịu dàng nói: “Quả nhân lấy phải công chúa Tần quốc hay thuyết khách Sở quốc đây nhỉ? Hôm nay là đêm tân hôn động phòng hoa trúc của đôi ta, hoàng hậu đừng nhắc đến những chuyện này nữa!”
“Không được, đại vương… chàng phải nhận lời thiếp, hôm nay mới động phòng hoa trúc, bằng không…”
“Bằng không thì sao nào?”
Quý Doanh xắn tay áo lên, để lộ bắp tay trắng nõn, hung dữ gườm Khánh Kỵ, hét lên: “Có tin là thiếp đánh cho chàng chịu đồng ý mới thôi không?”