Đại Tranh Chi Thế

Chương 345: Làm giả hóa thật (Thượng Hạ)


Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 345: Làm giả hóa thật (Thượng Hạ)

Mọi người tra sát lại lần nữa thông tin theo yêu cầu của Khánh Kỵ, lật lại tất cả những thông tin có liên quan tới Tấn quốc, sắp xếp lại theo trình tự thời gian, sau đó đọc từ đầu đến cuối, những con người có khứu giác chính trị cực kỳ mẫn cảm kia quả nhiên nhìn ra được những điều khác thường.

Sau vụ mùa năm ngoái, Phạm thị, Trung Hành thị kết thông gia, trưởng tử(con trưởng) gia chủ Phạm thị lấy ấu nữ của Trung Hành thị.

Đông chí, con trưởng Phạm thị xuất sứ đi Tiên Ngu(Trung Sơn quốc), lại lấy tiếp thứ nữ của Tiên Ngu quốc làm thiếp.

Hai tháng trước, cũng tức là đầu năm nay, Trunh Hành thị xuất sứ Tề quốc, sau đó chưa tới mười ngày, chính đàn Tề quốc lại biến động dữ dội, phe của Yến Anh bỗng chiếm thế thượng phong, Tề quân đang ủng hộ Điền Khất Nam chinh thay đổi thái độ, cưỡng chế ra lệnh cho Điền Khất thu binh, ngưng chiến nghị hòa với Lỗ quốc.

Đồng thời, các tộc Ly Nhung, Xích Địch do vụ mùa thất bát, đầu xuân hết lương thực, phát binh quẫy nhiễu Tấn quốc, Tấn quốc lục khanh chia nhau ra cự địch.

Sau này, gia chủ ba nhà Triệu, Ngụy, Hàn diện kiến nhau tại Hàm Đan, bàn bạc kế sách đánh Vệ.

Trước đó không lâu, gia chủ Chí thị mời quốc quân đến Khúc Ốc săn thú ngắm cảnh xuân sắc.

Phạm thị, Trung Hành thị đang định phái sứ đi triều cống Chu thiên tử lâu năm không qua lại…

Nhìn những tình hình này, Tôn Vũ nhíu mày nói:

– Lục khanh Tấn quốc động tĩnh nhiều như vậy chắc chắn đang âm mưu gì đó.

Anh Đào nói theo:

– Những hành động này rất đáng nghi ngờ, hơn nữa trong thời gian này cũng là khoảng thời gian mà Nam Tử hoạt động nhiều nhất ở hai nước Vệ Tống, thế nhưng giữa hai bên hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Với trí tuệ của Tôn Vũ, Văn Chủng cũng không thể nào nhận ra được ý nghĩa của những động thái đó, chỉ là cảm giác bản năng rằng Tấn quốc đang có một cơn bão chính trị vô cùng lớn. hơn nữa trong con mắt một kẻ đã biết trước việc ba nhà thế gia phân chia Tấn quốc như Khánh Kỵ, thì không có ý nghĩa nào khác cả.

Các hoạt động liên tục giữa đại thế tộc ba nước khiến cho Khánh Kỵ càng có thêm cơ sở cho phán đoán của mình:

“Bất kỳ giữa một nhà nào hay thậm chí mấy nhà với Nam Tử chắc chắn phải có một hiệp định bí mật nào đó được xác lập, hơn nữa còn rất có khả năng là chia cắt Tấn quốc. Trên lịch sử, thời gian xảy ra những sự kiện đó còn chưa đến, nhưng do có sự có mặt của hắn, đã thay đổi cục diện phát triển thiên hạ, thúc đẩy mau hơn tiến trình lịch sử, tuy nói rằng hiện tại kẻ tham dự vào chuyện này là Nam Tử, nhưng cái hiệu ứng đô mi nô này chính là xuất phát từ ả.

Nếu ba nhà phân Tấn xảy ra, thậm chí còn trở thành sáu nhà phân Tấn, vậy thì sẽ phải làm sao đây?”


Nghĩ tới đây, trên mặt Khánh Kỵ bất giác không giấu được nụ cười thú vị:

“Một nhà phân thành ba nhà, vậy mà ba nhà này còn có thể được liệt vào danh sách thất hùng thời chiến quốc! Thực lực khủng khiếp của Tấn quốc quả thật khó bề tưởng tượng nổi. Thế nhưng một nhà chia thành sáu nhà thì sao đây? Tấn quốc là cột chống trời của Trung Nguyên, quốc gia có thực lực hùng mạnh nhất này một khi phân thành sáu nước, thế cục của cả Trung Nguyên thậm chí là cả thiên hạ sẽ nảy sinh những thay đổi vĩ đại không thể đoán định trước, thế nhưng có một điều chắc chắn, điều đó sẽ có lợi cho một quốc gia chí tại thiên hạ như Ngô quốc.

Thế nhưng một việc có lợi rất lớn cho Ngô quốc như vậy, tại sao Nam Tử lại phải giấu diếm, thậm chí dâng hiến cả cơ thể mình, rồi còn chấp nhận cắt nhượng thành trì cho Ngô quốc, nhưng cũng không chịu nói thẳng với Khánh Kỵ, kéo hắn vào làm minh hữu nhỉ?”

Khánh Kỵ dựa vào ý nghĩ đó để phát triển ra, trong lòng đã rút ra được đôi chút kết luận.

Chuyện này hiển nhiên không phải chỉ dựa vào năng lực của Nam Tử mà làm được, ả thậm chí còn không phải là chủ mưu, mà là hùa theo mà thôi, đều là vì lợi ích của mỗi bên, bị đám công khanh đại phu Tấn quốc muốn tự lập quốc kia lợi dụng mà thôi, ả đương nhiên không thể đem chủ trương mang tính sống còn của mấy nhà đại thế gia kia ra mà bô bô với hắn được.

Hơn nữa, chuyện này không hoàn toàn là chuyện nội bộ của Tấn quốc lục khanh, e rằng các bộ tộc Tiên Ngu quốc, Ly Nhung, Xích Địch cũng tham gia vào, mấy nhà đại thế gia không có chuyện ngẫu nhiên cùng chí hướng với nhau, phế quân tự lập như vậy được, trong lục khanh đương nhiên có kẻ đang trù tính việc này, cũng cố nhiên có kẻ bị che mắt, kẻ bị che mắt đó chắc chắn cũng là đối tượng để bọn chúng loại trừ.

Chuyện này, Tề quốc rất có khả năng cũng tham gia vào, có được sự ủng hộ của Tề, thì đám khanh đại phu ẩn chứa dã tâm kia của Tấn quốc mới dám nắm thế chủ động trong chuyện này. Còn với Tề quốc, Sở đang ngày càng suy yếu, không phục hồi lại được uy phong nước lớn. Ngô quốc tuy chỉ là mặt trời mới lên, nhưng quốc lực còn lâu mới so sánh được. Tần quốc trấn thủ quan trung, hiện tại không đủ thực lực nên cũng không có dã tâm Đông tiến Trung Nguyên, một khi Tấn quốc đổ vỡ, vậy thì lúc đó Tề sẽ chính là thiên hạ bá chủ. Chả trách quốc quân Tề quốc lại bỗng dưng thay đổi thái độ, cưỡng chế Điền Khất phải rút binh về nước. Cần phải biết lạc đà sắp chết vẫn to hơn ngựa, thực lực của Tấn quốc quả thực không thể coi thường, nếu muốn tham dự vào âm mưu chia Tấn của đám thế gia, nước Tề hùng mạnh cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng, bọn chúng đương nhiên không thể cứ dây dưa đánh nhau với những nước lân cận như Đông Di và Lỗ quốc được, để phải rơi vào cảnh ba mặt đối địch.

Nếu như có Tề quốc tham dự thêm, Nam Tử càng không thể nào nói rõ sự tình cho hắn biết. Vì một khi Tấn đổ, Tề nghiễm nhiên trở thành bá chủ thiên hạ, Ngô quốc chí tại Đông Di, có mâu thuẫn không thể dung hòa được với Tề, theo tính toán của Nam Tử, Khánh Kỵ quyết không thể giương mắt nhìn Tề quốc trở thành thiên hạ đệ nhất quốc.

Nhưng chúng không thể không cần tới Khánh Kỵ, vì Tần xưa nay không qua lại với các nước Trung Nguyên, nói đúng hơn là các nước Trung Nguyên không chịu quan hệ bình đẳng với Tần, khiến đôi bên chưa từng có cuộc tiếp xúc nào hết. Đến nay nước có thể thuyết phục Tần xuất binh chỉ có thể là nước trong khối liên minh với Tần là Sở hoặc Ngô. Sở là nước minh chủ phương Nam, luôn coi các nước Trung Nguyên là địch, hai bên đối địch đã lâu, rất khó lòng nào chịu tin tưởng mà hợp tác với nhau, bởi vậy vị Ngô vương đã từng được các nước Trung Nguyên kia giúp đỡ đương nhiên trở thành đối tượng hợp tác thích hợp nhất.

Nghĩ tới đây, Khánh Kỵ âm thầm hắt ra một hơi dài, Tần là cường quốc gần Tấn nhất, là lực lượng Tấn quốc e ngại nhất. Chỉ có Tần chịu xuất binh, mới có thể khiến Tấn điều động trọng binh phòng thủ, để cho đám tâm địa đen tối kia đem quân đội của đám tộc khanh đối đầu với chúng đi chống đỡ quân Tần, tạo điều kiện cho chúng phát động chính biến, đợi đến khi lộ ra chân tướng, thì bọn chúng đã hoàn thành xong công việc chia cắt Tấn quốc rồi.

Nếu như muốn biết trong lục khanh Tấn quốc kẻ nào mới là con mồi, chỉ cần xem đến lúc đó Tấn quốc sẽ phái binh mã của ai đi bảo vệ là biết liền. Tần quốc là nước bị lợi dụng, nhưng một khi để Tần biết rõ chân tướng, rất khó cam đoan rằng Tần sẽ không nổi lòng tham, tương kế tựu kế, từ đánh nghi binh thành tấn công thật sự, thừa cơ đánh chiếm một vùng lãnh thổ rộng lớn của Tấn quốc, lấn tràn xuống Trung Nguyên, đến lúc đó, mất đi một nước Tấn quốc, nhưng lại có thêm một nước Tần hùng mạnh, đương nhiên không phải là điều các nước ở Trung Nguyên mong muốn. Từ đó cho thấy, cho dù không có nguyên nhân Tề quốc bên trong, Nam Tử cũng không thể đem chân tướng tiết lộ với một vị quân chủ một nước nằm trong khối đồng minh với Tần quốc.

Nghĩ thông suốt được chuyện này, Khánh Kỵ không giấu nổi niềm hể hả trong lòng, tự nhiên có kẻ dâng lên một chiếc gối đầu êm ái, cục diện Tây Bắc thay đổi thế nào thì nhất thời cũng chả ảnh hưởng gì tới hắn. Thế nhưng đối với kẻ nuôi dã tâm thôn tính cả thiên hạ như Khánh Kỵ, khó chinh phục nhất chính là Trung Nguyên, chỉ cần Trung Nguyên đại loạn, trở thành một đống hỗn loạn thân ai nấy lo, hắn có lòng tin vào việc biến nước mình thành quốc gia hùng mạnh nhất trước khi tiến tới việc thôn tính ba cường quốc vây quanh Trung Nguyên là Tần, Sở, Tề, đặt nền móng đầu tiên cho việc nhất thống thiên hạ.


Đám đại thần đang xì xào bàn luận trông thấy đại vương trầm ngâm không nói gì, liền ngừng nói đưa mắt nhìn hắn trong chốc lát. Khánh Kỵ thoát khỏi cơn trầm tư, thấy đám người vẫn đang nhìn mình, liền mỉm cười nói:

– Quả nhân đã có chút manh mối nho nhỏ rút ra được từ chuyện này, chư vị ái khanh công vụ bận rộn, chi bằng tạm thời gác lại việc này đi lo liệu việc chính vụ, đó mới là căn bản của Ngô quốc, bất kể thiên hạ có biến đổi thế nào, chỉ cần Ngô quốc ta đủ lớn mạnh, mặc nó thiên biến vạn hóa, ta đều có thể bình chân như vại được.


– Chúng thần tuân chỉ!

Đám người Tôn Vũ thấy hắn đã có tính toán, cũng không hỏi nhiều, lục tục ra về. Khánh Kỵ lập tức gọi thám báo tới dặn dò:

– Tập trung nhân lực lại, thăm dò cho ta ba chuyện: Một, quân đội Tề quốc có động tĩnh gì lạ; Hai, lục khanh Tấn quốc đang làm gì; Ba, bố trí quân đội Vệ Tống, càng chi tiết càng tốt.

Bảy ngày sau, Di Hạ lại vào cung mời Khánh Kỵ, Khánh Kỵ biết rằng Nam Tử đã nhận được hồi báo của Tống quốc, lập tức vui vẻ nhận lời.

Vẫn là gian nhà đó, lúc trước vẫn còn hoa đòa rụng lả tả, giờ đây đã rụng sạch trụi, mở cửa sổ ra, một bông hoa đào hiện ra trước mắt, chắn giữa thân ảnh hai người.

– Đại vương, cha ta đã đồng ý cắt nhượng Bành Thành cho Ngô quốc, đây là quốc thư, nhưng cha ta có điều kiện là sau khi Tần quốc đồng ý xuất binh, thì việc cắt nhượng thành trì mới có hiệu lực.

– Đương nhiên phải vậy, chỉ không biết phu nhân muốn Tần quân lúc nào khởi binh? Nếu thời gian quá cấp bách, Khánh Kỵ không dám khẳng định có thể thuyết phục được Tần quân.

Nam Tử cười thản nhiên:

– Nam Tử biết rõ đây không phải chuyện dễ dàng, sao lại dám làm khó đại vương được. Chỉ là hai nước Vệ Tống đang lâm nguy, thời gian càng kéo dài, thì càng bất lợi cho Vệ Tống. Ý của Nam Tử mong đại vương mau chóng hành động, Nam Tử sẽ phái tín sứ đi cùng với người của đại vương. Một khi nhận được thông tin chính xác, lập tức hồi báo về ta, liên quân Vệ Tống sẽ phối hợp tác chiến, bức bách quân Tấn phải nghị hòa.

– Tốt lắm, nếu vậy mong phu nhân mau chóng mang quý quốc bảo khí tới.

Nam Tử giật mình, Khánh Kỵ cười nói:

– Nếu chỉ với lý do là giải vây cho Vệ Tống, phu nhân cho rằng Tần quốc sẽ chịu xuất binh sao? Quả nhân đương nhiên phải tìm một lý do khác, vật báu đó cũng cần phải mang danh nghĩa của Ngô quốc mà mang tới. Tóm lại, chỉ cần người Tần chịu xuất binh là đã coi như hoàn thành khế ước của hai ta, lẽ nào phu nhân không tin Khánh Kỵ, lo quả nhân nuốt không bảo khí của hai nước Vệ Tống các người sao?

Nam Tử hơi chút do dự, giãn mặt đôi chút cười nói:

– Đại vương cứ nói đùa, đại vương là anh hùng đương thế, Ngô quốc bá chủ, làm sao có thể làm chuyện của phường ăn cướp được. Không giấu đại vương, để tranh thủ thời gian, hai nước Vệ Tống đã sớm vận chuyển bảo vật tới đây, bí mật đem tới bên bờ Trường Giang, chỉ đợi khi đại vương nhận lời, sẽ ngược dòng mang tới Tần quốc, bây giờ…

– Vậy cũng không được, phải đợi tín sứ của quả nhân tới tiếp nhận rồi tiếp tục lên đường Tây tiến.


Nam Tử suy nghĩ một hồi, liền nói dứt khoát:

– Được, cứ thế đi.

Nàng nhấc bình lên, rót cho Khánh Kỵ một chén rượu, cung kính cầm chén hai tay nói với Khánh Kỵ:

– Nam Tử thay mặt cho bách tính Vệ Tống kính đại vương một chén, chúc đại vương mã đão thành công, cứu nguy cho hai nước Vệ Tống.

Khánh Kỵ mỉm cười, đón lấy chén rượu uống cạn.

Nam Tử niềm nở rót tiếp ly nữa, trên mặt ẩn hiện tình ý, khẽ buồn vô cớ thở dài:

– Nay đại vương đã chấp thuận, sứ mệnh của Nam Tử coi như đã xong, cũng phải trở về Vệ quốc rồi, lần từ biệt này, núi cao sông dài, không biết khi nào mới có thể gặp lại được. Chén này, Nam Tử kính đại vương, nguyện mong Khánh Kỵ đại vương phúc thọ an khang, tiền đồ sáng lạn.

Khánh Kỵ thấy nàng làm ra vẻ lưu luyến không rời, biết rằng nàng đang định dùng sắc mê hoặc, không khỏi cười thầm trong bụng, hắn đỡ lấy chén rượu, mỉm cười nói:

– Khoảng cách lớn nhất trên đời này không phải là khoảng cách giữa những con đường, mà là khoảng cách giữa những trái tim, hai con tim khác biệt lại có thể đồng sàng, vui vẻ bên nhau, làm nên giấc mộng diệu kỳ. Nếu như hai trái tim luôn bên nhau, luôn hướng về nhau, thì dù ở nơi núi cao sông dài xa cách vạn dặm, bọn họ cũng cảm thấy gần sát như trong gang tấc, không biết phu nhân nghĩ thế nào?

Ánh mắt Nam Tử hiện lên một sắc thái bí ẩn:

– Nam Tử với đại vương hiện đang ngồi đây, gần ngay trước mặt, không biết hai con tim của chúng ta xa cách là bao?

– Phu nhân muốn khoảng cách đó là bao nhiêu nào?

Vì trong chuyện này Nam Tử hoàn toàn là lợi dụng Khánh Kỵ, nên Khánh Kỵ rất cảnh giác với ả, thấy ả như vậy, biết ả lại định trò cũ diễn lại, nên làm ra vẻ chân tình đồng cảm để trêu ghẹo ả, hạ thấp giọng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước hỏi.

Nam Tử dường như có chút sợ sệt, cơ thể hơi ngả về phía sau trốn tránh, đôi mắt long lanh rủ xuống, khuôn mặt thanh bạch hiện lên một vệt đỏ ửng:

– Nếu như… Nam Tử hi vọng trái tim mình có thể giữ được khoảng cách với đại vương như hiện giờ, cùng chung nhịp đập với nhau, không biết đại vương… đại vương nghĩ thế nào?

Ả nói câu sau cùng, giọng nói run run, khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi nhợt nhạt vì căng thẳng, mi mắt chớp chớp liên tục, con ngươi đến cả dũng khí để đưa lên cũng không có.

“Ặc, Nam Tử phu nhân không phải đóng kịch, thật sự là đáng tiếc.” Khánh Kỵ thầm tán thưởng một tiếng, ngoài miệng nói ra:


– Trái tim của quả nhân, có thể được dính sát vào con tim của phu nhân không?

– Tại sao lại không chứ?

Nam Tử khẽ e thẹn, từ từ ngước mắt lên.

Khánh Kỵ muốn nói gì lại thôi, đổi giọng nói:

– Ha ha, Ngô và Vệ Tống hiện tại vẫn còn là quan hệ giao dịch thông thường, Vệ Tống có lời nhờ Ngô, Ngô quốc muốn lại một thành trì, có lẽ… Đợi một ngày nào đó, chúng ta sẽ không còn là quan hệ lợi dụng nhau nữa, để có thể thật sự tin tưởng nhau. Đến lúc đó, Khánh Kỵ chỉ mong ước có được một tuyệt thế giai nhân giống như phu nhân làm hồng nhan tri kỷ.

Ánh mắt của Nam Tử bối rối trong đôi lát, bỗng nhiên trở nên sáng rõ lại, lời nói này của Khánh Kỵ đã thức tỉnh nàng, nàng bỗng ý thức được lập trường mà hai bên đang đứng, căn bản là không hợp để nói chuyện tình cảm nam nữ. Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, trầm lắng nói:

– Lần từ biệt này, núi cao sông dài, muốn gặp mặt cũng khó như lên trời, ài, đại vương nói phải, là Nam Tử đã vọng tưởng rồi.

Khánh Kỵ rõ ràng không định trêu chọc nàng, nhưng trông khuôn mặt phiền muộn quyến luyến của nàng, cùng ánh mắt rưng rưng, rồi bỗng nhiên khuôn mặt trở nên trắng bợt như tuyết, không biết thế nào, đành phải thốt lên:

– Phu nhân việc gì phải phiền muộn như vậy, Ngô quốc có được Bành Thành, từ đây trở thành láng giềng của Tống, nếu muốn gặp phu nhân, thì sẽ có nhiều cơ hội để gặp. Tuy không thể sớm chiều gần nhau, nhưng nếu tình cảm đôi bên trường tồn, vậy thì lo gì thời gian dài ngắn chứ?

“Tình cảm đôi bên trường tồn, vậy thì lo gì thời gian dài ngắn…”

Nam Tử lẩm nhẩm lại câu nói, con ngươi đang ủ rũ bỗng trở nên linh động, run giọng hỏi:

– Đại vương thật sự… thật sự nghĩ vậy ư?

Khánh Kỵ châm chọc nàng:

– Chẳng phải phu nhân đang đợi câu nói này của Khánh Kỵ sao? Nàng là người tự cho mình cái tài đùa bỡn nam nhân, sao giờ đây lại thiếu tự tin đến vậy?

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt cô hồn đầy mộng ảo, long lanh chất chứa ý thơ kia, trong lòng hắn bỗng trở nên mềm yếu, ma xui quỷ khiến thế nào đáp:

– Chỉ mong đôi ta chung một trái tim, một sự đồng cảm mà thôi.

Nam Tử mấp máy đôi môi, hai hàng nước mắt nóng hổi bỗng nhiên rơi xuống trong nỗi mừng vui.

Khi Khánh Kỵ “bị” nàng giang hai tay ôm chặt, bỗng có một cảm giác bức bối ngột ngạt, trong lòng hắn đang là một mỹ nhân nước mắt ròng ròng, yêu kiềm xinh đẹp. Khánh Kỵ giang rộng đôi tay, buông thõng tay áo, đứng như trời chồng, đôi mắt đơ dại, cái miệng há hốc nghĩ lại: “Vấn đề ở đâu thế nhỉ? Điều này… xảy ra thế nào vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.