Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 30: Dạ ca (Tiếng hát trong đêm)
Ban đêm, Khánh Kỵ chiếu theo quy củ quân đội tuần tra một vòng quanh trang viện, sau đó trở lại sau trạch.
Đây là một buổi đêm yên tĩnh xinh đẹp, ánh trăng sáng tỏ trên không trung, những hoa văn mỹ lệ trên bề mặt đều nhìn thấy được rõ, con dế mèn trong bụi cỏ xướng ca không biết mệt mỏi, tia sáng nhàn nhạt chiếu lên mặt đất, giống như một tầng sương mù là là mặt đất.
Cái khô nóng của ban ngày bị gió đêm thổi đi, khiến cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái, có vài người cũng đã đi ngủ trước, trong trang viên chỉ còn một vài ngọn đèn dầu đang sáng, Khánh Kỵ thân mặc giáp trụ trở về sau trạch, vẫn chưa vội vã về phòng cởi bỏ áo giáp nghỉ ngơi, hắn ngồi ở chòi hóng mát, Bạch Ny bưng lên rượu gạo lót dạ, Khánh Kỵ tự rót tự uống, lại ăn thêm một ít đồ ăn khuya.
Đúng lúc này, bên kia tường có tiếng đàn êm ả lượn lờ truyền tới, khi thì yếu ớt như tơ, khi thì biến ảo như ẩn như hiện, tiếng đàn cổ xưa êm tai giống như âm thanh của tự nhiên khiến cho mọi mệt mỏi phiền toái trong lòng người ta trở thành hư không. Khánh Kỵ buông chén lẳng lặng lắng nghe, chút sau, trong tiếng đàn một giọng nữ hát lên êm dịu tao nhã như tiếng sáo, cùng tiếng đàn kia hòa hợp thành một khối, làm cho người ta nghe không ra được là tiếng đàn trợ nền cho tiếng hát, hay là tiếng hát trợ tiếng đàn.
– Người là ai mà như gió thoảng…
Khánh Kỵ uống rượu một mình dưới ánh trăng, khóe miệng hơi hơi mỉm cười:
– ‘Người là ai mà như gió thoảng’… Có một người như vậy, chung quy lại vẫn vương vấn trong đầu ta, giống như gió thổi bồng bềnh, lại khiến lòng ta hỗn loạn… Không biết trong lòng Nhâm tiểu thư, nam hài giống như gió thoảng đó là ai nhỉ?
Hắn ngửa đầu uống, lại rót thêm một chén rượu nữa.
Ở Bạch phủ bên cạnh, một gã đạo tặc đang quỳ sụp xuống đất, Triển Chích dẫm lên lưng hắn rình động tĩnh bên Thành phủ. Triển Chích ló đầu qua tường nghe ngóng tiếng động ở hậu viện, con mắt loạn chuyển nhanh như chớp. Từ trên tường xuống, lẳng lặng ra lệnh cho hơn mười kẻ hầu cận cùng các thủ lĩnh đạo tặc đứng thành hàng, kiếm kích san sát, uy nghiêm sừng sững dưới ánh trăng.
Khánh Kỵ nghe hát, bỗng nhiên “leng keng” một tiếng rút ra bảo kiếm trong bao, liền múa kiếm theo tiếng ca dưới ánh trăng…
– Chàng là ai mà như gió thoảng? Sao không tới Bắc? Sao không tới Nam? Lại tới nước Lương ta, làm rối lòng ta…, – Bàn tay Khánh Kỵ múa kiếm mềm mại nhưng lại có khí thế như rồng, theo tiếng ca nọ, kiếm quang bay lượn, phát ra tiếng gió vu vu.
Một khúc ca đã ngừng, nhưng dư âm vẫn quanh quẩn đâu đây, trường kiếm của Khánh Kỵ cầm trước ngực, nhắm mắt đứng đó chốc lát, đột nhiên trường kiếm trong tay rung rung hướng lên trời, mãnh liệt như rồng.
Khánh Kỵ tay múa kiếm, yết hầu cũng lớn tiếng hát lên:
– Ném cho ta đu đủ, ta sẽ báo ngọc cư. Vĩnh viễn cùng nhau hòa hợp! Ném cho ta trái đào, ta sẽ báo ngọc dao. Vĩnh viễn cùng nhau hòa hợp! Ném cho ta trái mận, ta sẽ báo ngọc cửu. Vĩnh viễn cùng nhau hòa hợp…
(Ngọc cư, ngọc dao, ngọc cửu: đều là các loại ngọc quý)
Triển Chích nhảy từ trên tường xuống, hung tợn mắng một câu:
– Ta… Nhổ vào! Gian phu dâm phụ!
Một đám đại hán hung ác cầm kiếm sáng loáng đã vây quanh hắn, nhất tề chắp tay, thấp giọng nói:
– Chủ thượng!
Triển Chích đảo mắt qua, lạnh lùng hỏi:
– Bọn Xạ Lễ, Khải Khiếu đã chuẩn bị tốt cả chưa?
Một đại hán bẩm báo:
– Chủ thượng yên tâm, Đại Lương ba người bọn họ đầu nhập làm tân binh của Khánh Kỵ, nhận làm một vài công việc tạp vụ, không có ai hoài nghi, những tên lính kia đối với chuyện này chắc đã sớm coi như bình thường rồi.
Triển Chích nở nụ cười, vuốt cằm nói:
– Tốt, phân phó xuống dưới, kiên nhẫn chờ đợi tin tức, tín hiệu của bọn Xạ Lễ vừa tới, lập tức động thủ.
– Rõ!
Triển Chích vung tay lên, nhóm đạo tặc nhất tề ẩn vào bóng đêm. Triển Chích lạnh lùng cười, cũng hướng đi vào trong đình, phía sau, bốn gã lực sĩ đi theo sát sao, mỗi người khiêng một thanh chùy đồng rất nặng, đây là binh khí nặng dùng để phá tường.
Kế của Triển Chích đêm nay, chính là dùng thuốc mê. Lần này đến Tất Thành để cướp Nhâm phủ, hắn cũng không mang theo thứ này. Khánh Kỵ đột nhiên xuất hiện ở cạnh Nhâm phủ, quấy rầy an bài vốn có của hắn, một khi nửa đêm phát sinh đại chiến, hai trăm quân của Khánh Kỵ đầy đủ sức lực để tham chiến, đối với hành động của hắn có uy hiếp quá lớn. Mà những nhân thủ hắn triệu tập đều đã tới rồi, giờ lại điều động thêm tinh anh tới thì sợ thời gian đã không kịp nữa, cho nên bây giờ mới nghĩ ra biện pháp này.
Thủ hạ Lộc Khoách của Khánh Kỵ phụ trách giám sát đi theo bọn họ đến làng quê thôn xóm, nhìn thấy bọn họ vào một hộ y sư, kỳ thật đó chính là y sư cấu kết với bọn họ, tới chính là để lấy thuốc mê.
Lại nói về thuốc mê này, lúc ấy cũng đã có, chứ không phải là các tiểu thuyết gia bịa đặt ra. Thuốc này cũng không thần kỳ giống như trong truyền thuyết, không làm cho người uống phải bị hôn mê ngay tức khắc, đã thế tạt nước vào một cái là lập tức sẽ tỉnh lại. Có điều loại dược vật này thực sự là có thể làm cho người ta ngủ say.
Kỳ thật thuốc mê này cũng chính là cà độc dược, sử dụng một loại cỏ có tác dụng làm cho thần chí mê mẩn, tác dụng của nó được con người phát hiện ra, lập tức liền áp dụng ngay vào thực tiễn, người sử dụng ban đầu đương nhiên là những nhân vật hắc đạo. Về sau lại phát hiện ra nó cũng trọng dụng ở những khía cạnh khác, từ ban đầu là Biển Thước dùng thuốc mê áp dụng vào lâm sàng, sau đó Hoa Đà lại đem phát dương quang đại, các lương dân an phận mới phát hiện ra rằng nguyên lai thuốc mê cũng thực đáng yêu.
Triển Chích sai người mang thuốc này tới, muốn thần không biết quỷ không hay làm cho toàn bộ trên dưới Thành phủ đều bị hôn mê, sau đó chỉ cần phái sang vài người là có thể giết sạch cả Thành phủ, hắn sẽ cùng thủ hạ tiếp tục đại kế cướp bóc Nhâm phủ.
Bởi vì có người ăn trước có người ăn sau, Khải Khiếu Đại Lương sợ đánh rắn động cỏ, không dám hạ dược quá mạnh, gói dược thảo phải cẩn thận tính toán tẩm vào trong nước giếng, dược hiệu phát tác tương đối chậm chạp, cho nên lúc này bọn họ còn phải kiên nhẫn chờ đợi dược hiệu phát tác.
Rốt cục, từ Nhâm phủ cũng truyền tới động tĩnh, ở sân trước của Thành phủ có một ngọn đèn sáng lên, ngọn đèn dầu vẽ ra ba đường tròn, nhóm cướp đang lấp ló trên bờ tường phát hiện ra, liền lập tức châm một ngọn đuốc, ở trên tường cũng vẽ một vòng tròn. Một lát sau, ngọn đèn lồng kia liền rung rinh rồi vọt đến trước mặt, người cầm đèn lồng chính là người thợ thủ công giỏi sửa xe Đại Lương.
– Chủ thượng, chủ thượng?
Triển Chích áp tai vào tường, thấp giọng hỏi:
– Đại Lương, thế nào?
Đại Lương cười hắc hắc, nói:
– Chủ thượng yên tâm, đều đã ngủ giống như lợn chết hết rồi.
Triển Chích cười ha hả, nói:
– Tốt, lập tức động thủ! Mạc Phong, ngươi mang theo vài người sang Thành phủ…
Hắn vừa mới nói xong, Sở Tài cũng đã nhảy ra, hăng hái nói:
– Chủ thượng, cho ta tới Thành phủ đi.
Triển Chích chau mày:
– Ngươi đi làm cái gì?
Sở Tài khảng khái dâng trào nói:
– Chủ thượng, mỗ cùng với Lý Huyền luôn luôn giao hảo. Lý Huyền chết thảm trong tay Khánh Kỵ, Sở Tài muốn đích thân moi tim Khánh Kỵ cùng Lương Hổ Tử kia, để tế linh hồn Lý Huyền trên trời. Hơn nữa… Kẻ hèn nhận ra được đại gia (tức Triển đại phu), sẽ không để cho các huynh đệ làm ngộ thương Triển đại gia.
(Lý Huyền: là gã bị Lương Hổ Tử sang Bạch phủ chém đầu.)
Triển Chích trong lòng căm giận: “Sở Tài này thực sự khó thành người tài, đầu tiên là trầm mê nữ sắc, đã bị ta đánh mắng rồi mà còn không hối cải, hiện giờ không thấy còn lợi lộc gì, lại muốn chọn việc thoải mái vừa ý để làm, loại người thế này, lưu hắn lại làm gì?”
Triển Chích ngầm khởi sát tâm, có điều giờ phút này cần phải hành sự, không phải vội mà trảm hắn trước trận, hắn cười ha hả, vỗ vỗ vai Sở Tài nói:
– Tốt, vậy để ngươi dẫn người tới Thành phủ giết sạch từ trên xuống dưới cho ta. Mạc Phong, ngươi vẫn theo an bài lúc trước tới Nhâm phủ phóng hỏa. Cổ Quân Hải, ngươi vào cửa chính, Lưu Dục đánh nghi binh hai bên sườn, những người khác đi theo ta.
Các thủ lĩnh Rõ một tiếng, soát lại người của đội mình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rầm rập rầm rập, mỗi nhóm đã chia ra mà đi.