Đại Tranh Chi Thế

Chương 25: Đầu hiệu


Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 25: Đầu hiệu

– Cùng với ta, chứng kiến thiên hạ hưng vong!

Những lời này của Khánh Kỵ nói ra, Anh Đào lập tức cả kinh, cuộc sống của hắn gặp trắc trở đã lâu, chí khí hùng tâm của thiếu niên không khỏi đã phai nhạt. Quốc sách của Lỗ quốc lại luôn luôn là “Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau”, muốn tìm một chủ công có thiên hạ chí lớn cũng rất khó. Kiến công lập nghiệp? Hắn còn không dám nghĩ tới.

Bằng bản lĩnh của hắn mà làm một bảo hộ cho gia viên và gia nô đánh xe cũng không phải là khó, nhưng người này chí khí lại cao, đến nỗi cao cũng không phải thấp cũng chẳng phải, hợp với nhau thành ra nghèo túng như vậy. Trước kia còn có lão mẫu trong nhà, hắn không thể đi xa, hiện giờ chỉ còn lại có một mình một người, vốn đã có tâm rời khỏi Lỗ quốc chu du thiên hạ, không ngờ rằng vị công tử trước mắt này lại có hào khí như vậy.

Anh Đào kinh ngạc hỏi thân phận hắn, mới biết được chính là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử, Anh Đào mừng rỡ, vội vàng quỳ gối tham kiến, từ giờ làm môn hạ của hắn. Khánh Kỵ nhìn thấy chỗ hắn bị phỏng đã sủi bọt, một khi nhiễm trùng sẽ không tốt cho tính mạng của hắn, lập tức để cho hai sĩ tốt đưa hắn đi tìm y sư trị thương. Anh Đào vừa rồi đã đầu nhập làm môn hạ của hắn, là đã đem chính mình trở thành người của hắn, tính mạng bản thân gia đình đều là của hắn, vì thế hắn quan tâm chữa trị cũng chỉ là một việc nhỏ, đương nhiên không đề cập tới chuyện từ chối hay khách sao, liền dẫn hai sĩ tốt đi.

Khánh Kỵ về Thành phủ trước, lúc này Triển đại phu cùng Khổng Khâu còn chưa trở về, hắn vốn đã đoán từ trước, Triển đại phu, Khổng Khâu cùng mục thủ vùng này đều là quan viên quen biết từ trước, một khi gặp lại chắc chắn không thể thiếu được tiệc rượu khoản đãi một phen. Hôm nay hắn thu một vị tráng sĩ, trong lòng rất là vui sướng, cởi giày, bước lên chiếu đi vào phòng, vừa mới ngồi xuống, liền có một sĩ tốt xuất hiện ở ngoài cửa, bẩm báo với hắn:

– Công tử, ngoài cửa lớn có ba vị tráng sĩ xin cầu kiến.

– Là ai?

– Bọn họ nói, nghe nói công tử đã tới Tất Thành, đã kính uy danh công tử từ lâu, muốn đầu nhập góp sức dưới trướng công tử, vì công tử dốc sức.

– Ồ?

Khánh Kỵ mừng rỡ, nhất thời ngồi thẳng dậy:

– Mau mau mời bọn họ tiến vào.

Có người đầu nhập góp sức, mới có thể chứng minh được năng lực cùng uy vọng của mình. Có người sẵn sàng góp sức, thực lực mới có thể cường đại, thực lực cường đại mới có thể giành được sự tôn trọng của người khác. Nhà giàu nuôi dưỡng võ sĩ, cũng xuất phát từ nguyên nhân này. Khi Khánh Kỵ ở Ngải thành Vệ quốc, cũng có các hào kiệt khắp nơi trên thiên hạ nghe tiếng mà tới đầu nhập vào, mong có thể ở dưới trướng của hắn gây dựng nên sự nghiệp. Hắn lúc này vừa mới treo danh hiệu lên chưa tới một ngày, đã có tráng sĩ chủ động đến đầu nhập, đó chính là một đại hỉ sự.


Không lâu sau, sĩ tốt kia lại xuất hiện trước cửa, thi lễ nói:

– Công tử, ba vị tráng sĩ kia cũng đã tới rồi.

Khánh Kỵ vừa nghe thấy, vội vàng ra khỏi phòng nghênh đón, ra khỏi cửa phòng mà giày cũng không kịp đeo, chỉ có một đôi tất chạy xuống bậc thềm. Thật ra cách đón chào này chỉ là biễu diễn, Lưu Bang Tào Tháo cũng đã dùng qua, ngươi nói hắn đang làm bộ làm tịch, nhưng cố nhân cũng làm y như vậy, hiện giờ đang là thời điểm cần phải lung lạc lòng người, Khánh Kỵ sao có thể không mượn dùng tạm một chút.

– Ba vị tráng sĩ, Khánh Kỵ nghênh tiếp chậm, thất lễ, thất lễ.

Khánh Kỵ vẻ mặt kinh hỉ ra nghênh tiếp, con đường trải đầy đá cuội, thật sự là có hơi cộm chân, khiến hắn phải nhe răng nhếch miệng, thật là vừa lúc, chỉ cần hơi chỉnh sửa một chút, lại trở thành vẻ mặt tươi cười kinh hỉ.

Ba người vừa thấy Khánh Kỵ chiêu hiền đãi sĩ như thế, không khỏi vô cùng cảm động, vội vàng quỳ gối nghênh tiếp:

– Xạ Lễ, Khải Khiếu, Đại Lương ra mắt Khánh Kỵ công tử, làm phiền công tử tự mình ra nghênh đón, tiểu nhân thật sự không nhận được.

– Ai dà dà, ba vị tráng sĩ làm sao phải khách khí như thế, mau mau đứng lên.

Khánh Kỵ vội vã bước lên phía trước nâng đỡ, mượn cơ hội cẩn thận đánh giá bọn họ. Chỉ thấy ba người này, hán tử đứng đầu gọi là Xạ Lễ, cánh tay to dài, sắc mặt hơi vàng vọt, một gương mặt bình thường không hiếm gặp, chỉ có một đôi mắt giống chim ưng là đặc biệt lợi hại.

Hán tử thứ hai gọi là Khải Khiếu, lùn mà rắn chắc, râu dày mắt báo, khuôn mặt dài dữ tợn, trên người mặc áo ngắn quần bố dính vết dầu mỡ, bên hông quấn một cái đai lưng bằng vải bố, trên đai lưng cắm một thanh đao tai trâu sắc bén.

Người thứ ba tuổi cũng đã hơi cao, khoảng trên dưới năm mươi, dáng người gầy yếu, mặt rỗ, dáng người có chút hèn mọn, có một chiếc răng cửa vàng xỉn, thoạt nhìn rất không thuận mắt. Khánh Kỵ không có lộ ra nửa điểm biểu tình khinh thường, lúc dìu hắn đứng lên vẫn là một vẻ mặt tươi cười chân thành tha thiết.

Thời đại này, có người là có thế lực, chỉ cần ngươi cần dùng người, cho dù là hạng người trộm chó trộm gà cũng đều có tác dụng của hắn, chính là hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (1). Nếu ngươi đối với những người sẵn sàng đầu nhập chọn ba loại bốn, gặp mặt liền làm cái gì mà thử thách tinh binh, nhân tài chân chính cũng nhìn thấy mà khiếp bước, cho nên không thể trông mặt mà bắt hình dong, thậm chí không thể lấy tài mà tuyển người.


Về phần sự trung thành của bọn họ, lại càng không chắc đã cần lo lắng. Nếu ngươi muốn mỗi người đi theo ngươi đều ôm lòng trung thành nghĩa khí cùng ngươi đồng sinh cộng tử, thế thì cứ tới Lương Sơn Bạc mà chơi đi, để có thể làm nên nghiệp đế vương, sẽ có thể nhận người có đủ loại ham muốn cá nhân cho ngươi sử dụng.

Khánh Kỵ hiểu được đạo lý này, thần tình vui sướng nói:

– Khánh Kỵ muốn làm đại sự, hiện giờ đúng là thời điểm cần người, có thể được ba vị tráng sĩ trợ giúp, thực vui sướng không kể xiết, không biết ba vị tráng sĩ là người phương nào, am hiểu bản lĩnh gì?

Sau một hồi nói chuyện, Khánh Kỵ mới biết được thân phận của ba người này. Ba người này đều là người địa phương, Xạ Lễ am hiểu bắn cung, là một thợ săn; Khải Khiếu là một đồ tể, lúc này thịt chó và thịt lợn là những loại thịt phổ biến mọi người thường ăn, Khải Khiếu chính là một người chuyên môn giết chó bán thịt. Trong ba người thân phận cao nhất hóa ra lại là Đại Lương bộ dạng nhìn không thuận mắt kia, hắn là thợ thủ công, am hiểu chế tạo sửa chữa các loại xe.

Khánh Kỵ trong lòng vui sướng, mời ba người lên đại sảnh, ở trên chiếu nói về triển vọng tươi đẹp khôi phục Ngô quốc, nói ra chuyện mạnh miệng hứa hẹn phong quan, sau khi làm một hồi công tác tư tưởng lung lạc lòng người, mới cho gọi tả binh vệ Lương Hổ Tử, phân bọn họ làm thủ hạ Lương Hổ Tử, bảo hắn đi an bài chỗ ở, rồi tự mình tiễn ra cửa phòng.

Khánh Kỵ tiễn bọn họ xong, liền đeo giày đi ra phía sau trạch, vừa mới đi qua một hành lang uốn khúc, thị nữ Bạch Ny liền cao giọng gọi hắn từ phía sau. Khánh Kỵ xoay người nhìn lại, chỉ thấy Bạch Ny cùng một lão giả gần năm mươi tuổi vội vàng đi về phía hắn. Lão giả kia lưng đeo một chiếc rương nhỏ, buộc khăn bố, trường bào thô ráp, thoạt nhìn giống như một thủ nghệ nhân (thợ thủ công).

Khánh Kỵ đứng dưới giàn hoa chờ, Bạch Ny mang theo lão giả đuổi tới gần, thi lễ với hắn, tươi cười rạng rỡ nói:

– Công tử, vật ngài muốn cũng đã làm xong, người này chính là thợ thủ công chế tạo… tạo bàn chải đánh răng Lỗ sư phó. Ngài xem hắn làm có phù hợp không, nếu có chút không ổn, thì để cho hắn sửa lại.

Khánh Kỵ Ồ một tiếng, cười cười gật đầu với lão giả:

– Làm phiền Lỗ sư phó, không thể tưởng được Lỗ sư phó làm nhanh như vậy, mau mau mang ra cho ta xem.

– Ngài chính là Khánh Kỵ công tử?


Thợ thủ công kia cúi đầu khom lưng nói:

– Công tử kỳ tư diệu tưởng, tiểu nhân thật sự là khâm phục, nếu không có Bạch Ny cô nương mang bản vẽ đến, tiểu nhân thật sự là không nghĩ tới nguyên lai đánh răng cũng có thể dùng đồ vật như vậy.”

Lỗ sư phó khuôn mặt cười tâng bốc, mở chiếc rương nhỏ ra, bên trong lại có một cái hộp gỗ, mở nắp ra, trình đến trước mặt Khánh Kỵ. Trong hộp đã tạo ra mười cái bàn chải đánh răng cán gỗ rất được, một đầu rất tròn, một đầu bẹt, trên đầu bẹt có dùi hai hàng tám lỗ, trên từng cái lỗ nhỏ có xuyên qua nhiều bó lông mao lợn ngắn mà thô cứng, lấy một sợi gân mềm mại buộc cố định lại.

Khánh Kỵ cầm ở trong tay nhìn nhìn, không khỏi cười ha hả, khi còn ở trường có học qua hóa học đơn giản, xà phòng xà bông hắn chưa học qua, mà ngay cả đã học qua rồi sẽ quên mất. Có điều hiện tại sử dụng bồ kết cũng không tệ, vật dụng tắm rửa thiên nhiên tinh khiết, chỉ có mỗi dùng nhành dương liễu đánh răng là hắn không thích ứng được, hiện giờ cuối cùng cũng không phải chịu khổ nữa.

Khánh Kỵ vui vẻ nói:

– Rất tốt, làm thực là rất tinh xảo, chính là hình dạng như thế này, cần bao nhiêu tiền?

Lỗ sư phó cười nói:

– Công tử nghĩ ra đồ vật kỳ diệu như vậy, về sau tiểu nhân lại có thể bán ra nhiều đồ vật thế này, tạ ơn công tử còn không kịp, nào dám thu tiền của ngài chứ.

Khánh Kỵ nghe xong rồi cười, thợ thủ công này thật sự rất chất phác, hoàn toàn không có sự gian trá của tiểu thương gia. Phải biết rằng thời đại này không có pháp luật độc quyền, trong những thợ thủ công khi có người nghĩ ra gì đó cũng không có khái niệm cấm bắt chước theo, bàn chải đánh răng này vừa ra đời, dùng không được bao lâu sẽ lưu truyền thiên hạ, chịu ơn huệ cũng không chỉ có một thợ thủ công là hắn.

Đúng lúc này, Lương Hổ Tử dẫn ba tráng sĩ sẵn sàng góp sức đi qua một cái hành lang gấp khúc khác, ba người ôm chăn nệm gối, quản sự Thành phủ đi phía sau cách đó không xa mang theo một chùm chìa khóa, vừa rồi đưa họ đi lấy các đồ dùng để ngủ. Khánh Kỵ nhìn thoáng qua, quay đầu thấy thợ thủ công kia cũng rướn cổ nhìn sang đối diện, liền cười nói:

– Sao vậy, Lỗ sư phó cũng quen biết với bọn họ sao?

Lỗ sư phó vội vàng cúi người cười nói:

– Tiểu nhân không biết bọn họ.

Khánh Kỵ giật mình nói:


– Là ta hồ đồ rồi, Lỗ sư phó là một thợ thủ công, mỗi ngày đều ở trong nhà chế tác các loại dụng cụ, người trong Tất Thành đương nhiên cũng không biết được nhiều.

Lỗ sư phó cười nói:

– Công tử quá khen, tiểu nhân làm đồ vật tuy rằng cũng coi như tinh xảo, nhưng đều là những đồ vật không đáng giá lắm, chính mình khi làm đồ vật phải làm nhiều nhiều một chút rồi mới đi rao bán. Người trong Tất Thành tiểu nhân mặc dù không dám nói nhận thức được mười phần, chính là phần lớn tóm lại vẫn có chút ấn tượng. Vài vị tráng sĩ kia đều là bộ hạ của công tử sao, khó trách chỉ trừ Thành phủ quản sự, tiểu nhân cũng chưa gặp qua người nào.

– Ồ?

Khánh Kỵ ánh mắt hơi hơi trầm xuống, chậm rãi nói:

– Lỗ sư phó làm vật này, bản công tử rất vừa lòng, về sau nếu nghĩ ra cái gì đó, có lẽ sẽ còn làm phiền Lỗ sư phó.

Người thợ thủ công vừa nghe thấy thì vui mừng không kìm hãm được, vội vàng nói:

– Đúng đúng đúng, công tử sau này chỉ cần gọi, tiểu nhân nhất định lập tức sẽ tới.

Khánh Kỵ cười cười, nói với Bạch Ny:

– Tốt lắm, ngươi đưa Lỗ sư phó ra ngoài đi.

– Tiểu nhân xin cáo lui!

Lỗ sư phó nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên sàn gỗ của hành lang, thi lễ với Khánh Kỵ, rồi theo Bạch Ny đi ra ngoài. Khánh Kỵ nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất ở cuối hành lang, nụ cười trên khuôn mặt từ từ trở nên căng cứng…

————————————————

(1) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Biển rộng có thể chứa trăm sông, so sánh lòng người rộng lớn có thể bao dung hết thảy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.