Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 67
Lý A Mao vội vàng che túi của mình lại: – Đi! Đi! Đi! Chỗ ta không có đồ gì tốt, lần trước viên đá Linh Bích kia ta bán bị lỗ, ngươi phải trả lại cho ta năm trăm đồng tiền.
Phạm Ninh lại tay mắt lanh lẹ, nhanh lấy ra một viên đá tròn to như quả bưởi.
– Đây là đá gì vậy?Lý A Mao liếc nhìn viên đá kia, không thèm để ý nói: – Đây à! Đây là đá Thọ Sơn, dùng để khắc con dấu, nếu cậu muốn, bán rẻ cho cậu.
Trong lòng Phạm Ninh có chút kích động muốn đánh cho tên Lý A Mao này một trận, rõ ràng đang cầm trong tay mình là một khối đá Điền Hoàng cực phẩm, gã lại còn muốn bán rẻ cho mình.
Tuy nhiên cũng không trách được Lý A Mao, đá Thọ Sơn tuy rằng từ thời triều Nam Bắc đã có người dùng nó làm vật liệu chạm khắc, nhưng mãi đến tận triều Nguyên mới bắt đầu thịnh hành, còn về đá Điền Hoàng, càng phải đến thời Minh Thanh giá trị mới có thể đột nhiên tăng ngàn vạn lần.
Ở triều Tống, người thích nó cũng không nhiều, thuộc loại đá ít được chú ý sưu tầm.
Lý A Mao tên buôn đá này ít nhất còn biết nó tên là đá Thọ Sơn, còn người bình thường chỉ biết lấy nó đi xây nhà.
Chu Lân chính là một trong số ít người thích đá Thọ Sơn, cũng biết thưởng thức giá trị đá Điền Hoàng, Phạm Ninh ở trong kho của ông ấy đã từng thầy một khối đá Điền Hoàng cực phẩm to bằng vại nước.
– Viên đá kia bao nhiêu tiền?Phạm Ninh không cố ý hạ thấp giá trị đá Điền Hoàng trong tay, không cần thiết, Lý A Mao nếu như nói bán rẻ cho mình, vậy giá của nó cũng sẽ không vượt quá ba trăm đồng tiền.
– Chúng ta là người quen cũ, ta cũng không muốn nhiều, hai trăm đồng tiền cậu lấy đi.
Viên đá kia là Lý A Mao dùng mười đồng tiền thu nhận được, gã cảm thấy đồ cũng không tồi mới mang lên sạp hàng.
Nhưng bày ở đó ba ngày rồi cũng không có người hỏi han, buổi chiều gã mới cho vào trong túi, không ngờ lại bị Phạm Ninh lật ra xem.
– Quá đắt, tiền của ta đều là cạo từ trong kẽ răng ra, thúc không biết xấu hổ hay sao mà đòi ta hai trăm đồng tiền?- Vậy cậu đưa bao nhiêu?- Nhiều nhất hai mươi đồng.
– Đi! Đi! Đi! Qua bên kia chơi!Lý A Mao giơ tay muốn cướp lại viên đá, Phạm Ninh cũng không đưa cho gã, hắn chợt phát hiện trên sạp có viên đá Thái Hồ khác thường nhìn rất quen, vội vàng đoạt lấy.
– Đại thúc, viên đá Thái Hồ này có phải thật không?- Ngươi đứa nhỏ này nói sao vậy! Viên đá kia còn không phải thật sao? Vừa rồi Kỳ Thạch quán có người tới mua, ta lại không bán cho bọn chúng, nếu ngươi muốn, không thể thấp hơn ba quan tiền.
Phạm Ninh nhìn kỹ viên đá Thái Hồ này, lập tức hiểu được tại sao mình có cảm giác nhìn rất quen, viên đá kia rất giống Khê Sơn hành lữ đồ của Phạm Khoan, ở giữa rõ ràng còn có một đường trắng, chính là thác nước ngàn thước đây! Nếu như mặt trên có thêm một chút rêu xanh, quả thực giống nhau như đúc.
Đáng tiếc Lý A Mao không có văn hóa, chưa xem qua Khê Sơn hành lữ đồ, nếu không gã hẳn phát tài rồi, đương nhiên, người Tống triều có thể có cơ hội xem qua Khê Sơn hành lữ đồ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên cho dù không có Khê Sơn hành lữ đồ, chỉ dựa vào tạo hình hùng vĩ của viên đá này, cũng là một viên đá Thái Hồ thượng phẩm.
Lúc này, Phạm Ninh từ xa nhìn thấy Lý chưởng qũy của Kỳ Thạch quán đang vội vàng đi về phía bên này.
Hắn lập tức lấy ra ba thỏi nặng một lượng ném cho Lý A Mao, lại chỉ chỉ đá Điền Hoàng.
– Viên đá Thọ Sơn này coi như vật kèm theo?- Được, tặng cho ngươi luôn!- Đại thúc, ta mắc tiểu, đi trước đây!Phạm Ninh nhanh chóng cất hai viên đá vào túi vải, quay người chạy nhanh đi.
– Tên tiểu tử thối này, cũng có tiền à nha!Lý A Mao cầm ba lượng bạc, mặt mày hớn hở cho vào trong ngực.
Lúc này, Lý chưởng quỹ của Kỳ Thạch quán dẫn theo tiểu nhị vội vàng tới.
– Chưởng quỹ, chính là chỗ này!Lý chưởng quỹ nhìn sạp một vòng, cũng không phát hiện đá Thái Hồ thượng phẩm tiểu nhị nói.
– Viên đá ở chỗ nào?Tiểu nhị cũng ngây người ra, vừa rồi còn ở chỗ này mà!- Lão Lý đầu, viên đá vừa ban nãy đâu?- Đá nào? Chỗ của ta tất cả đều là đá.
Tiểu nhị ấp a ấp úng một hồi nói: – Chính là ta nói có chút viên đá có chút tỳ vết.
– Bán rồi!Lý A Mao lạnh lùng trừng mắt nhìn gã: – Lão nhân gia ngươi nói có tỳ vết, nên ta bán rẻ rồi!Lý chưởng quỹ nghe xong trợn mặt há hốc mồm, gã bỗng nhiên quay đầu lại hung dữ tát tiểu nhị một cái.
– Ngươi cái đồ đần độn thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Tiểu nhị ôm đầu oan ức nói: – Là người dạy bọn ta nói vậy mà! Phải nói có tỳ vết, mới ép giá mua được.
Lý chưởng quỹ hận không thể kéo tên tiểu nhị ngu ngốc này đánh cho một trận, nhưng bây giờ gã càng lo lắng viên đá Thái Hồ, hùng vĩ như Thái Sơn, vậy hoàn toàn có thể bán được giá cao năm mươi quan nha!Gã mang theo gương mặt tươi cười hỏi: – Lão Lý, chúng ta cũng là người cùng họ, một bút viết không ra được hai chữ Lý, ngươi có thể nói cho ta không, ngươi bán viên đá kia cho người nào rồi?Lý chưởng quỹ hy vọng người mua kia không hiểu được món hàng, mình sẽ mua lại nó về.
Lý A Mao cũng không dám đắc tội Kỳ Thạch quán, gã nói lòng vòng: – Tiểu nhị ngươi nói với ta viên đá có tỳ vết, làm ta mất hết ý chí, vừa hay có Phạm tiểu quan nhân qua đây, hắn liếc nhìn cái trúng viên đá kia, ta bán rẻ cho hắn luôn.
Lý chưởng quỹ tức giận giậm chân:- Tại sao lại là cái tên tiểu tử thối kia!Phạm Ninh một đường chạy về nhà, sốt ruột tiến vào thư phòng lấy hai tảng đá ra.
Trước tiên hắn xem đá Điền Hoàng, vỏ ngoài màu xám trắng đã có một số chỗ bị tróc ra, lộ ra bản thể màu vàng ấm áp bên trong, nếu lột bỏ toàn bộ vỏ ngoài, hẳn sẽ có hình dáng quả trứng, to chừng trái bưởi.
Đây chính là cực phẩm đông thạch Điền Hoàng! Toàn thân viên đá sang rõ, lóe ra ánh pha lê rực rỡ, tựa như mật ong ngưng kết, vô cùng trơn bóng, phía trên phân bố những đường vân nhỏ dày đặc, sơ mật tinh tế, dày đặc mà không loạn.
Ở đời sau, giá cả một gam Điền Hoàng lớn hơn giá vàng mười mấy lần, đáng tiếc người Tống triều không có hứng thú nhiều đối với nó.
Phạm Ninh buông đá Điền Hoàng ra, lại nâng tảng đá Thái Hồ lên.
Đối với đá Thái Hồ, hiện tại hắn cũng khá là hiểu biết, đá Thái Hồ nếu như hình thành hoàn mỹ, được xưng là thượng phẩm hoặc tinh phẩm, nhưng muốn được xưng là cực phẩm thì nhất định phải có chỗ hiếm thấy.
Ví dụ như khối đá nghìn lỗ lần trước, hiếm thấy chính là chỗ nó có nghìn lỗ, trong vạn không tìm được một.
Mà khối đá Thái Hồ này, bề ngoài giống như một tòa núi lớn, thế núi hùng vĩ, ngược lại có vài phần giống núi Thái Sơn, khiến người ta có cảm giác ngửa đầu ngưỡng vọng.
Nếu như không có Khê Sơn hành lữ đồ của Phạm Khoan, đá Thái Hồ này chỉ có thể coi là thượng phẩm, miễn cưỡng coi là tinh phẩm.
Nhưng bởi vì có Khê Sơn hành lữ đồ, khối đá Thái Hồ liền tượng trưng cho linh hồ, thăng cấp làm cực phẩm, khối đá Thái Hồ này tất nhiên cũng được gọi là Khê Sơn hành lữ thạch.
.