Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 58
– Không được! Không được! – Người nam tử trung niên liền từ chối: – Không thể đi, vừa đi liền đau nhức khó nhịn.
– Đại thúc, bước thử hai bước, bám vào ta, bảo đảm không đau nữa.
Người đàn ông trung niên nửa tin nửa ngờ, lúc này ôny cũng cảm nhận được cổ chân đã hết đau, rất thoải mái, điều này khiến y cũng có chút động tâm, liền chậm rãi bám vào bả vai Phạm Ninh đứng lên.
– Một bước! Hai bước! Ba bước!Cuối cùng Phạm Ninh buông y ra để y tiếp tục đi, trung niên đi một vòng, vạn phần kinh ngạc: – A! Thật sự đã hết đau!Y lại liên tục đi hai vòng, vui mừng nhếch miệng cười to: – Thật tốt quá, một chút cũng không sao.
– Tiểu quan nhân, này muốn bao nhiêu tiền?- Bình thường ta sẽ thu 300 văn tiền, nhưng hôm nay ta miễn phí cho thúc!Đây là người môi giới cho hắn biết giá cả thị trường, cùng ngày chữa khỏi bị trật thu 300 văn, cách một ngày giảm 50 văn.
Phạm Ninh nói xong, cũng không nhìn La đại chưởng quỹ, nói với phụ thân: – Phụ thân, chúng ta đi Tể Từ Đường!Hắn lôi kéo phụ thân đi, trong lòng thầm đếm, Một, hai, ba, mở miệng!Chỉ nghe thấy La đại chưởng quỹ vội vàng hô: – Phạm y sư, xin! xin dừng bước!Phạm Ninh dừng bước, đắc ý hướng phụ thân nói: – Phụ thân, đợi lát nữa cứ việc nói điều kiện.
Phạm Thiết Chu thế nào cũng không ngờ được, mở y quán không ngờ cứ như vậy thành công, y chỉ cần mỗi tháng đưa hiệu thuốc 5 quan tiền thuê nhà, những chi phí khác đều không cần.
Hiệu thuốc trừ ra cho hắn một gian y quán chiếm phạm vi hai trượng, khoảng bốn mươi mét vuông.
Treo biển hành nghề Phạm Thị Ngoại Khoa bên cạnh có mô tả: Phương thuốc gia truyền, Thánh thủ nối xương, chuyên trị bị thương bong gân.
Đây cũng là quảng cáo do Phạm Ninh viết.
– Ninh nhi, thuyền này làm sao bây giờ? – Trên đường về nhà, Phạm Thiết Chu phe phẩy mái chèo hỏi.
Phạm Ninh cười hì hì nói: – Người bị thương, người bệnh đi đường không tiện, Phạm y sư cũng cần thường xuyên xuống nông thôn đấy, chiếc thuyền này liền giữ lại nông thôn dùng đi!Phạm Thiết Chu cười cười: – Bình thường còn cần một dược đồng, nếu không con nghỉ học đến giúp phụ thân?- Phụ thân nói với mẹ đi, nếu mẹ đồng ý, con không có ý kiến, nhưng con đề nghị trước tiên phải chuẩn bị một cân thuốc trị thương tốt nhất.
Phụ tử hai người nhìn nhau, cùng bật cười ha hả.
Lúc ăn cơm tối, Trương Tam Nương gắp một miếng thịt hầm vào trong bát trượng phu, lòng rạo rực hỏi: – Ý của chàng là nói, mở y quán không cần tới 200 lượng bạc?Phạn Thiết Chu lắc đầu: – Căn bản không cần tới, hiệu thuốc miễn cho ta ba tháng tiền thuê, sau đó mua một vài vật dụng cần thiết, đại khái khoảng 10 quan tiền, lại lưu lại 30 quan tiền dự phòng, khoảng 40 quan tiền là đủ rồi.
– Vậy chúng ta còn lại 160 lượng bạc, có thể đi trấn trên mua một căn nhà.
Trương Tam Nương có nằm mơ cũng đều hi vọng có thể ở trong một căn nhà rộng rãi sáng sủa, tường xanh ngói đỏ.
Từ xưa đến nay, nhà lớn đều là giấc mộng của mỗi nữ nhân.
– Nương, nhà ở trên trấn chiếm khoảng hai mẫu ruộng, nhà lớn tường xanh ngói đỏ đại khái 80% là 120 quan tiền, chúng ta đã hỏi qua rồi.
Trương Tam Nương lập tức vừa mừng vừa sợ: – Dễ dàng như vậy?Phạm Thiết Chu cười nói:- Nhà trong trấn nhỏ có thể đắt tới đâu? Lại nói cũng không phải để sát đường có thể mở cửa hàng sao!- Vậy có mua hay không?Phạm Ninh cười hì hì nói: – Đương nhiên còn cần lão nhân gia người tự mình xem qua mới có thể quyết định.
– Tiểu tử thối, ngứa da có phải không, cái gì mà lão nhân gia, ta già lắm sao?- Đâu có! Nương của con trẻ tuổi xinh đẹp, phong lưu nhiều vẻ! Phạm Thiết Chu thở phù một tiếng, cơm trong miệng đều phun ra ngoài.
Trương Tam Nương thẹn quá hóa giận, một phát bắt được hài tử, hung hăng bóp cánh tay của hắn: – Tiểu tử thối, dám nói nương ngươi phong lưu? Ta hôm nay không bóp chết ngươi là không thể!- Nương, phong lưu này không phải là phong lưu kia, đau a!Mua nhà là một chuyện lớn, hơn nữa bọn họ phải rời xa Tưởng Loan thôn, Phạm Thiết Chu cần phải chào hỏi phụ thân trước.
Bất ngờ chính là, lúc này Phạm Đại Xuyên lại không phản đối.
Hai ngày nay ông vì chuyện của con trai út mà tức giận.
Con út Phạm Đồng Chung sớm từ vài ngày trước đã không chịu dạy học, lí do vô cùng đầy đủ, dạy học ảnh hưởng nghiêm trọng việc gã chuẩn bị khoa cử, gã phải đi huyện học ôn tập mới có không khí.
Phạm Đại Xuyên tất nhiên không đồng ý, nhưng Phạm Đồng Chung làm ầm ĩ cả ngày, cuối cùng nói lời ngoan độc, nếu nhất định phải dạy học, gã liền bỏ kỳ thi khoa cử.
Phạm Đại Xuyên nghĩ tới tiền những năm gần đây đều dồn lên con trai út, cuối cùng lão khuất phục, chỉ đành đồng ý để con trai út từ chức lên huyện đọc sách.
Mà lúc này con trai lớn muốn đi trấn trên làm y sư, cũng cho Phạm Đại Xuyên an ủi một chút.
Lão liền đồng ý cho con trai cả chuyển nhà lên trấn trên.
Ngày kế là ngày nghỉ thứ ba, Phạm Ninh phải ở nhà làm tác nghiệp, Phạm Thiết Chu và thê tử vô cùng cao hứng lên trấn mua nhà.
Thẳng đến khi trời tối đen, hai vợ chồng mới về nhà.
Nghe tiếng mở cửa, Phạm Ninh vội ra đón, Phạm Thiết Chu cười nói: – Mua rồi.
Phạm Ninh mừng rỡ hỏi: – Bao giờ chúng ta chuyển nhà?- Còn vài ngày nữa thôi!Trương Tam Nương mệt mỏi ngồi trên ghế, hữu khí vô lực, nói: – Ta và cha con đi chọn đồ gia dụng, đồ gia dụng hiện nay quá đắt, mấy thứ linh tinh cũng muốn mười quan tiền, thật sự là hiểm độc.
Trương Tam Nương nghĩ tới một chuyện, mặt mày cười nói: – Ninh nhi, nương nói cho con biết một chuyện rất thú vị, người chủ thuê nhà kia nghe cha con là y sư của Ích Sinh Đường, thế mà lại chủ động cho năm quan, làm y sư thật tốt!Bụng Phạm Ninh kêu ùng ục, mặt đau khổ nói:- Nương, con vẫn cảm thấy làm đầu bếp là tốt nhất!- Biết rồi!Trương Tam Nương tức giận nói: – Lão nương mệt mỏi đến độ xương cốt đều sắp rã rời, còn phải nấu cơm cho tên ranh con nhà ngươi.
Trương Tam Nương đứng lên, lười biếng vào phòng bếp nấu cơm.
Phạm Thiết Chu cười nói với Phạm Ninh: – Xế chiều hôm nay, phụ thân trị bệnh cho ba người bị thương chân, không ngờ lại lời một xâu tiền, thật không ngờ tới nha!- Cái này gọi là nhất chiêu tiên, cật thiên hạ, hộp thuốc kia có thể để phụ thân ăn cả đời, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, thanh danh phụ thân càng lớn, sẽ kiếm được càng nhiều tiền.
Phạm Thiết Chu không ngờ tới ba người bệnh liền được lời một xâu tiền, y đúng là hơi có lòng tin vào nghề y sư rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa dồn dập, Phạm Thiết Chu ngẩn ra, chỉ nghe thê tử Trương Tam Nương ở trong viện hỏi: – Các ngươi tìm ai?Một giọng nam tử gấp gáp nói: – Có phải Phạm y sư ở nơi này không? Chúng ta tìm y có việc gấp.
Phạm Thiết Chu đi ra: – Tìm ta có chuyện gì?Nam tử thở dài cầu khẩn nói: – Cha ta ngã xuống từ trên núi, gãy xương vài chỗ, cầu Phạm y sư cứu ông ấy.
– Ta đã biết, các người chờ ta một chút.
Phạm Thiết Chu mặc bộ y phục, lấy cái cặp đựng dược cao, nói với Phạm Ninh: – Nếu sáng mai cha không kịp về, con cứ lên thuyền a công mà đi học.
.