Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 49
– Chính là ý này, hy vọng Lưu viện chủ giúp chúng cháu chủ trì công đạo.
Lưu viện chủ gật gật đầu: – Chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, ta giúp đỡ trò cũng không sao, tuy nhiên tốt nhất trò nên nghe đề nghị của ta?- Xin Lưu viện chủ cứ nói.
Xin Lưu viện chủ cười nói: – Nếu mời tộc trưởng Phạm thị đi đàm phán thì ta đoán năm trăm lượng sẽ giảm còn bốn trăm lượng, còn nếu ta giúp các người thì có thể xóa đi ba trăm lượng, chỉ trả hai trăm lượng bạc sính lễ.
– Nhưng nếu có thể mời người khác đi đàm phán, ta cam đoan ngay cả tiền sính lễ các người cũng không cần trả, mà ngay cả tâm nguyện của Tam thúc cũng đạt được.
Trong tay Phạm Ninh có hai trăm lượng chính để mở y quán cho phụ thân, đương nhiên hắn không muốn đưa cho Lục gia, hắn vội nói: – Viện chủ muốn cháu mời ai?Lưu viện chủ gật đầu cười nói: – Mời ông nội của Chu Bội! ! !.
Chu gia là người Ngô Giang nhưng vì bà cố của Chu Bội tin Phật nên đến Vãng Linh Nham Tự, Chu lão gia vì thỏa mãn nguyện vọng của mẫu thân nên mua một mảnh đất ở Linh Nham rồi xây dựng nên trang viên này.
Mọi người ở nơi này đã mười mấy năm.
Phạm Ninh lần đầu tiên đến Chu gia, chỉ thấy tường viện dài đến vài dặm, phía nam là cửa chính của tòa nhà, hai bên bậc thang có tượng hai con Tỳ Hưu cẩm thạch thật lớn, trên cửa chính có một bảng hiệu lớn, trên có ghi hai chữ: Chu PhủHai bên bậc thang, mỗi bên có một gia đinh dáng người cao lớn đứng đó.
Phạm Ninh tiến lên chắp tay nói: – Cháu là bạn của Chu Bội, có thể vào thông báo giúp cháu một tiếng không?Gia đinh đánh giá Phạm Ninh một chút thấy hắn mặc quần áo sĩ tử, đầu đội khăn của sĩ tử, bên hông có đeo bảng tên Diên Anh học đường.
– Tiểu quan nhân chờ một chút.
Gia đinh xoay người đi vào, rồi dừng lại hỏi: – Cậu tên gì?- Tại hạ là Phạm Ninh.
– Xin đợi một lát.
Gia đinh nhanh chóng bước vào trong phủ.
Trong tay Phạm Ninh cầm hộp gỗ, đúng là vận khí không tệ, hắn nói với mẫu thân là đến trường học thêm cho nên trên lưng có mang túi vải, có hộp gỗ đựng sách.
Cho nên hắn đã tìm được một cái cớ quá tốt.
Qua gần một khắc đồng hồ, Phạm Ninh đợi đến sốt ruột, Chu Bội mới chậm rì rì đi từ trong phủ ra.
Nàng như trước mặc y phục sĩ tử, đầu đội kim quan, thắt lưng đeo đoản kiếm khảm bảo thạch, nữ hiệp đại bảo kiếm đi theo sau nàng không xa.
– Ngươi còn chưa đi? Chu Bội nhướn mày.
Lời này khiến Phạm Ninh tức đến nỗi suýt chút nữa quay đầu bước đi, nhưng nghĩ đến còn có việc cầu cạnh nàng, hắn liền không ngừng cảnh cáo bản thân, Phải lấy đại cục làm trọng, nhẫn nhịn!Chu Bội thấy Phạm Ninh tức đến sôi máu, khóe mắt nàng hiện lên một chút ý cười khó phát hiện.
– Ngươi tìm ta có chuyện gì? Chu Bội bày ra một bộ dạng không kiên nhẫn.
Phạm Ninh đem hộp gỗ đưa cho nàng: – Cái này cho ngươi!- Ta mới không thèm đồ của ngươi.
Chu Bội ngoài miệng nói không thèm, nhưng vẫn nhận lấy, mở hộp ra, trong mắt lập tức hiện lên một tia vui mừng: – Ngươi sửa được nó rồi sao?Chu Bội xé nát quyển tập thơ này, trong lòng nàng cũng vô cùng hối hận, đây lại là nàng trộm lấy ra từ trong thư phòng của ông nội, vạn nhất ông nội truy hỏi đến, nàng cũng không có cách nào nói rõ.
Phạm Ninh cười nói: – Ta nhờ một trưởng bối đem đi huyện Trường Châu sửa lại.
Chu Bội lại nhìn một chút dấu vết phục hồi lại, phục hồi đến trình độ này, chỉ có Bảo Thư Đường mới có thể làm được.
Chu Bội lại liếc Phạm Ninh một cái, cười lạnh nói: – Nhìn không ra ngươi cũng rất có tiền đấy chứ! Sửa quyển sách này, ít nhất cũng phải ba mươi lượng bạc.
Phạm Ninh giật mình, Chu lão gia cư nhiên lại thay mình trả ba mươi lượng bạc.
Hắn vội vàng lắc đầu:- Ta cũng không có tiền, là trưởng bối của ta trả tiền sửa lại, ông ấy nợ ta một ân tình.
– Nợ ngươi ân tình gì? Chu Bội cảm thấy hứng thú, phải hỏi cho ra ngọn nguồn.
Phạm Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành nói: – Ta giúp ông ấy tìm được một khối đá Thái Hồ cực phẩm, ông ấy được xưng là Thạch Si, cho nên rất cảm kích ta.
Chu Bội bỗng nhiên phản ứng lại: – Người ngươi nói là, Thạch si Chu bá bá?- Ngươi cũng biết ông ấy?- Đương nhiên là biết! ông nội ta cũng là bạn cùng thưởng đá với ông ấy, ông ấy cũng hay đến nhà ta, không đúng, mấy hôm trước ông ấy đem đến một khối đá Thái Hồ cho ông nội ta xem, là khối đá Thái Hồ hình trụ, ông nội ta cực kì ngưỡng mộ, chẳng lẽ khối đá đó chính là ngươi tìm giúp ông ấy?Phạm Ninh gật gật đầu: – Chính là khối đá đó, ngày đầu tiên đi học ta tìm thấy ở ngõ Kỳ Thạch.
Mắt Chu Bội xoay vòng, nàng chậm rãi nói: – Thấy thái độ ngươi cũng không tệ, ta liền không tính toán chuyện ngươi ức hiếp ta, ta cũng không cần ngươi xin lỗi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc.
– Ngươi nói đi! Chỉ cần ta có thể làm được.
Thái độ Phạm Ninh cực kì tốt, chỉ cần ông nội tiểu loli chịu giúp mình, sĩ diện của mình liền bỏ qua một bên.
Chu Bội thấy Phạm Ninh đáp ứng mình không chút do dự, trong lòng thoải mái hơn nhiều, trên mặt cũng lộ ra một chút ý cười.
– Là thế này, qua mấy tháng nữa là đến lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của ông nội ta, ta muốn tặng ông một phần thọ lễ, ngươi cũng giúp ta tìm một khối đá Thái Hồ cực phẩm.
– Không thành vấn đề, ta nhận lời ngươi.
Phạm Ninh một lời đáp ứng.
– Hôm nay thật kì lạ!Chu Bội nhìn Phạm Ninh từ trên xuống dưới: – Phạm A Ngốc sao lại giống như biến thành một người khác rồi, ta cũng không nhận ra, ngươi có phải có chuyện muốn nhờ ta giúp đỡ không?Phạm Ninh dẩu miệng, nha đầu xấu bụng này cũng thật tinh ranh, quả thật là đi guốc trong bụng mình.
Chu Bội thông minh như thế nào, một lát liền nhìn thấu ánh mắt của Phạm Ninh, nàng dương dương đắc ý nói: – Nói đi! Bản nha nội hôm nay tâm trạng tốt, nói không chừng thật sự có thể giúp ngươi.
– Trong nhà ta xảy ra chút chuyện, muốn mời ông nội ngươi giúp một chút.
Phạm Ninh tiến lên đem chuyện của tam thúc nói một lượt, Chu Bội che miệng cười không ngừng.
– Tuyển một người con rể ở rể cũng rất thú vị đấy!Khóe mắt nàng nhanh chóng liếc qua Phạm Ninh.
– Được rồi! Ngươi đi theo ta, ta đi tìm ông nội.
Phạm Ninh mừng rỡ, vội vàng ôm quyền cười nói: – Đa tạ! Đa tạ!.
Phạm Ninh đi vào Chu phủ, hắn cảm thấy mình như đi vào một tòa lâm viên, khắp nơi đều là đình đài lầu các, khúc khuỷu quanh co, nơi nào cũng có thể thấy được cây hoa quý giá, trên mặt đất phủ lên một lớp đá hoa cuội, từng tòa đá Thái Hồ muôn hình vạn trạng tô điểm cho vườn cây.
Phạm Ninh nghĩ đến Chuyết Chính Viên, trong lòng không khỏi cảm thán: – Không hổ là đệ nhất cự phú của phủ Bình Giang nha!Chu Bội lại đang len lén quan sát nét mặt Phạm Ninh, thấy trong mắt hắn tràn ngập ngưỡng mộ, trong lòng âm thầm khinh bỉ, trẻ con nông thôn không hiểu chuyện, tòa vườn rách nát này đã khiến vẻ mặt hắn khoa trương như thế rồi, lúc nào đó dẫn hắn đi Chu phủ ở Ngô Giang xem xem, đó mới thật dọa chết hắn.
.