Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 47


Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 47


Thuyền nhỏ rời bến, hướng Tư Giang mà chạy.

– Phụ thân, rốt cuộc Tam thúc xảy ra chuyện gì?Một lúc lâu Phạm Thiết Chu mới nói: – Việc này cũng do cha, cha quá tin tưởng vào Lục gia.

Phạm Ninh không nói gì, đợi bố mình nói tiếp.

– Lần trước cha đưa con đến trường rồi trực tiếp đi đến Lục gia, cha đưa ra ý tưởng ly hôn thì Lục viên ngoại liền vỗ ngực cam đoan sau này không ức hiếp Tam thúc con nữa nhưng chỉ qua mấy ngày, hôm qua ông ta liền đánh Tam thúc con một trận, Tam thúc con không chịu nổi liền ôm Nữu Nữu suốt đêm chạy trốn, lần này không về nhà, không biết đi đâu rồi.

– Sao phụ thân biết rõ ràng như thế?- Cha có người quen thôn Bạch Loan gần đó, hắn ta nói cho cha biết.

– Vậy phụ thân đi bổn đường Phạm thị làm gì?Phạm Thiết Chu cố kìm lửa giận nói: – Sáng sớm hôm nay Lục viên ngoại mang theo một đoàn người là họ hàng thân thích của lão đến tìm ông nội con, lần này bọn họ chủ động đề xuất ly hôn, Lục viên ngoại chuẩn bị tỉ mỉ danh sách kể lại nói thúc con mấy năm nay ở Lục gia ăn uống tổng cộng ba trăm quan tiền, còn hai trăm lượng bạc ăn hỏi, tổng cộng đòi ông nội con năm trăm lượng thì cánh cửa hôn nhân này xem như chấm dứt.

– Thật là quá đáng.

Phạm Ninh phẫn nộ nói: – Bốn năm làm sao có thể ăn hết ba trăm lượng bạc chứ, hơn nữa Tam thúc làm cho bọn họ biết bao nhiêu đồn điền, làm việc vặt trong nhà, bọn họ không tính sao?- Loại chuyện này ông có lý của ông, bà có lý của bà, Lục gia tìm không ít người có danh tiếng, ông nội con cũng hy vọng tộc trưởng sẽ đứng ra trợ giúp.

– Tộc trưởng đồng ý đứng ra giúp đỡ sao?- Đồng ý thì đồng ý cho có lệ thôi, chỉ nói là tận lực giúp đỡ, chủ yếu là bình thường chúng ta ít qua lại với tộc trưởng, hơn nữa chuyện lần trước huyên náo cũng lớn, hiện tại có chuyện lại mời bọn họ trợ giúp, thái độ của bọn họ cũng nằm trong dự liệu rồi.

Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút lại nói: – Việc cấp bách lúc này là phải tìm được Tam thúc, phụ thân biết thúc ấy ở đâu không?Phạm Thiết Chu gật gật đầu: – Cha cảm thấy Tam thúc con tránh ở chỗ Nhị thúc thôi, trước tiên cha đưa con về nhà rồi quay lại đi tìm y.


– Không bằng lúc này chúng ta đi luôn.

– Không được, mẹ con dặn dò nhất định phải dẫn con về.

Phạm Ninh không còn cách nào, loại chuyện này mẫu thân hắn nói một không nói hai.

Phạm Thiết Chu đưa con trai về nhà lập tức quay thuyền rời đi.

Tâm tình Trương Tam Nương không tốt, nàng trong phòng bếp làm cơm trưa cho con, vừa làm vừa mắng Phạm Đại Xuyên là thấy tiền sáng mắt, mang con trai đẩy vào hố lửa.

Thấy mẹ lẩm bẩm khiến tâm tình Phạm Ninh cũng không yên.

– Mẹ, người đừng oán trách, con không có cách nào tập trung tinh thần viết chữ.

Phạm Ninh hô to một tiếng, lúc này Trương Tam Nương mới yên tĩnh lại.

Không bao lâu, Trương Tam Nương múc một chén cơm nóng đưa cho hắn: – Ăn trước đi!Phạm Ninh vội gấp sách vở lại, kéo bát cơm lại bắt đầu ăn cơm, lúc trưa chưa ăn cơm, bụng hắn thực sự đói quá.

Trương Tam Nương ngồi bên cạnh nhìn con trai ăn, tâm tình của nàng có khá hơn một chút.

– Mẹ, người Lục gia đi rồi sao? Miệng Phạm Ninh nhai trứng gà vừa hỏi.

– Sớm đã đi rồi, hẹn xế chiều ngày mai giải quyết, con cũng đừng quản chuyện này, chuyên lo học hành đi, chuyện này mọi người sẽ xử lý tốt.

Trong lòng Phạm Ninh biết rõ, chuyện này cũng không dễ dàng giải quyết như vậy! ! Cơm nước xong, Phạm Ninh cầm túi sách đi qua phủ Chu viên ngoại trả sách.

Quản gia cười nghênh đón hắn vào phủ.

– Lão gia tử trở về rồi sao? Phạm Ninh hỏi.

– Ngày mai phải cúng Thủy Quan, lão gia tử không thể nào trở về được, tuy nhiên sáng nay ngài ấy gửi đến một cuốn sách nói đưa cho tiểu quan nhân.

Quản gia cầm hộp gỗ đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh mở hộp gỗ ra thì thấy Bình Giang tập của Đinh Vị đã được sửa chữa.

Phạm Ninh lật từng trang, không khỏi tán thưởng tay nghề tinh xảo của người thợ này, không nhìn kỹ thì không nhận ra đã bị xé và dán lại, vết rạn trên mặt hiện lên rất nhỏ, chỉ có kính lúp mới có thể nhìn ra được.


Phạm Ninh đem sách bỏ lạ trong hộp, lại hỏi: – Ông cụ còn có chuyện gì nhắn cho cháu không?- Bảo cậu nhanh chóng đưa vật về nguyên chủ, mặt khác nếu cậu có thời gian thì đến ngõ Kỳ Thạch đi dạo, lão gia nói khối đá ở Trường Châu huyện lần trước của cậu đã khiến cho ngài chấn động.

Hóa ra Chu lão gia tử bảo hắn đến Trường Châu huyện phơi nắng, Phạm Ninh âm thầm khinh bỉ, khiến cho chấn động sao không cho thêm ít tiền.

Phạm Ninh vốn định mời Chu lão gia giúp đỡ Tam thúc, nhưng ông ta lại không có trong phủ, Phạm Ninh cũng đành phải về nhà.

Nửa đêm Phạm Ninh ngủ mơ mơ màng màng thì nghe tiếng nói chuyện làm hắn bừng tỉnh.

Hắn mặc áo da dê rồi đi ra khỏi phòng, chỉ thấy trong sân có mấy người đứng, dưới ánh trăng thấy rất rõ.

Vóc người cao nhất chính là phụ thân hắn, hai người khác còn lại một là Tam thúc Trương Thiết Ngưu, trong ngực thúc ấy ôm một đứa bé đang gối đầu trên vai y ngủ say.

Còn có một người hơi béo, tướng mạo khá giống phụ thân, Phạm Ninh suy đoán người này chính là Nhị thúc Phạm Thiết Thương của hắn, thúc ấy mặc áo lông dê, đối khăn vấn đầu, đúng là bộ dáng thương nhân.

Trương Tam Nương nhìn chồng nói: – Lúc chiều lão Tứ đến nói nếu các người trở về thì trực tiếp đến gặp phụ thân, dù trễ cũng phải đi.

Phạm Thiết Chu gật gật đầu, nhìn hai huynh đệ nói: – Nếu cha đã nói thế thì chúng ta cũng phải đi qua.

Phạm Thiết Ngưu mang con gái đang ngủ say đưa cho Trương Tam Nương: – Đại tẩu, giúp đệ chăm sóc Nữu Nữu một lát.

Trương Tam Nương tiếp nhận đứa bé: – Cậu đi đi.

Huynh đệ ba người lúc này mới rời khỏi sân nhanh chóng rời đi.

Phạm Ninh thừa dịp mẹ chưa kịp nói gì cũng nhanh chóng chuồn ra sân, cùng đi!.


.

Trong hành lang đèn đuốc sáng trưng, Phạm Thiết Ngưu đầu rũ xuống quỳ trên mặt đất, mấy huynh đệ đều đứng bên cạnh.

Phạm Đại Xuyên ngồi trên ghế cao, vỗ mạnh bàn nói: – Được, được lắm, vì sao mày chạy?- Cha, bọn họ không chỉ đánh con, còn mắng con là sói mắt trắng, ăn uống không của Lục gia mà không cảm ơn.

– Mày da thịt thô ráp thì đánh có sao, vì sao mày trốn còn ôm theo con bé.

Phạm Thiết Ngưu bỗng nhiên khóc lớn lên: – Cha vợ ngay trước mặt mọi người trong thôn nhục mạ con, đánh con, đứa trẻ cũng chạy tới phun nước miếng lên mặt con, thật sự con không nhịn được.

Phạm Thiết Chu giận dữ, hung hăng đạp một quyền lên bàn nói: – Khinh người quá đáng!Phạm Thiết Ngưu lau nước mắt nói: – Con không quay về Lục gia đâu, cùng lắm thì con mang theo Nữu Nữu cao chạy xa bay, mai danh ẩn tích mà sống.

– Càn quấy.

Phạm Đại Xuyên lại vỗ bàn một cái nói: – Ngươi chạy trốn thì chúng ta làm sao bây giờ?Đại sảnh lập tức yên tĩnh.

Phạm Thiết Chu thở dài nói: – Nếu Lục gia muốn ly hôn thì ly đi, chúng ta nhất định không chấp nhận năm trăm lượng này, phải nói đạo lý, ta không tin đạo lý rành rành ra đó mà bọn họ có thể đổi trắng thay đen.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.