Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 45
Một lúc lâu Phạm Ninh mới hỏi: – Ông nội Chu Bội tìm đến Viện chủ hả?- Thật sự không có, ngày đó sau khi tan học Chu Bội có chạy theo ta khóc nhè, nói trò ức hiếp nàng ấy, trước mặt mọi người khiến nàng ta mất mặt, nàng nói nàng ấy vốn có ý tốt, muốn lấy chữ đẹp để trò rèn luyện nâng cao thư pháp, không ngờ trò không hiểu còn làm nhục nàng, có chuyện này hay không?Phạm Ninh không nói được lời nào, đúng là như thế nhưng hoàn toàn đảo ngược rồi, rốt cuộc là ai làm nhục ai?Phạm Ninh lắc đầu: – Sự tình không phải như thế.Lưu viện chủ cười nói: – Trò không cần giải thích, kỳ thật ta hiểu được, Chu Bội có tính cách mạnh mẽ nhưng tâm địa không xấu.
Bảng chữ viết đó là cô bé lén lấy trong thư phòng của ông nội mang cho trò đấy, chỉ cần trò thoáng theo nàng ấy thì không có chuyện gì.Phạm Ninh cũng không muốn nói gì thêm, Lưu viện chủ thiên vị Chu Bội, hắn cũng không biết nói thế nào.Hắn trực tiếp hỏi: – Nàng ta đánh Phạm Cương, Viện chủ định xử lý thế nào?- Đây cũng chính là nguyên nhân ta tìm trò, Phạm Cương nhục mạ trò là có lỗi, còn Chu Bội đánh Phạm Cương cũng là có lỗi, cho nên hai chuyện này xem như xí xóa, trò có đồng ý không?Mắt Phạm Ninh lập tức trừng lớn, sao lại xử lý vấn đề như thế?Lưu viện chủ cười ha hả: – Ta coi như trò đồng ý, khẩn trương đi vệ sinh đi rồi vào lớp.Phiền toái ở học đường tuy rằng đã giải quyết xong nhưng cũng không vì thế mà hóa giải mâu thuẫn của Phạm Ninh và Chu Bội.Hai người vẫn như trước không nói lời nào, nghỉ giữa trưa Chu Bội vẫn không chớp mắt mà nghênh ngang rời đi, căn bản không liếc hắn một cái.Loại bạo lực lạnh này khiến Phạm Ninh có chút hối hận, vừa rồi hắn nên đề xuất đổi chỗ với Lưu viện chủ mới phải.- Đi thôi, ăn cơm đi.Lưu Khang vỗ phía sau lưng Phạm Ninh một cái, hai người nhanh chóng đi ra khỏi lớp học.- Hai ngày nay có chuyện gì thú vị không?Tin tức của Phạm Ninh khá bế tắc, gần như Lưu Khang là nguồn tin duy nhất của hắn.Lưu Khang suy nghĩ một chút nói: – Ngày hôm qua Phạm Cương cùng cha hắn ta đến học đường, đệ biết chưa?- Buổi sáng nay Viện chủ đã nói chuyện qua rồi.- Ta đoán chừng đệ cũng biết rồi, aiz! Chu Bội đánh Phạm Cương đến như thế rốt cuộc người đến xin lỗi lại hắn ta, nhà bọn họ không dám gây khó dễ với Chu gia.- Không nói những chuyện này nữa.Phạm Ninh khoát tay ngắt lời y: – Còn có chuyện gì khác không?- Chuyện khác chính là chuẩn bị đến nghỉ lễ Hạ Nguyên, ngày mai chính thức công bố.Hai người đi đến cửa nhà ăn, ngoài ý muốn nhìn thấy Phạm Cương, trên mặt y còn có máu ứ đọng, ánh mắt lóe lên, có vẻ rất do dự.Cuối cùng y cũng đi tới, nói chuyện mập mờ không rõ.- Phạm Ninh, cha ta bảo ta đến nói xin lỗi ngươi, thật xin lỗi.Nói xong cậu ta hướng Phạm Ninh khom người, nhanh chóng xoay người vội đi.- Một chút thành ý cũng không có.
Lưu Khang nhìn bóng dáng cậu ta đi, nhỏ giọng nói.Phạm Ninh cười cười: – Mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm đi.Hai người nhanh bước chân vào nhà ăn……Buổi chiều Chu Bội không đến lớp học khiến Phạm Ninh thanh thản hơn nhiều, hai ngày này hắn chuyên chú luyện thư pháp, cảm giác được tiến bộ rõ rệt.Dường như hắn tìm được cảm giác viết, điều này khiến cho Phạm Ninh vô cùng hưng phấn, viết một hơi đến khi tan học.Bất quá hôm nay Phạm Ninh có chuyện, sau khi tan học hắn đến con đường Trường Thanh náo nhiệt nhất trong trấn.Trường Thanh Nhai là nơi tiếp giáp với bến thuyền, nơi này là nơi buôn bán phồn hoa nhất trấn Mộc Đổ, đường phố dài đến nửa dặm, trăm cửa hàng phân bố dày đặc.Phạm Ninh đi vào một cửa hàng hai tầng, ngoài cửa có một bảng hiệu lớn viết năm chữ: Đăng ký người môi giới.Người môi giới nơi này giống như trung gian của đời sau, là một công việc phát đạt nhất Đại Tống.Ở Đại Tống muốn làm bất cứ buôn bán gì đều phải tìm người môi giới đến tác hợp, không có người môi giới ở giữa ký khế ước gì cũng không có hiệu quả.Giống như Phạm Ninh muốn phụ thân mở y quán, đây cũng là một loại mua bán, đều cần tìm người môi giới.Hắn vừa đi vào cửa, một gã chạy vặt nhanh chóng ra đón tiếp.- Chào, tiểu quan nhân đã lâu không gặp, có chuyện gì cần tôi giúp không?Tiểu tư trẻ tuổi là người dẫn đường, trong tòa môi giới này có nhiều người môi giới, chuyên nghiên cứu về lãnh vực nào đó, nếu không tìm đúng người, nếu người tiếp đãi là người không đúng với hạng mục cần đăng ký thì chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt cả.- Ta muốn tìm một cửa hàng.- Ồ, tiểu quan nhân tìm cửa hàng, mời qua bên này.Gã sai vặt nam này khá khách khí, đây là nghề nghiệp của y, cũng không vì Phạm Ninh nhỏ tuổi mà không cởi mở.Đi trên hành lang dài hai bên có rất nhiều phòng nhỏ, mỗi gian phòng nhỏ đó chính là một người môi giới.Ngoài cửa dán các tin tức giới thiệu phòng nguyên, giới thiệu bà mối, giới thiệu thầy kiện, giới thiệu kinh doanh, hòa giải mâu thuẫn, bình định giá hàng,…!đủ loại, không có gì là không có.Người môi giới phụ trách tìm cửa hàng gọi là môi giới trang trạch, số lượng nhiều nhất có bảy đến tám nhà.Trên cửa có dán các loại tin tức về cửa hàng, nơi ở, mua bán có, cho thuê có, cực kỳ giống với môi giới bất động sản sau này.Đường Tàng Thư Trấn có cửa hàng gần đường, nửa mẫu đất, hai lầu, đoạn đường tốt, có thể thuê, có thể bán, giá thương lượng.
Cửa hàng Trấn Mộc Đổ ba mẫu đất, có thể mở tửu quán trà lâu, mười quan tiền một tháng.
Ba mẫu đất thuê mất mười quan tiền, Phạm Ninh thấy nếu là cửa hàng thì tiền thuê cũng không mắc.Đương nhiên, đây chỉ là trấn nhỏ, nếu là thành lớn như Ngô huyện hoặc Trường Châu huyện thì tiền thuê hoàn toàn khác.Phạm Ninh đi vào một gian phòng, trong phòng chỉ có người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà.Người đàn ông làm môi giới này thấy khách đến cửa vội vàng buông ấm trà ra cười nói: – Tiểu quan nhân, cần ta giúp gì sao?Phạm Ninh gật đầu một cái nói: – Cháu muốn tìm một cửa hàng.- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.Người đàn ông trung niên này khá khách khí, ông ta cười tủm tỉm hỏi: – Tiểu quan nhân cứ nói hết nhu cầu của mình, xem ta có thể trợ giúp gì không.Trong lòng Phạm Ninh khẽ động hỏi: – Cháu muốn biết tình huống về y quán trên trấn này, đại thúc có thể cung cấp về phương diện này không?- Hóa ra tiểu quan nhân muốn hành nghề y.- Cha cháu muốn mở y quán, để cháu đến hỏi thăm một chút.- Không thành vấn đề, chúng tôi ở nơi này chỉ dựa vào việc hỏi thăm tin tức mà sống, chỉ cần tin tức này không quá cơ mật thì ta có thể hỏi thăm được.Phạm Ninh lấy một trang giấy trong lòng ra, đây là bản phác thảo một phần kế hoạch của hắn, để mở y quán cần phải tìm hiểu tin tức gì?Hắn mang giấy đưa cho người môi giới, người môi giới nhìn nhìn giơ ngón tay cái lên khen: – Tiểu quan nhân, cậu đúng là người lành nghề.- Mấy tin tức có thể nghe được sao?Người môi giới cười nói: – Có vài vấn đề ta đã có sẵn đáp án, giống như mặt tiền cửa hiệu linh tinh, một số tin tức ta cần tìm người hỏi thăm ví như để mở y quán cần vật phẩm nào, tiền vốn nhiều hay ít, ta cũng phải tìm người khác nghe ngóng.
Như vậy đi, đưa năm trăm văn tiền, ta bao trọn, trong năm ngày tiểu quan nhân đến nơi này lấy tin tức, thế nào?.