Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 24
– Người đứng nhất?Tưởng viên ngoại trấn tĩnh lại, nhìn tên người đứng nhất là Phạm Ninh, Phạm Ninh là ai?Lại nhìn ra một bên, miệng ông ta há to, thôn Tưởng Loan, trấn Mộc Đổ.
– Là thí sinh thôn chúng ta ư?Tưởng viên ngoại kinh ngạc vạn phần: – Thôn chúng ta không có thí sinh nào là Phạm Ninh cả, có phải bọn họ viết sai tên không?Mặt Triệu Cầu khổ sở như bị vắt đến chảy nước, gã ta hạ giọng nói: – Phạm Ninh chính là A Ngốc.
– Không thể nào!Tưởng viên ngoại hô to lên: – Tại sao có thể là nó, nó là một tên ngốc, làm sao đứng đầu? Nhất định là lầm rồi.
Lúc này trợ giáo cao giọng đọc tên trúng tuyển: – Đứng thứ nhất là Phạm Ninh thôn Tưởng Loan, thứ hai là Chu Bội thôn Bản Trấn, thứ ba Lý Mẫn của huyện thành!.
.
Phạm Thiết Chu day day lỗ tai, kinh ngạc hỏi con trai: – Cha có nghe lầm không, hình như cha nghe đọc tên con?- Phụ thân không nghe lầm, đúng là tên con.
Mặt Phạm Thiết Chu mừng như điên: – Vậy là!.
Con thi đậu rồi hả?Lưu Khang bên cạnh hướng về Phạm Ninh giơ ngón tay cái lên, rồi nhìn Phạm Thiết Chu nói: – Phạm thúc không nghe rõ sao? Người đứng nhất là Phạm Ninh thôn Tưởng Loan.
– Hả?Phạm Thiết Chu giật mình trợn mắt há mồm, bỗng nhiên y kích động hét lớn: – Con tôi đứng nhất!Những người chung quanh nhìn về phía y, vẻ mặt hâm mộ, lập tức mọi người vỗ tay: – Chúc mừng! Chúc mừng!Phạm Thiết Chu có nằm mơ cũng không ngờ đứa con trai y lại đạt giải nhất, mặt y phấn khích đến đỏ bừng, vui đến nỗi không thể nói gì chỉ chắp tay hướng về mọi người cảm ơn.
Lúc này từ bên trong một trợ giáo khác đi ra cất giọng hô to: – Người đứng thứ nhất Phạm Ninh thôn Tưởng Loan có ở đây không?- Có có.
Phạm Thiết Chu giơ cao tay hô lớn: – Chúng tôi ở đây.
– Mời vào, viện chủ chúng ta có chuyện nói với các người.
Mọi người đứng tách ra thành một con đường, Phạm Thiết Chu cùng con trai đi vào nội đường, một tên cùng thôn với y có quan hệ không tệ là Trương Nhị Lang hô lớn: – Thiết Chu, chúc mừng!Phạm Thiết Chu vội chắp tay: – Cảm ơn Nhị Lang!Những người xung quanh hỏi Trương Nhị Lang: – Đứa nhỏ này là thôn Tưởng Loan các người sao? Không ngờ kỳ thi này lại đứng nhất, không tồi chút nào!Trương Nhị Lang thở dài một tiếng: – Không thể tưởng tượng được, có nằm mơ cũng không nghĩ ra, không ngờ A Ngốc!.
Đến trước cửa Phạm Thiết Chu bỗng nhiên thấy Tưởng viên ngoại, y hừ mạnh một tiếng kéo con trai đi vào học đường.
Sắc mặt Tưởng viên ngoại trắng bệch, thấp giọng lầu bầu: – Không có khả năng, nhất định lầm rồi, nó ngu ngốc như vậy!.
Triệu Cầu thở dài: – Viên ngoại, chúng ta thật sự nhìn lầm rồi, tiểu tử ngốc luôn giả bộ.
Tưởng viên ngoại thấy lòng đau như cắt, trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
– Ta tốn nhiều tiền như thế cho đứa con đi học nhưng thi không đậu, tên tiểu tử ngu ngốc kia lại đứng nhất! ! Trong phòng, Lưu viện chủ mời cha con bọn họ ngồi, rót trà nóng cho hai người, ông ta cười tủm tỉm nói với Phạm Ninh:- Chúng ta lại gặp mặt.
Phạm Ninh gật gật đầu: – Là Lưu viện chủ ưu ái cho học trò.
Lưu viện chủ hướng về Phạm Thiết Chu cười nói: – Con trai của ngươi thi vấn đáp đứng thứ nhất, thi viết đứng nhất, có thể nói cậu ấy là thí sinh ưu tú nhất trong năm năm trở lại đây của học đường chúng ta.
Phạm Thiết Chu khiêm tốn nói: – Viện chủ đã nói quá rồi.
– Ta chưa từng khen thưởng ai, tuy nhiên thi đậu học đường Diên Anh này cũng không là gì, đứa nhỏ này còn nhiều tài năng, nếu không ta cũng không khen hắn.
Lưu viện chủ lại nói với Phạm Ninh: – Hy vọng trò chịu khó học hành, bổ sung những kiến thức còn thiếu, tương lai có thể đạt được thành tựu rất cao.
Phạm Ninh đỏ mặt, Viện chủ chỉ ở đây là thư pháp của hắn chưa tốt, hắn vội vàng nói: – Học sinh nhất định sẽ cố gắng luyện tập thư pháp.
Lưu viện chủ mỉm cười, đứa nhỏ này tự biết rõ chính mình.
– Ta mời cha con các người đến chủ yếu có hai chuyện cần thương lượng với hai người.
Phạm Thiết Chu căng thẳng nói: – Viện chủ xin cứ nói!- Chuyện thứ nhất thật ra là chuyện tốt, dựa theo lệ thường người đứng đầu được miễn học phí, hàng năm chỉ cần mười quan tiền chi phí phụ là được, so với học sinh khác một năm tiết kiệm được mười lăm quan tiền.
Vẻ mặt Phạm Thiết Chu ngưng trọng, tuy rằng hàng năm tiết kiệm được mười lăm quan tiền là chuyện tốt, nhưng đối với bọn họ chi phí mười quan tiền cũng là gánh nặng vô cùng.
Phạm Ninh không kìm được sờ sờ túi sách bên trong tìm tiểu hồ lô mã não, cùng lắm thì mượn vật này gán nợ.
Lưu viện chủ thấy cha con hai người đều mặc áo vải thô, đoán chừng gia cảnh bọn họ không tốt.
Ông ta lại chậm rãi nói: – Mặt khác đối với học viên ưu tú của học đường có chế độ thưởng, Phạm Ninh đạt giải nhất cuộc thi hắn có thể được thưởng mười quan tiền.
Phạm Thiết Chu cũng nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá!Lưu viện chủ cười tủm tỉm với Phạm Ninh: – Học trên huyện cũng không có điều kiện học tốt như thế, một năm mười lăm quan tiền một đồng cũng không được miễn.
Phạm Thiết Chu vội vàng nói: – Chúng tôi không đi huyện thành học, sẽ học tại Diên Anh học đường.
Lưu viện chủ giơ ngón tay cái khen Phạm Thiết Chu: – Lựa chọn sáng suốt, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.
– Viện chủ quá khen.
Mặt Phạm Thiết Chu đỏ lên, vội chuyển hướng đề tài:- Không biết chuyện thứ hai là gì?- Đúng ra sang năm, đầu tháng một Phạm Ninh mới đến trường học, nhưng ta thấy Phạm Ninh tốt nhất qua mấy ngày nữa đi học luôn đi.
Phạm Thiết Chu ngây người: – Tôi không hiểu ý Viện chủ.
Lưu viện chủ cười nói: – Ta cho rằng Phạm Ninh không cần học từ đầu, có thể thăng một cấp trực tiếp lên cấp hai học lên, như vậy Phạm Ninh có thể học cùng lớp học sinh năm trước.
– Không học năm một có thể theo kịp hay không? Phạm Thiết Chu lo lắng nói.
– Năm thứ nhất chỉ học Luận ngữ và Mạnh Tử, mặt khác còn có Hiếu kinh, Phạm Ninh thấy có cần thiết phải học không? Lưu viện chủ chăm chú nhìn Phạm Ninh hỏi.
Phạm Ninh lắc đầu: – Cái này không cần học rồi.
– Vậy được rồi, năm thứ hai học Thi kinh, vậy chúng ta liền từ Thi kinh học lên.
Lúc mới bắt đầu Lưu viện chủ chỉ vì danh trà Bích Loa Xuân mà xem trọng Phạm Ninh.
Buổi chiều khi sát hạch cuộc thi không ngờ Phạm Ninh đã đọc qua Quản Tử, viết thơ cũng tươi mát lịch sự tao nhã.
Tục ngữ có câu ngàn vàng dễ kiếm, ngựa tốt khó tìm, Phạm Ninh như tiểu bảo mã thì làm sao ông ta bỏ qua được?Lưu Viện chủ thật sự vẫn lo lắng Phạm Ninh bị Triệu học chính bắt đi mất cho nên mới nhanh chóng bảo hắn đến trường trước để tránh đêm dài lắm mộng.
Ông ta bổ sung thêm: – Hai tháng này cũng miễn phí toàn bộ chi phí, sáng sớm ba ngày sau lại đến, không có vấn đề gì chứ?Phạm Thiết Chu yên lặng gật đầu, đương nhiên y không có vấn đề gì.
Hai cha con Phạm gia trở về thôn Tưởng Loan cũng đã khuya rồi, bọn họ vừa về đến cửa nhà, cửa bỗng nhiên mở ra, Trương Tam Nương chạy ra sân, hai tay ôm con trai kích động phát khóc.
– Nương tử, nàng biết rồi? Phạm Thiết Chu kinh ngạc hỏi.
.