Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 134
– Ba ngàn lượng bạc kia là cháu rất vất vả mới có thể tích lũy được, quăng cho tên tiểu tử thối kia chỉ sợ hắn thua lỗ mất hết, không bằng ông nội cho cháu mượn đi!Chu Nguyên Phủ trừng mắt, nhóc con này thật biết tính toán! Ân tình thì nàng muốn lấy, nhưng tiền thì lại không muốn tự mình bỏ ra.
– Ông nội, có được hay không vậy!Chu Bội kéo cánh tay ông nội làm nũng:- Ba ngàn lượng bạc với người không phải giống như mưa bụi sao?Chu Nguyên Phủ đối với đứa cháu gái bảo bối này đích thực không còn biện pháp nữa rồi, chỉ có thể đáp ứng thôi:- Được rồi! Được rồi! Ông nội đồng ý với cháu là được chứ gì.
Chu Bội trong lòng thầm đắc ý, chỉ cần ông nội chịu bỏ tiền ra, cái gì khách hàng á! Nguồn hàng á! Ông ấy có thể không quản sao?!.
– Lão gia tử, nơi này chính là nhà của cháu, thứ ông muốn chính là ở trong nhà cháu.
Phạm Ninh dẫn Chu Nguyên Phong đi tới trước cửa, hắn dùng lực gõ cửa:- Mẹ, con đã trở về!Chỉ chốc lát, cửa két kẹt mở ra, Trương Tam Nương nhìn thấy con trai trở về cười nói:- Sớm như vậy đã trở về rồi sao, không phải nói thọ yến buổi tối mới kết thúc sao?- Ta thật đã nghĩ rằng buổi tối mới trở về, nhưng mà có vị lão tiên sinh chờ không được nữa rồi!Trương Tam Nương lúc này mới phát hiện ra phía sau con trai còn có một lão ông đi theo, nàng hoảng sợ:- Ninh nhi, lão nhân gia này là! Chu Nguyên Phong cười nói:- Ta là ông ba của Chu Bội, có chút việc nhờ lệnh lang giúp đỡ, quấy rầy rồi.
– A! Đại quan nhân mời người vào.
Trương Tam Nương nghe đến huynh đệ của Chu đại quan nhân, nàng lập tức luống cuống tay chân, vội vàng nói:- Ninh nhi, con mau mời đại quan nhân vào nhà ngồi, mẹ đi tìm cha con.
– Nương, không cần đi tìm phụ thân, lão tiên sinh cùng con thảo luận một vài sự tình của trận đấu huyện sĩ, đợi một lát sẽ trở về.
Trương Tam Nương do dự không ngừng, nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:- Được rồi! Ninh nhi, con hãy quan tâm khách khứa.
– Lão tiên sinh mời đi theo cháu!Phạm Ninh dẫn Chu Nguyên Phong đến lầu nhỏ mình ở, phần lớn các gian phòng ở lầu nhỏ đều trống không, Phạm Ninh mở ra một căn phòng trống ở lầu một, đẩy cửa ra, một mùi rượu đậm đặc phả vào mặt.
Nơi này chính là phân xưởng chế rượu của Phạm Ninh.
Tuy rằng Trương Tam Nương tương đối thích lục soát phòng của con trai, nhưng ở một phương diện nào đó thì tương đối tiến bộ, nàng bình thường sẽ không can thiệp tới kế hoạch kiếm tiền của con trai.
Phạm Ninh đốt sáng đèn lên, mắt Chu Nguyên Phong liền sáng lên, ông lập tức bị đèn trong tay Phạm Ninh hấp dẫn, đây dường như không phải là đèn dầu!Đây chính là đèn cồn do Phạm Ninh tự phát minh, hắn đem rượu nhiều lần chưng cất tinh luyện đến bảy mươi độ, thì có thể dùng để chiếu sáng rồi, nhưng đây chỉ là hắn làm chơi, tuyệt đối không có giá trị buôn bán, cũng không cần tốn tiền mua nến nữa.
Hắn vốn muốn suy nghĩ sẽ để cho phụ thân dùng để khử trùng vết thương, nhưng phụ thân dùng nước muối đậm đặc khử trùng cũng không tệ, không cần phải dùng rượu cồn.
– Chẳng lẽ đây là rượu?Chu Nguyên Phong ngửi thấy được mùi vị.
– Phải nói là cồn, tinh hoa của rượu, nó có thể thiêu đốt, tuy nhiên để chiết ra thật sự rất khó khăn, hơn nữa chi phí vốn quá lớn, một vò rượu Bình Giang phủ chỉ chiết ra được có một ly, quá dữ tợn rồi.
Trong lòng Chu Nguyên Phong đối với sự vật mới này tràn đầy hứng thú, ông ngắm nghía đèn cồn cả nửa ngày, lúc này mới đem đèn đặt lại giữa phòng.
Trước đây khi chưa có sự xuất hiện của rượu chưng cất, rượu của mỗi triều đại là cùng một loại được truyền từ đời này sang đời khác, rượu có tốt hay không thì dựa vào Tam tửu ngũ vị để phân biệt.
Tam tửu chia thành sự tửu, tích tửu và thanh tửu.
Sự tửu chính là rượu sản xuất vì một vài sự việc nào đó, ví dụ như rượu Đồ Tô dùng cho lễ mừng năm mới, rượu Hung Hoàng dùng cho Đoan Ngọ, rượu Đông Nhưỡng dùng trong ngày đông chí, rượu dùng để hiến tế, …Bởi vì thời gian lên men ngắn, cho nên hương vị tương đối kém.
Tích tửu là loại rượu chỉ để được trong thời gian ngắn, hương vị tương đối dịu nhẹ, bình thường rượu được bán trên thị trường đều là tích tửu, để lâu một chút sẽ bị lên men.
Anh hùng trong Thủy Hử thường mắng, Rượu của cái tiệm chết tiệt nhà ngươi chua rồi! ý chỉ đây chính là tích tửu, đến Thấu Bình Hương mà Võ Tòng uống kia cũng là tích tửu.
Tích tửu rất đục, bã và cặn rượu tương đối nhiều, cho nên được gọi là rượu đục.
Thanh tửu là loại đông ủ hạ chín, thời gian lưu giữ lâu nhất, màu rượu trong trẻo, là một trong những loại rượu ngon nhất, cho nên giá cả cũng là mắc nhất.
Thơ Lý Bạch có nói: Bình vàng rượu trong mười ngàn đấu, chính là nói một đấu thanh tửu được bán mười quan tiền.
Ở Đông Kinh Biện Lương loại rượu nổi tiếng nhất đối với quan khách của các tửu điếm là thanh tửu, Thiên Nhật Xuân mà Phạm Ninh mang về từ nhà Trung Sơn Viên ở kinh thành chính là một lại thanh tửu.
Mà ngũ vị trong rượu được phân biệt dựa trên sự hình thành màu của rượu, căn cứ vào mức độ đục màu của rượu mà phân thành phiếm vị, lễ vị, áng vị, đề vị và trầm vị, ngũ vị đều là chỉ rượu đục, chỗ này không thể nói tỉ mỉ được.
Mặt khác Đại Tống còn thịnh hành rượu cam quýt, rượu nho, rượu lê, rượu mơ, rượu dừa và rượu trái cây, còn có rượu lên men từ sữa của Khiết Đan, Tây Hạ, hoặc là rượu ngâm thuốc của người giàu có, v.
v! Chu Nguyên Phong đi đến giữa phòng, thấy một chậu than khá lớn, Phạm Ninh dùng nó để nhóm lửa.
Trên chậu than có để một cái vò đất, úp trên vò đất là một cái nồi sắt, đây chính là khí cụ đông lạnh rượu cồn, trên miệng nồi có treo một ống trúc, cồn đông lạnh liền theo ống trúc này chảy vào trong chén.
Kỳ thật nguyên lý chưng cất vô cùng đơn giản dễ làm, cũng giống như một tờ giấy, đâm một cái liền rách, nhưng mãi cho đến giữa thời nhà Nam Tống, công nghệ chưng cất mới được xuất hiện.
– Lão gia tử, đây chính là bí quyết gia công của cháu!Chu Nguyên Phong nhìn cả nửa ngày, ông vẫn không hiểu được.
– Phạm thiếu lang, ta thật sự là nhìn không ra, phiền cháu biểu diễn một lần đi!Tối hôm qua Phạm Ninh cũng đã chuẩn bị xong, hắn lấy ra một bình rượu Bình Giang Kiều còn dư hơn phân nửa, đổ nửa bát rồi cười đưa cho Chu Nguyên Phong:- Lão gia tử, mời người nếm thử trước loại rượu này.
Chu Nguyên Phong nhận bát rượu nếm thử, quá quen thuộc rồi, đây là rượu Bình Giang Kiều do chính phân xưởng của mình ủ.
– Rượu này ta đã biết, sau đó làm như thế nào?Lúc này, Trương Tam Nương bưng vào phòng hai chén trà, nàng nhăn mày:- Ninh nhi, tại sao con lại mời khách uống rượu ở chỗ này, sao con không nói sớm, mẹ có thể đi chuẩn bị một vài món ăn!- Mẹ! Không phải uống rượu, con đang dạy lão tiên sinh ủ rượu, chuyện rất quan trọng, người cứ ra ngoài trước đi!Phạm Ninh tiếp nhận chén trà, đẩy mẫu thân ra ngoài.
Trương Tam Nương thoáng bối rối, nàng thấy đại quan nhân vô cùng chuyên chú, cũng ngại hỏi nhiều, quay người rời đi.
Trong phòng, Phạm Ninh đổ rượu vào trong vò đất, một chậu củi lửa được châm, không bao lâu, trong phòng bắt đầu tràn ngập mùi rượu.
.