Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 130
Lão già cầm tay Phạm Ninh cười ha hả nói:- Ta là Chu Nguyên Phong, ta biết cháu là thần đồng họ Phạm, không nghĩ tới học đã giỏi, lại còn có tay nghề ủ rượu giỏi.
Phạm Ninh khẽ cười nói:- Nếu Chu viên ngoại có hứng thú, chúng ta hãy ngồi xuống bàn luận.
– Có hứng thú! Có hứng thú!Chu Nguyên Phong cười mắt híp lại thành một đường, vội vàng hô:- Bội nhi, hãy sắp xếp cho chúng ta một căn phòng, ta và Phạm Ninh ngồi nhờ một chút.
Chu Bội dẫn Phạm Ninh và Tam tổ phụ tới phòng ngắm cảnh của mình, Phạm Ninh quan sát phòng một chút, trong phòng bài trí vô cùng tao nhã, gần như không có đồ dùng gia đình, chỉ có mỗi một cái bàn tròn vẽ hoa cúc và mấy cái ghế.
Bên ngoài phòng là một căn nhà trên mặt nước khắc hoa vô cùng tinh xảo, ngồi dựa vào lan can nhà thủy tạ, phong cảnh vườn hoa lớn đều trong tầm mắt.
Phạm Ninh rất thích gian phòng ngắm cảnh này, hắn chậm rãi đi đến lan can thưởng thức phong cảnh, làn gió xuân mơn man trên mặt.
Nhưng Chu Nguyên Phong lại không có chút tâm tư ngắm cảnh nào.
Lòng ông như lửa đốt hỏi:- Cậu Phạm có thể nói cho ta biết rượu kia có phải tự ủ không, hay là mua bên ngoài?Phạm Ninh khẽ cười:- Rượu này tất nhiên không phải là tự ủ, là cháu mua rượu ở Bình Giang Kiều, sau đó bản thân lại gia công chút.
– Rượu Bình Giang Kiều?Chu Nguyên Phong ngây người, rượu Bình Giang Kiều là do chính tiệm của mình làm ra sao? Sao vị lại không giống nhau.
Lão bỗng nhiên hiểu ra, mấu chốt chính là kỹ thuật gia công như lời Phạm Ninh.
Chu Nguyên Phong sản xuất rất nhiều thứ, rượu chỉ là một trong số đó, nhưng lại là cái chính, có thể xếp ông ấy vào sáu người bán rượu lớn nhất trong thiên hạ.
Chu Nguyên Phong đương nhiên hiểu được kỹ thuật ủ rượu của Phạm Ninh rất có giá trị, nếu mình nắm giữ được, nhất định vị trí số một trong thiên hạ sẽ rơi vào tay mình.
Trong lòng Chu Nguyên Phong cảm thấy rất sốt ruột, người tới tham gia lễ mừng thọ toàn là nhà quyền quý, trong tay ai mà chẳng có một thẻ bài được ủ rượu.
Nếu chẳng may bình rượu kia truyền đi, chỉ sợ một mình mình nắm giữ bí quyết ủ rượu không phải dễ dàng như vầy.
– Cậu Phạm này, cháu vừa mới nói đến kỹ thuật này, là riêng của Mộc Đổ trấn sao?Gấp thì gấp, nhưng Chu Nguyên Phong vẫn muốn biết kỹ thuật này đến cùng chỉ mình Phạm Ninh biết hay là cả địa phương biết?Phạm Ninh thản nhiên cười:- Chỉ sợ đi khắp Mộc Đổ trấn cũng không tìm được bình rượu thứ hai như của ta.
Chu Nguyên Phong lập tức mừng rỡ, lão lập tức đi thẳng vào vấn đề:- Cái kỹ thuật ủ rượu đó có thể để lại cho ta không?Phạm Ninh không trả lời, hắn quay đầu cười với Chu Bội đang gặm hạt dưa, nói:- Ta đoán đại ca ngươi đã làm xong pho tượng, khắc rất là sống động, hay ngươi tặng lại cho ta đi.
– Chỗ đại ca ta còn có một đống lớn tượng đá đấy! Ngươi muốn ta liền tặng cho ngươi.
Nói xong, nàng lại gặm hạt dưa như trước, không có ý đứng dậy.
Trong lòng Phạm Ninh buồn phiền, sao nàng ta lại không hiểu ý mình rồi.
Chu Bội sớm đã biết rõ suy nghĩ của hắn, cười lạnh nói:- Muốn đuổi ta đi, cứ việc nói thẳng nha! Nói vòng vo ta không hiểu.
– Bội nhi, hay là cháu đi ra kia chơi đi!Chu Bội đảo con mắt một vòng, rõ ràng ngay cả Tam tổ phụ của nàng, nàng cũng không chịu nể mặt.
Hai người không còn cách nào đành phải đàm phán trao đổi trước mặt nàng.
– Chu viên ngoại, yêu cầu của cháu không cao, chợ đá của Mộc Đổ trấn có một cửa tiệm, tên là tiệm đá Từ Ký Kỳ Thạch, ngày hôm qua bị quan phủ niêm phong rồi, có khả năng sẽ bị đem bán đấu giá, cháu muốn cửa tiệm đó.
Chu Nguyên Phong vuốt râu cười:- Chỉ có vậy thôi sao? Cháu thật sự có thể nói lại một yêu cầu khác.
Phạm Ninh lại lắc đầu:- Cháu là người rất tin vào duyên phận, ta rất muốn có cửa tiệm đó, nhưng trong mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng ngày hôm qua cơ hội đột nhiên xuất hiện, có lẽ là ông trời sắp xếp cho cháu.
Lúc này Chu Bội đột nhiên nói:- Tam a công, tên nhãi này bị ngu đần, người hãy giúp hắn đi.
Trong lòng Chu Nguyên Phong cười khổ, tên nhóc này làm gì mà ngu đần, hắn còn không phải dạng khôn khéo bình thường ấy chứ!Ngu đần một lần trước mặt một người buôn rượu, hắn liền phát tài rồi.
Chu Nguyên Phong không chỉ muốn kỹ thuật đó, mà còn muốn chỉ mình mình nắm giữ nó thôi, lão nhìn Chu Bội, lại nhìn qua Phạm Ninh, trong lòng thở dài một tiếng, tiếc là đứa trẻ thật sự không nắm được cơ hội lớn.
Lão suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi nói:- Ta cho cháu hai lựa chọn, một là cho cháu cửa tiệm đó, hoặc cho cháu hoa hồng của bình rượu, dùng kỹ thuật ủ rượu của cháu làm ra rượu, mỗi lần bán đi một bình, ta liền cho cháu nửa phần tiền tăng giá.
Những lời này nghĩa là gì? Chính là một bình hai mươi văn, sau khi dùng kỹ thuật ủ rượu của Phạm Ninh, giá có thể lên tới trăm văn một bình, như vậy là tăng giá tám mươi văn.
Mà nửa phần giá tăng lên chính là năm phần trăm, bán một bình rượu có thể được lấy bốn văn tiền.
Năm phần trăm cũng không phải là thấp, phải nghĩ đến các loại tốn kém khác, còn bị triều đình và quan lại thu tiền nhiều, Chu Nguyên Phong vẫn là rất có thành ý.
Phạm Ninh cười nói:- Ông lo cháu cũng trở thành một buôn rượu giỏi giống như các người!Chu Nguyên Phong vuốt râu cười nói:- Đó là điều đương nhiên!Kỳ thật Phạm Ninh cũng không muốn nhận tiền thuê của ông ấy, hắn có được cửa hàng kia là đủ rồi, trong lòng hắn hiểu rất rõ, kỹ thuật cất rượu này cũng khá đơn giản, không giữ bí mật được lâu, sẽ truyền ra rất nhanh.
Lấy tiền thuê cũng không có ích gì.
Chẳng qua để xóa bỏ lo ngại của Chu Nguyên Phong, Phạm Ninh vẫn đồng ý.
– Được rồi, nếu ông có thành ý như vậy, cháu từ chối thì là không phải phép, cháu hứa không tiết lộ kỹ thuật.
Chu Nguyên Phong do dự một chút, chỉ hứa thôi thì chưa đủ, phải ký một bản thỏa thuận giữ bí mật mới được.
Lúc này, Chu Bội bỗng lên tiếng:- Tam a công, cháu có thể bảo đảm về phía Phạm Ninh.
Chu Nguyên Phong lập tức cười to:- Bỏ đi! Bỏ đi! Ta không so đo với mấy đứa trẻ con như các cháu, cậu Phạm, ta ghi nhớ lời hứa của cháu, chúng ta cứ quyết định vậy đi.
***Đã thỏa thuận xong, Chu Nguyên Phong chỉ tiếc không thể thực hiện giao dịch luôn, dù sao hôm nay cũng là ngày mừng thọ của đại ca lão, lão liền hẹn Phạm Ninh đến tối.
Chu Nguyên Phong trở lại tiền đường đón khách mới.
Chu Bội suy nghĩ một lát rồi hỏi:- A Ngốc, ngươi thật sự muốn buôn bán đá?Phạm Ninh thở dài:- Ngươi không biết được nỗi khổ của người bình thường ở tầng lớp thấp nhất của xã hội đâu, không phải ta đi buôn đá mà là ta tạo ra một con đường làm ăn cho nhị thúc của ta.
Cửa tiệm của thú ấy sắp phá sản rồi, thúc ấy còn phải nuôi hai đứa con trai đi học, còn nuôi gia đình, ta nhất định phải giúp thúc ấy.
– Nhưng đó vẫn là cửa tiệm của ngươi chứ?Phạm Ninh cười tủm tỉm:- Ta còn phải vào kinh thành tham gia thi cử, dù sao cũng phải kiếm tiền đi đường chứ!Chu Bội vừa bực mình vừa buồn cười:.