Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 120


Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 120


Chính là câu đối mà Phạm Ninh đưa cho Lý Vân.

Xử thế vô kỳ duy trung duy thứ;Trị gia hữu đạo khắc cần khắc kiệm.

Chỉ thấy huyện lệnh Lý Vân đang ngồi trước bàn phê duyệt hồ sơ.

Phạm Ninh vội vàng tiến lên thi lễ:- Học sinh Phạm Ninh, tham kiến huyện quân đại nhân.

Lý Vân bỏ bút xuống, ha hả cười:- Người đứng đầu huyện sĩ chúng ta hiện tại hẳn là ở quê nhận thịnh tình khoản đãi của nhóm thân hào nông thôn, tại sao lại tới huyện thành?Phạm Ninh không chút hoang mang nói:- Tối qua trong nhà mất trộm, sự tình trọng đại, học sinh đặc biệt gặp huyện quân báo án.

Lý Vân hoảng sợ:- Trong nhà ngươi bị trộm?Phạm Ninh gật đầu, Lý Vân lại vội vàng nói:- Vậy có thông báo cho kỳ trưởng chưa?- Lúc ấy đã báo, bắt được một tiểu tặc trong đó, kẻ còn lại đang bị truy nã, nhưng hai tên trộm này là bị người sai khiến mà tới, kỳ trưởng không dám đắc tội kẻ chủ mưu.

Lý Vân nhướn mày:- Là ai giật dây?- Là Lý chưởng quỹ của Từ Ký Kỳ Thạch Quán, tên là Lý Tuyền.

Lý Vân cũng là người yêu đá, ông ta đương nhiên biết Kỳ Thạch Quán ở Mộc Đổ là sản nghiệp của Từ gia, chuyện này sao lại dính đến Từ gia, trong lòng ông ta cảm thấy có chút kì quái.


Phạm Ninh lại bình tĩnh nói:- Sao huyện quân không hỏi cái gì bị trộm mất?Lúc này Lý Vân mới phản ứng kịp, vội vàng hỏi:- Bị trộm mất cái gì?Phạm Ninh thong thả:- Bị trộm đi hai đồ vật, một là một khối đá Thái Hồ cực phẩm, cái còn lại là một chiếc quạt, đá Thái Hồ mất thì mất, chỉ là mấy trăm lượng bạc, nhưng dây đeo quạt lại không phải chuyện vừa.

– Tại sao nói như vậy? – Lý Vân hơi hồ đồ rồi, đá Thái Hồ mấy trăm vạn lượng bạc không thèm để ý, một dây đeo quạt nho nhỏ lại không phải là chuyện vừa.

Phạm Ninh lấy một hộp gấm từ trong lòng ra, đưa cho Lý Vân:- Huyện quân nhìn sẽ biết.

Lý Vân mở hộp, không ngờ lại thấy được chuỗi vòng tay phỉ thúy màu tím cực phẩm, ông ấy hít lạnh một hơi.

Trong của hồi môn của thê tử ông ấy cũng có một cây trâm phỉ thúy thượng phẩm, không ngờ trị giá mấy ngàn quan, phẩm kém xa chuỗi vòng phỉ thúy tím này, chuỗi vòng tay phỉ thúy tím này quả thực rất quý.

– Huyện quân đại nhân, đây là học sinh ở trong phủ Bàng tướng công hiến thơ cho Thiên tử, Thiên tử ban cho vòng tay.

– Cái gì!Lý Vân như bị bỏng, nhanh chóng đặt hộp gấm lên bàn, kinh ngạc mười phần hỏi:- Đây… đây là vật Thiên tử ngự tứ?- Đúng vậy!Lý Vân lại nhìn kỹ vòng tay màu tím một chút, trong thư nhạc phụ ông ấy đề cập tới việc Thiên tử yêu quý Phạm Ninh, cũng ban thưởng, chẳng lẽ đây là trọng thưởng của thiên tử?Châu báu quý trọng như vậy cũng chỉ có hoàng thất mới có thể có được, Lý Vân rất rõ ràng gia cảnh của Phạm Ninh, của hồi môn của vợ mình cũng không tốt như thế, lại càng không phải nói nhà Phạm Ninh.

Lúc này, Phạm Ninh chậm rãi nói:- Lúc ấy thiên tử ban cho ta hai đồ vật, một là vòng tay phỉ thúy này, một cái khác là dây đeo quạt bạch ngọc.

Mắt Lý Vân bỗng trừng lớn:- Ngươi nói, dây đeo quạt bạch ngọc mà thiên tử ban cho ngươi, tối hôm qua bị người trộm mất?Phạm Ninh gật đầu, chỉ vào cây quạt trong tay, nói:- Dây đeo quạt bạch ngọc kia vốn dĩ treo tại cây quạt này, nhưng ta ngại cây quạt không xứng, liền tháo xuống để vào trong ngăn kéo, tính mua một chiếc quạt xếp tốt nhất ở thị trấn để ghép thành đôi, kết quả tối hôm qua về nhà, trong phòng hỗn độn, cây quạt vẫn còn, nhưng dây đeo quạt lại không còn.

Trên trán Lý Vân toát mồ hôi, đồ vật thiên tử ban tặng bị trộm, bất kể như thế nào thì đây cũng là một vụ án lớn, nếu tin tức truyền vào trong kinh thành, khiến thiên tử tức giận, chính ông ta cũng đừng mơ có thể tiếp tục làm huyện lệnh.

Trong lòng ông ta vô cùng khẩn trương, trầm tư một lát lại hỏi:- Vừa rồi ngươi nói bắt được một tên tiểu tặc?Phạm Ninh gật đầu:- Vốn có hai tên nhưng lại chạy mất một, chỉ tóm được một tên.

Lúc này Lý Vân quát tháo:- Người đâu!Một gã tay sai vào nhà, hành lễ:- Ti chức có mặt!- Lập tức gọi Đô Đầu đến gặp ta!Tên tay sai xoay người đi ra ngoài, Lý Vân lại an ủi Phạm Ninh:- Ngươi cứ yên tâm, án này ta nhận, cho ngươi đặc ban, tuy nhiên tạm thời ngươi không nên lộ ra, để tránh rút dây động rừng.

Sở dĩ Phạm Ninh dám không có căn cứ lôi ra một cái dây đeo quạt bạch ngọc, là bởi vì trong lòng hắn biết rất rõ, Lý huyện lệnh này sốt ruột bảo vệ chức quan, tuyệt đối sẽ không báo cáo lên phía trên.


Xem hiện tại, Lý huyện lệnh ngay lập án cũng không chịu làm, liền biết tâm tính tự bảo vệ mình của ông ta.

Về phần Từ gia, cũng không dám rêu rao.

Nếu hắn có một chuỗi vòng tay phỉ thúy thiên tử ngự tứ, ai dám nói hắn không có một chiếc dây đeo quạt bạch ngọc khác mà thiên tử ban cho?Phạm Ninh khom người thi lễ:- Hết thảy nhờ huyện quân làm chủ!Lúc này, một đại hán râu quai nón ba mươi mấy tuổi bước nhanh vào nội đường, thân hình y dũng mãnh, tiếng như chuông lớn, khom người thi lễ:- Ti chức Lục Hữu Căn tham kiến huyện quân!Vị đại hán cường tráng này chính là Đô Đầu huyện Ngô – Lục Hữu Căn, y là người xã Lục Mộ huyện Trường Châu, võ nghệ cao cường, ba năm làm đô đầu, bắt vô số tên trộm.

Lý Vân phân phó y:- Tối hôm qua nhà Phạm Ninh bị trộm, bắt được một tiểu tặc, hiện tại ở trong tay kỳ trưởng trấn Mộc Đổ, ngươi mang vài cung thủ bắt tiểu tặc này tới huyện, tốt nhất bắt tiểu tặc chạy trốn kia lại, đây là án lớn, ngươi không thể cẩu thả.

– Ti chức rõ, bây giờ xuất phát ngay!Lục Hữu Căn thi lễ, xoay người rời đi.

Lý Vân cười nói với Phạm Ninh:- Phá án phải từng bước một, tóm lại ngươi yên tâm, trong vòng ba ngày, ta nhất định lấy lại công bằng cho ngươi.

Phạm Ninh khom người thi lễ:- Hậu ái huyện quân dành cho học sinh, học sinh vô cùng cảm kích.

Hai ngày nay Từ Trọng không tới phủ học, lão đang bận rộn chuyện tôn tử nhập tịch Tuyên Châu đọc sách.

Đại Tống quản rất nghiêm người xứ lạ tới tham gia khoa cử, đại đa số châu phủ đều có điều khoản nghiêm khắc, không chỉ phải lấy hộ tịch, ở lại đây bao nhiêu năm, có nhà cửa điền sản, hơn nữa còn cần tịch quán.

Tịch quán có hai ý nghĩa, tịch là chỉ hộ tịch của học sinh, mà quán chỉ đất ở của tổ tiên, hạn định trong ba đời.


Thông tục một chút chính là, ngươi phải là người địa phương.

Nhưng Tuyên Châu chỉ nhìn tịch, không nhìn quán, hơn nữa nhập tịch ba năm là có thể tham gia khoa cử Tuyên Châu, quả thực làm cho Từ Trọng vui mừng quá đỗi.

Mặc dù trình độ cạnh tranh ở Tuyên Châu cũng kịch liệt không thua kém phủ Bình Giang, nhưng Từ Trọng cũng không để ý, lão chỉ cầu tôn tử có tư cách tham gia thi đồng tử là được.

Hơn nữa thái độ của viện chủ Dư Khánh học đường cũng làm cho lão rất hài lòng.

Mặc dù không thể đạt giải nhất trong đại hội thi thần đồng ở Dư Khánh học đường, nhưng Trình Trứ cũng không bãi bỏ thái độ trước kia, mà tiếp tục hứa hẹn giúp Từ Tích trụ lại ở Tuyên Châu.

Thậm chí thủ tục nhập huyện học Tuyên Thành cũng đều làm thay Từ Tích, tôn tử bất cứ lúc nào cũng có thể đi Tuyên Thành đọc sách.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.