Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 116


Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 116


– Thiết Chu nói hay lắm.


Mọi người khen.Lúc này Chu Nguyên Phủ mang một chiếc phong bì lì xì cho Phạm Thiết Chu: – Đây là tâm ý của mười mấy viên ngoại chúng ta, giúp đỡ Phạm Ninh tiếp tục đi học, mang về vinh quang hơn nữa cho Mộc Đổ trấn chúng ta.- Còn có bảng hiệu này nữa, cũng là chúng ta muốn cổ vũ Phạm Ninh.Ông ta mang bảng hiệu giơ lên cao, chỉ thấy mặt trên có bốn chữ vàng óng to tướng Thiên phú thần đồng.Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay hoan hô không ngớt.Tin tức Phạm Ninh đoạt được giải nhất huyện sĩ nhanh chóng lan truyền toàn trấn, toàn bộ Mộc Đổ trấn trở nên sôi nổi……Giữa trưa, Phạm Thiết Chu đặt tiệc rượu đãi các vị viên ngoại.Từ khi làm y sư, Phạm Thiết Chu không còn là một người chỉ biết đánh cá như trước kia, trong đầu lúc nào cũng chỉ có trồng trọt đánh cá Thái Hồ.Y cũng hiểu được kết giao bằng hữu như thế nào, làm thế nào để mở rộng quan hệ, dùng thời gian lập danh tiếng cho mình.

Trong phạm vi mười dặm đều biết đến ở Mộc Đổ trấn có một Phạm y sư trị liệu rất tốt, hơn nữa nhiệt tình, thu phí hợp lý, mẹ góa con côi chữa bệnh không lấy tiền, nhân phẩm tốt vô cùng.Lần này con trai đoạt được giải nhất huyện sĩ, y lại có cơ hội giao tiếp với những nhân vật thượng tầng của trấn.

Đây là bước đi quan trọng để y hướng đến thân phận thân hào nông thôn.Tan tiệc rượu, Phạm Thiết Chu về nhà, Trương Tam Nương thấy trượng phu miệng đầy mùi rượu vội lấy nước cho y rửa mặt.- Nương tử, chiều nay Ninh nhi về rồi, chúng ta cũng phải ăn mừng thật lớn mới được.Trương Tam Nương lấy khăn đưa cho y cười nói: – Hôm nay con trai mang lại thể diện cho chàng rồi.- Đúng vậy.Phạm Thiết Chu cảm khái nói: – Nhóm người viên ngoại ai cũng kính rượu ta, con trai có tiền đồ, cha mẹ cũng được thơm lây.Dừng một chút, Phạm Thiết Chu lại cười nói: – Chu đại quan nhân còn luôn hỏi ta, làm thế nào mà Ninh nhi biến thành thần đồng, ta không biết trả lời thế nào.- Có gì mà không trả lời được, thiếp nhớ khi Ninh nhi mang bệnh, mỗi ngày chàng đều nấu cây kim ngân cho con uống, buổi tối còn dừng nước gừng tắm cho con.


Sau này khi Ninh nhi khỏi bệnh, liền thay đổi toàn bộ, chàng quên rồi sao?Phạm Thiết Chu gãi đầu: – Đúng là có chuyện này, nhưng không phải là tác dụng của cây kim ngân và nước gừng, ta thật không dám nói.- Mặc kệ, nếu có người hỏi thì chứng ta cứ nói vậy.Phạm Thiết Chu cười khổ, chuyện này sao có thể kết luận bậy bạ như thế được chứ?Y nhặt hồng bao lớn trên bàn hỏi: – Bọn họ đưa hậu lễ gì thế?- Chàng không hỏi, thiếp cũng quên mất, bên trong là khế đất, năm mươi mẫu đấy.- Năm mươi mẫu đất.Phạm Thiết Chu líu lưỡi: – Ôi, lễ này đủ long trọng đấy, gần bốn trăm quan tiền rồi.Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chân chạy nhanh, Trương Tam Nương nhanh chóng đứng lên: – Ninh nhi trở về rồi.Tiếng bước chân này nàng đã quá quen thuộc.Phạm Ninh nhanh như gió vọt vào nhà, chạm mặt mẫu thân Trương Tam Nương, phụ thân Phạm Thiết Chu đi theo phía sau.- Nương, con đã trở về!Phạm Ninh vừa dứt lời, liền được mẫu thân Trương Tam Nương ôm vào lòng, xúc động tới mức nước mắt rơi rào rào.- Nhi tử của nương cho nương thể diện rồi.- Không chỉ thể diện, còn kiếm tiền cho nương nữa!Phạm Ninh lấy một túi đeo từ trong túi sách ra, cười tủm tỉm nói: – Trong đây có thứ nương thích nhất.Trương Tam Nương nín khóc, mỉm cười, gõ đầu hắn một cái: – Nhóc bại hoại, nói như nương là người tham tiền ấy.Tuy nói vậy, Trương Tam Nương vẫn cầm lấy túi đeo, vui mừng hỏi: – Có bao nhiêu?- Năm mươi lượng bạc!Trương Tam Nương lập tức cười đến không khép nổi miệng, quay đầu hướng trượng phu, nói: – Cha nó à, có năm mươi lượng bạc!Phạm Thiết Chu cười ha hả xoa nhẹ tóc nhi tử, quan tâm hỏi: – Sao con lại trở về?- Con ngồi thuyền về cùng Lưu viện chủ, phụ thân, Lưu viện chủ nói, coi như phần thưởng cho con, về sau cũng không cần thanh toán năm quan tiền thuê y quán mỗi tháng nữa.Phạm Thiết Chu hoảng sợ: – Ích Sinh Đường là Lưu viện chủ của các con mở ư?- Hình như Từ Tể Đường cũng là sản nghiệp của ông ấy, con cũng mới biết.- Nhưng một chút tiền thuê cũng không trả, cũng không tốt lắm đâu.Phạm Thiết Chu suy xét tương đối nhiều, y lo các y sư khác sẽ có ý kiến.- Có cái gì không tốt?Trương Tam Nương khinh bỉ nhìn thoáng qua trượng phu:- Chàng suốt ngày băn khoăn như thế này, lo lắng như thế khác, đây là nhi tử của chàng kiếm được, có bản lĩnh bọn họ cũng đi thi thần đồng đi.Vừa dứt lời, Trương Tam Nương bỗng cảm thấy giữa ngực và bụng có một trận buồn nôn, nàng vội vàng che miệng lại chạy vào trong phòng.Phạm Ninh ngẩn ra: – Nương làm sao vậy?- Nương con khả năng lại có bầu rồi.


Phạm Thiết Chu ấp úng nói.Phạm Ninh nghe vậy mừng rỡ, đây là chuyện tốt! Nếu chính mình không ở nhà, phụ mẫu cũng có một hài tử ở bên bồi bọn họ.- Có thể xác định chưa?Phạm Thiết Chu lắc đầu: – Bây giờ vẫn chưa thể xác định, hôm nay nàng đi Ích Sinh Đường bắt mạch, ý kiến của bốn y sư không giống nhau, ta cũng có chút hồ đồ rồi.Buổi tối, Phạm Thiết Chu lại đặt một bàn tiệc rượu ở Bạch Vân Tửu Lâu, vợ chồng hai người chúc mừng đứa con đạt giải nhất thần đồng.Chủ tửu lâu nghe nói là khánh chúc cho tiểu thần đồng trấn Mộc Đổ, ông ấy miễn tiền thức ăn và rượu, còn cho Phạm Ninh một bộ bút nghiên giấy mực tốt nhất.Ra khỏi tửu lâu, trời đã tối đen, hôm nay Trương Tam Nương cao hứng, uống vài chén rượu, khuôn mặt xinh đẹp hồng hây hây, lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.- Đại Lang, chàng xem chúng ta chuyển về nhà cũ được không? Thiếp thật sự không quen sống ở trấn.Đây là lần thứ hai Tam Nương đề cập với trượng phu về việc này.Phạm Thiết Chu cũng không có ý kiến gì về ý kiến chuyển về thôn Tưởng Loan, dù sao cha mẹ y ở bên kia, chỉ có điều y cảm thấy đây là thê tử nhất thời nóng đầu, thật sự chuyển về thì nàng lại hối hận.Phạm Thiết Chu cười nói: – Ta vẫn nói câu kia, nàng thật sự nghĩ kĩ, quyết định chuyển về, ta hoàn toàn ủng hộ, dù sao thôn Tưởng Loan cách thôn trấn cũng không xa, đi đường sông cũng chỉ nửa canh giờ, ta có thể mỗi ngày về nhà.- Ninh nhi, con nói chúng ta chuyển hay không chuyển? Trương Tam Nương lại hỏi nhi tử.Phạm Ninh cười nói:- Khả năng đầu tháng ba con sẽ đi học trên huyện, nương ở trấn trên tịch mịch, không bằng chuyển trở về, bán nhà ở trong trấn, tạo một tòa đại trạch ở thôn Tưởng Loan.Nghe đứa con sắp đi học trên huyện, hai vợ chồng đều giật mình kinh hãi, Trương Tam Nương vội la lên: – Ninh nhi, sao lúc trước con không nói?Phạm Ninh gãi đầu: – Lúc trước con cũng chưa rõ, ở trận đấu huyện con mới biết, mười người đầu tiên qua thi đấu sẽ đọc sách trên huyện ba năm, chuẩn bị cho mùa thi đồng tử mùa thu năm sau nữa.Dừng một chút, Phạm Ninh cười nói: – Tất nhiên cũng có thể lựa chọn không đi, tiếp tục đọc sách ở Diên Anh học đường.- Đi! Tất nhiên phải đi!Phạm Thiết Chu không chút do dự lựa chọn, y biết rõ được vào trường huyện đọc sách khó, kì thi trường huyện năm đó y thi rớt, hiện tại nhi tử có cơ hội này, tất nhiên không thể bỏ qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.