Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 54: Bái Sư


Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 54: Bái Sư


Thạch Kiên cũng không vội, hắn bảo Hoa tri huyện lấy một cái ghế tới rồi ngồi xuống, nếu không phải bà nội ở cạnh đó sợ rằng hắn đã gác cao chân mà ngủ.

Mọi người ở bên cạnh thì rì rầm bàn tán:
– Ngươi xem kia, Thạch tướng công chỉ đưa ra một đề, hắn tới giờ tính cũng không ra, muốn so tài với Thạch tướng công ? Thực là không biết lượng sức.

– Cũng không thể nói như vậy, đề của tiểu Thạch tướng công khó hơn là tất nhiên.
Một lão nho nói.

Da Luật Kỵ Dũng và Hoa tri huyện cũng thầm tính toán, nhưng càng tính họ càng rối tung rối mù, đầu óc càng lúc càng hồ đồ, cuối cùng đành phải dẹp bỏ không nghĩ nữa.

Càng nghe mọi người bàn tán, Gia Luật Dung càng buồn phiền. Hắn lấy hai miếng bông bịt kín lỗ tai lại rồi lại tính toán. Mọi người thấy hắn như vậy lại cười rộ lên.

Thạch Kiên lần này tỷ thí ba lần, lần đầu với tên hòa thượng Khổ Quả giả thần giả quỷ, lần thứ hai so tài kỹ thuật, lần thứ ba với Gia Luật Dung, cũng phải nói rằng, kiến thức của Gia Luật Dung quả thực rất khá, nếu không Thạch Kiên cũng không cần phải mang cái đề tài cân não như vậy mà đưa ra.

Sau khi bịt kín lỗ tai, quả nhiên Gia Luật Dung bắt đầu bình tĩnh trở lại, tính toán thêm nửa canh giờ, hắn nói với Thạch Kiên:

– Tiểu Thạch tướng công, đề này thực rất khó, hạ quan tính toán rất tốn công mới tính ra, mỗi ngày với thời hạn 6 ngày chủ nhà phải trả 1075 đồng, tiếp theo là 375 đồng cuối cùng là 575 đồng.

Hắn đưa ra đáp án, mọi người thầm nhẩm, phát hiện đáp án đúng. Da Luật Kỵ Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Gia Luật Dung tính không ra đề này, quả thực lần so đấu này họ thua lớn.

Thạch Kiên cũng thầm bội phục, nhân loại lúc này chỉ phổ biến đại số tam nguyên, gặp tình huống này phải tính toán theo cách thức thô thiển, dựa vào đại số tam nguyên để tính, dù dùng hết bao nhiêu thời gian cũng không hề đơn giản.

Thạch Kiên lại gần, ghé vào tai hắn nói:
– Hiện tiểu tử có viết mấy cuốn sách chuyên nghiên cứu toán học, nhưng sợ gây hại cho hòa khí của hai nước nên mới ra đề này, đề này tính ra chỉ là đề có độ khó trung bình. Chỉ có điều, nếu là tiểu tử, chỉ cần thời gian một chung trà là có thể tính ra.

Thạch Kiên tuyệt đối không khoa trương, giải phương ba ẩn, nếu là hắn cực kỳ đơn giản, còn với Gia Luật Dung, hắn cũng có thể tính ra, chỉ là cách tính thô lậu nên mới lâu như vậy.

Gia Luật Dung thiếu chút té ngửa, đề này chỉ là đề có độ khó trung bình ?

Tuy nhiên khi nghe xong, hai mắt hắn tỏa sáng, hắn hỏi:
– Có thể cho hạ quan mượn mấy quyển sách kia xem không ?


Thạch Kiên chỉ vào mình nói:
– Tiểu tử mới viết, còn chưa viết xong.

Thực ra, hắn đã viết xong toàn bộ, công thức cũng đã viết xong, chỉ có điều Thạch Kiên đã suy nghĩ, nếu phổ biến toàn bộ cơ sở toán học, lập tức sẽ có người nghi ngờ hắn.

Nếu muốn người hiện tại tiếp nhận, hắn phải từ từ mà tiến hành, lấy lí do đang viết mà trì hoãn, tinh hoa chân chính thì hắn giữ lại toàn bộ, không đưa ra.

Cũng may mắn, Hồng Diên và Lục Ngạc đối với mấy thứ toán học này hoàn toàn không thích thú, nếu không người nghi ngờ đầu tiên tất là hai nàng.

Gia Luật Dung nghe nói tới mấy cuốn sách toán học, lại nghe Thạch Kiên nói chỉ cần thời gian một chén trà là tính ra được đề mà hắn mất hơn một canh giờ căng thẳng mới tính ra, hắn thở dài, rồi đột ngột túm áo Thạch Kiên:
– Tiểu Thạch tướng công, xin cho hạ quan xem một lần.

– Không được, tiểu tử thực sự chưa viết xong, đại nhân chịu khó đợi hai, ba năm nữa, tiểu tử sẽ cho xem một phần.

Gia Luật Dung lại nghĩ, hai, ba năm mới được xem một phần ? Hắn thở dài:

– Đại huynh, coi như ngươi làm việc thiện, cho ta xem qua đi.

Thạch Kiên thấy bộ dạng thành khẩn của hắn, mặc dù Tống triều có cừu oán với Liêu Quốc, nhưng hắn cũng rất bội phục trí tuệ của người thanh niên này, hắn cười nói:
– Như vậy đi, lúc nào rảnh ngươi qua nhà tiểu tử ăn cơm, tiểu tử cho ngươi mượn đọc hai canh giờ.

Gia Luật Dung nghe vậy, hai mắt sáng rực, luôn mồm cảm tạ.

Gia Luật Kỵ Dũng lúc này khuôn mặt căng thẳng, hắn đem đại học sĩ đi thi tài, thật không ngờ lại thành như vậy.

Trương thợ rèn cũng vừa lúc làm xong cái lư hương, trên tay hắn một tay cầm lư hương, một tay cầm ruột lư hương.

Thạch Kiên cầm lấy cái ruột nói:
– Đây là một quả cầu sắt, chế thành từ hai nửa hình tròn, trên có khắc hoa văn, giữa hoa văn có khe hở để cho hương tỏa ra. Bên trong còn có hai viên bi, hòn lớn phía trên, hòn nhỏ phía dưới, trục vuông góc với nhau. Khi cho hương liệu vào, hai trục và hai viên bi vẫn bảo trì vuông góc. Do ba trục này vuông góc với nhau nên dù lư hương có lăn lộn thế nào cũng không đổ, khói hương dưới tác dụng của trọng lực sẽ uốn lượn tỏa ra. Khi thấy lư hương này, tiểu tử nhớ tới một tiết mục xiếc, diễn viên biểu diễn giữ thăng bằng, đồng thời mang theo một cái sào, tạo thành góc vuông duy trì trọng tâm, trên đầu có đặt một món đồ, nhờ trọng lực và trục vuông góc, vật để trên đầu dù lắc lư cũng không rơi xuống.

Ví dụ, chúng ta lấy chiếc bút lông, đặt ngang trên đầu ngón tay, chiếc bút lông dù lắc lư nhưng vẫn không rơi, nếu dùng thứ lớn hơn như chổi lông gà cũng vậy, càng dài, càng khó lệch trọng tâm, dù có lệch cũng giao động trên đầu ngón tay mà tự điều chỉnh trọng tâm. Nói về các trò xiếc, áp dụng nguyên lý này phổ biến nhất chính là trò quay đĩa trên đầu que nhọn, đĩa xoay tròn nhưng không rơi vì sao ? Đơn giản chính là do quán tính của chiếc đĩa, cộng thêm que nhọn để đỡ phía dưới, đĩa sẽ quay đều mà không rơi, mặc dù nó vẫn xoay tít. Do quy luật quán tính, mỗi vật sẽ bảo trì trạng thái vận động, thực chất khi đặt đĩa, người ta đã đặt đầu que nhọn ở tâm đĩa rồi mới xoay tròn đĩa, vì thế theo quán tính, đĩa vẫn xoay tròn với tâm điểm cố định trên đầu que nhọn nên sẽ không rơi.


Nguyên lý đi trên dây cũng tương tự như vậy, chân đóng vai trò trọngt tâm, chiếc sào dài dùng để tạo trục cân bằng, khi đi vận động viên phải đi đều, hạn chế đứng yên để giảm bớt quán tính, giữ vững thăng bằng, vận dụng linh hoạt các nguyên lý như lực hướng tâm, lực ly tâm, các đoàn xiếc cũng sáng tạo ra rất nhiều màn diễn ấn tượng.

– Tiểu tử cũng không thể giải thích toàn bộ cùng lúc, nhưng mọi người chỉ cần nhớ rằng, mọi thứ đều có cốt lõi, nhìn có vẻ rất thần kỳ nhưng nếu hiểu nguyên lý thì thấy thật đơn giản, cũng như việc tiểu tử dẫm lên cái hộp vậy.

Mặc dù hắn nói rất nhiều, sử dụng nhiều từ ngữ mới như, lực hướng tâm, lực ly tâm, người nghe cũng không hiểu, chỉ là khi hắn liên hệ với mấy trò xiếc, họ cũng gật gù tỏ ra hiểu biết.

Điểm mấu chốt mà họ chú ý hôm nay là màn trình diễn thần kỳ của Thạch Kiên, một mình hắn khiến cho đám Da Luật Kỵ Dũng cúp đuôi mà đi, sau khi mọi việc xong xuôi, Thạch Kiên đẩy xe lăn, đưa bà nội về nhà, tới mấy ngày sau mọi người vẫn bàn luận sôi nổi về cuộc so tài này.

Mới qua trưa một chút, Gia Luật Dung đã tới Thạch gia, Thạch Kiên thấy bộ dạng sốt ruột của hắn, chút nữa lăn ra cười, hắn thực sự hoài nghi tên Gia Luật Dung này không phải chưa ăn cơm đã vội chạy tới hay không.

Thạch Kiên đưa hắn vào nhà, dù sao mấy quyển sách số học sớm muộn cũng sẽ phổ biến, sau này truyền khắp thiên hạ, cũng không thể giấu được Liêu Quốc.

Gia Luật Dung nếu so về văn có lẽ không bằng Phạm Trọng Yêm, nhưng nếu so trình độ toán học, Phạm Trọng Yêm không thể bằng hắn.

Hắn dùng bút chép lại mấy ký hiệu số học (chủ yếu là mấy con số Ả Rập và mấy từ tiếng Anh) sau đó bắt đầu đối chiếu nghiên cứu.

Càng đọc, hắn càng kinh hãi, ban đầu hắn nhìn Thạch Kiên với con mắt bội phục, sau tới kinh nể, rồi tới kính ngưỡng, một lúc nữa, hắn chợt quỳ xuống, nói:
– Thạch tướng công, xin nhận hạ quan làm đồ đệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.