Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 51: Đề Mục
Sau đó Thạch Kiên gọi Đinh Phố lại, thì thầm vài câu, nghe xong, Đinh Phố liền rời đi.
Thạch Kiên bố trí xong mọi việc, chắp tay sau lưng đi lại gần Da Luật Kỵ Dũng:
– Đề mục thứ hai ta cần chuẩn bị một chút, vì vậy hiện tại chỉ ra một đề mục.
Sau đó hắn xoay người, nói với Hoa tri huyện:
– Hoa đại nhân, xin cho tiểu tử mượn một tấm bản đồ dân dụng.
Ở thời Tống, bản đồ và kỹ thuật đo lường đã phát triển káh mạnh, bản đồ chia làm hai loại, một loại dân dụng, chỉ đánh dấu những đường xá đơn giản, thị trấn, loại hai là loại quân dụng, có chú thích chi tiết hơn.
Hoa tri huyện lập tức gọi nha dịch đi lấy. Sau đó Thạch Kiên nói với mấy tên Liêu Quốc:
– Trong một nén hương, mời các vị đại nhân tính ra diện tích của Hòa Châu.
Hoa tri huyện há hốc mồm, hắn biết đề mục của Thạch Kiên sẽ rất kì quái, nhưng cái này thực….làm khó người quá. Dù có bản đồ, đừng nói một nén hương, thậm chí mười ngày nửa tháng sợ cũng tính không ra.
Mấy người đứng xem mặc dù không tinh thông số học, nhưng cũng từng xem người ta đo đạc ruộng đồng, ai cũng biết đề mục này của Thạch Kiên là quá khó, bọn họ ban đầu sửng sốt, sau đó mới nhìn đám Liêu Quốc, một lúc sau tiếng trầm trò khen ngợi bắt đầu vang lên, có người còn nói:
– Đây mới gọi là đấu trí.
Da Luật Kỵ Dũng cùng mấy người Liêu nhìn bản đồ cả nửa ngày, cuối cùng nói:
– Chẳng lẽ Thạch Tướng công trong vòng một nén hương quả thực có thể tính ra ?
Thạch Kiên vẫn cười:
– Tiểu tử ra đề mục, tất nhiên có thể làm được.
Gia Luật Dung nghiêm mặt nói:
– Xin thỉnh giáo
Thạch Kiên nhìn mọi người bên ngoài, sau đó nói:
– Có vị nào là thợ mộc, tay nghề tốt một chút không ?
Mọi người lại sửng sốt, thợ mộc liên quan gì tới việc tính toán ?
Nhưng ai cũng thầm nghĩ:
– Đây là đấu trí, nếu dễ dàng đoán ra thì còn gì gọi là đấu trí.
Một người thợ mộc bước ra, Thạch Kiên sau khi hỏi thăm, biết hắn tên gọi là Ngũ Bình, Thạch Kiên bảo hắn lấy một tấm ván gỗ, . Ở thời đại này, người ta dùng thước để ước lượng diện tích bản đồ. Thạch Kiên lại bảo đi lấy tấm ván gỗ để đo, khiến mọi người cười rộ lên. Da Luật Kỵ Dũng và Hoa tri huyện cũng tròn mắt không hiểu ra sao.
Một hồi sau, tên thợ mộc kia chạy lại.
Thạch Kiên hô lớn:
– Thắp hương.
Bọn nha dịch không đợi Hoa tri huyện ra lệnh, liền chạy tới, thắp một nén hương.
Thạch Kiên bảo Ngũ Bình tới, rồi bảo hắn tạc một miếng gỗ giống bản đồ. Chỉ một lúc sau, hắn đã làm xong, Thạch Kiên lại bảo hắn trên tấm gỗ đố, chiếu theo bản đồ Hòa Châu mà đục ra.
Sau đó, hắn nói:
– Giờ ta đo trọng lượng của toàn bộ tấm ván gỗ, sau đó lại đo trọng lượng của tấm bản đồ gỗ. Lấy trọng lượng của tấm ván gỗ có bản đồ trừ đi trọng lượng của riêng tấm bản đồ, sau đó dựa theo tỷ lệ tính ra diện tích thực tế.
Gia Luật Dung cũng là một tài tử của Liêu Quốc, hiện tại hắn trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới lắp bắp:
– …..đơn giản như vậy….
Thạch Kiên thản nhiên cười:
– Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy, sao vừa rồi quý vị không nghĩ tới ?
Mọi người lúc này cười vang, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đơn giản, một lúc lâu sau mới nhận ra sự kỳ diệu trong đó, tất cả đều trầm trồ khen ngợi.
Đính Phố cũng đã trở lại, cho người đem theo đồ vật mà Thạch Kiên cần, tất cả mọi người đều biết Đinh Phố đã gia nhập Thạch gia, trở thành gia đinh, thấy Đinh Phố chạy lại, tất cả đều dãn ra, nhường đường cho hắn. Lần này vật họ mang tới càng kỳ quái hơn, bọn hắn mang tới một phiến đá hình chữ nhật.
Sau đó họ đặt phiến đá trước mặt Thạch Kiên.
Thạch Kiên mỉm cười, nói với Da Luật Kỵ Dũng:
– Người quý quốc nhanh nhẹn, dũng mãnh, nhân dân cũng vô cùng dũng cảm. Ta còn nghe nói quý quốc cho rằng nam nhân đại Tống yếu đuối. Vì thế trận thứ hai này, tiểu tử muốn dùng trí, so với dũng.
Da Luật Kỵ Dũng nhìn phiến đá ngẫm nghĩ, không lẽ hắn muốn so khí lực ? Nâng phiến đá ? Nhưng đấu trí, không dùng sức ….
Thạch Kiên lại xoay về phía mọi người, chắp tay nói:
– Xin hỏi các vị hương thân, có thợ khắc đá nào tài nghệ cao siêu không ?
Người xem càng lúc càng thấy hứng thú, đầu tiên là thợ rèn, sau đó là thợ mộc, giờ là thợ khắc đá.
Từ trong đám người, một đại hắn cao lớn bước ra, nói oang oang:
– Tiểu nhân họ Hồ, tên là Hồ Hán Tam, làm thợ khắc đá được mười năm.
Hồ Hán Tam ?
Thạch Kiên thấy hắn trợn mắt hét, thiếu chút bị hắn dọa đến nhảy dựng lên.
– Thạch tướng công, tiểu nhân có thể giúp ngài được không ?
– Được, được
Thạch Kiên vội vàng đáp.
Sau đó Thạch Kiên bảo hắn về nhà lấy tới một cây búa lớn, Hồ Hán Tam nghe hắn phân phó, vội vàng chạy như bay về nhà, trong chốc lát đã quay trở lại.
Khi hắn quay lại, Thạch Kiến thiếu chút nữa tròng mắt lọt ra ngoài, cái chùy mà Hồ Hán Tam mang tới, nặng có đến ba, bốn mươi cân….
Thạch Kiên gọi người, nâng một phiến đá lên, rồi bảo Hồ Hán Tam dồn sức đập mạnh lên phiến đá một nhát.
Phiến đá này do chính Thạch Kiên nói Đinh Phố chọn lựa, mặc dù rất nặng nhưng so với sức trâu của Hồ Hán Tam thì thật là nhảm nhí, chỉ một chùy của Hồ Hán Tam tảng đá đã vỡ làm đôi.
Thạch Kiên lại bảo Da Luật Kỵ Dũng:
– Đề mục này của tiểu tử rất đơn giản, chính là đặt phiến đá này trên bụng, sau đó dùng búa đập, người đập chính là Hồ Hán Tam này. Mọi người cũng đã xem qua màn biểu diễn vừa rồi, giờ tiểu tử sẽ ột người ra biểu diễn, người đó cam đoan không giở trò quỷ, quý quốc cũng có thể sai một người ra tham dự, xem ai có dũng khí lớn hơn.
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Đinh Phố, ngắm nghía rồi nói:
– Đinh bá bá, ngươi ra…
Đinh Phố biến sắc, đùa hay thật vậy….?
Thạch Kiên hạ giọng:
– Đinh bá bá, còn chưa tin ta sao ?
Đinh Phố lúc này mới nhớ, hắn là Văn Khúc Tinh hạ phàm, tâm địa lại rất tốt, mình lại là gia đinh của hắn, hắn đối xử với mình cũng rất tốt, sao có thể hại mình ?
Nghĩ vậy, Đinh Phố liền nằm ra đất, Thạch Kiên bảo hắn, khi đại chùy đập xuống ngay lập tức dừng hô hấp, tự nhiên sẽ an toàn vô sự.
Sau đó hắn bảo mọi người mang phiến đá đặt lên người Đinh Phố, rồi bảo Hồ Hán Tam phát chùy, hắn còn căn dặn, phát chùy phải nhanh, mạnh, một nhát dứt khoát.
Hồ Hán Tam lúc nay tay ướt đẫm, không dám hạ chùy, người nằm bên dưới phiến đá là người sống, không phải người chết, vừa rồi cả phiến đá dày như vậy hắn đập còn gãy làm đôi…..người bên dưới thì…..???
Thạch Kiên vỗ vai hắn:
– Ngươi có tin vào bản lĩnh của tiểu tử không ?
Hồ Hán Tam nói:
– Thạch tướng công không có bản lĩnh, thiên hạ này còn có ai có bản lĩnh ?
– Vậy ngươi có nghĩ rằng ta xấu xa không ?
– Thạch tướng công tâm như bồ tát, ai dám nói bậy bạ, Hồ Hán Tam ta là người thứ nhất lấy mạng hắn.
– Thì đúng thế, Đính bá bá giờ là người nhà ta, tiểu tử sao có thể hại hắn ?
Hồ Hán Tam là một người thẳng tính, nghe Thạch Kiên nói vậy ngay lập tức trấn tĩnh lại, nếu đổi lại là người khác, dù hắn nói vậy sự cũng không dám thử, dù sao đó cũng là mạng người, không phải là trò đùa…
Vì thế, Hồ Hán Tam nhắm mắt vận lực nện xuống một chùy, quả nhiên tảng đá vỡ làm đôi, Đinh Phố bình yên vô sự đứng lên.
Hắn kỳ quái gãi gãi đầu, nghĩ thầm, chẳng lẽ bụng ta còn lợi hại hơn tảng đá kia ?
Thạch Kiên biết trước việc này, nhưng vẫn lo lắng lại gần hỏi:
– Đinh bá bá, không việc gì chứ ?
Đinh Phố đắc ý cười:
– Không việc gì, không việc gì, sau chùy vừa rồi chỉ hơi ê ẩm chút thôi.
Thạch Kiên bảo hắn ngồi nghỉ ngơi, sau đó nhìn xung quanh, rồi chắp tay nói với đám người Liêu:
– Tiểu khả đã làm trước, Đinh bá bá mặc dù là gia đinh trong nhà tiểu tử, nhưng không hề gian lận, mọi người có công nhận không ?
– Đúng
Tất cả đồng loạt đáp.
Nhưng càng nói càng kỳ quái, rõ ràng tảng đá bị đập làm hai nửa, vì sao người nằm dưới lại không có chuyện gì ?
Thạch Kiên lúc này lại nói:
– Da Luật sứ giả, giờ đến lượt quý quốc cho người nằm dưới tảng đá.
Đám Liêu Quốc xanh mặt nhìn nhau, có trời mới biết thiếu niên này vừa rồi có giở trò không, nếu hắn giở trò thì người của Liêu Quốc chỉ có chết, mà đây lại là so tài giữa hai nước, có chết cũng không bắt tội được.
Thạch Kiên tiếp tục nói:
– Đương nhiên, nếu các người cho rằng tiểu tử giở trò, thì có thể nói thẳng, dù sao đây là so đấu trí lực. Nếu chẳng may có nguy hiểm tiểu tử cũng không chịu trách nhiệm, để công bằng, đá phiến, chùy, và người đập, quý quốc cũng có thể tùy ý lựa chọn.
Hắn không giải thích thêm, Liêu Quốc cũng không dám thử, mặc dù hắn thừa nhận hắn có mánh khóe, nhưng chẳng ai dám liều đi thử, không ai chê rằng mình sống quá lâu cả.
Da Luật Kỵ Dũng nhìn Hoa tri huyện, ý nói chúng ta chỉ so đấu trí lực, không cần phải chơi trò mạo hiểm như vậy.