Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm Hạ


Đọc truyện Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 316: Nhóm Công Chúa Quận Chúa Va Chạm Hạ


Một người là Công chúa bạo long, ánh mắt căn bản là không chú ý gì tới Hưng Bình.
Da Luật Đảo Dung đầu tiên là thi lễ, chào hỏi Hưng Bình, sau đó tiếp tục nói:
– Thạch đại nhân, ngươi xem, ngay cả Ngọc Tố Nô Hương điện hạ cũng nói như vậy, hơn nữa ngươi đã làm gì với Công chúa điện hà chúng ta, ngươi nhất định càng rõ ràng.
Thạch Kiên vui vẻ nói:
– Ta đã làm gì với Công chúa của các ngươi?
Da Luật Đảo Dung tỏ ra kinh ngạc một chút, sau đó nói:
– Chẳng lẽ khi ngươi nhảy xuống Bán Đao Sơn không phải là ôm theo Công chúa chúng ta bên người hay sao?
Hưng Bình năn nỉ Da Luật Đảo Dung, nói:
– Đảo Dung tỷ tỷ, ngươi đang nói gì vậy.
Da Luật Đảo Dung hiên ngang lẫm liệt nói:
– Hảo muội tử, sợ cái gì, Thạch đại nhân nổi danh thiên hạ, nếu hắn phi lễ với ngươi, nhất định sẽ có trách nhiệm với ngươi.

Hôm nay có đường tỷ ở đây, ta nhất định sẽ cho ngươi sự công bằng.
Một câu phi lễ của nàng, chẳng những khiến Thạch Kiên nghe được muốn hôn mê, mà ngay cả những hộ vệ đứng ngoài cũng há hốc mồm nhìn vị quận chúa này đang làm loạn.
Thạch Kiên lập tức hiểu được, chuyện này là do binh Tống truyền ra ngoài.

Lần này chờ bọn họ quay về, tự mình phải điều tra thật tốt tên cầm đầu nói loạn kia.

Tuy nhiên hiện tại hắn đành phải nói:
– Da Luật quận chúa ngươi cần làm rõ, giả dụ như thầy thuốc chữa bệnh, cũng phải hiểu rõ âm dương nóng lạnh thế nào, cần phải bắt mạch để chuẩn đoán.

Nếu dựa theo cách nói của nàng, như vậy mỗi một thầy thuốc giúp một nữ tử trị bệnh, sau chẳng phải đều phải chịu trách nhiệm với nàng ấy sao? Hơn nữa khi đó tình hình nghiêm trọng, Công chúa chẳng những không thể gặp Nguyên Hạo, mà mấy ngàn đại quân của ta sinh mạng cũng gặp nguy hiểm.
– Thạch đại nhân nói quá rồi, nữ tử bình thường xem bệnh và Công chúa xem bệnh là hai chuyện khác nhau.

Hơn nữa, theo ta biết, khi Hưng Bình Công chúa của Liêu quốc chúng ta nhảy xuống nhai, tại sao lại tát ngươi một cái? Đây rõ ràng là do lúc ấy ngươi đã khinh bạc Công chúa điện hạ rồi.
Việc Công chúa xem bệnh quả thực không giống bình thường, có đôi khi là phải cách bức rèm che, không cho thầy thuốc nhìn thấy mặt.

Tuy nhiên chỉ có Thạch Kiên là khác, ngay cả sau khi Triệu Cận tới Hoà Châu, cũng mặc cho nàng và Hồng Diên ở Hòa Châu Mãn Đường mà chạy đi.
Hưng Bình sau này cũng biết là đã hiểu lầm Thạch Kiên, nhưng chuyện này không tiện giải thích.

Hưng Bình nghe Da Luật Đảo Dung nói thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Thạch Kiên thì mắt trợn ngược, nếu không phải đang có người ngoài ở đây, hắn khẳng định sẽ quẳng yêu nữ kia lên giường mà đánh vào mông nàng một trận.
Da Luật Đảo Dung nguỵ biện, còn không bỏ qua, tiếp tục nói:
– Thạch đại nhân, nàng cũng không phải những nữ tử được ngươi sủng ái, bị ngươi chiếm chút tiện nghi còn chưa tính đến, Hưng Bình Công chúa lại là tỷ muội duy nhất của bệ hạ chúng ta.


Chúng ta để ý tới mặt mũi của người Khiến Đan chúng ta trước mặt Thái Hậu và Hoàng Thượng nha.
– Đảo Dung tỷ tỷ, xin ngươi đừng nói nữa.
Hưng Bình thân là Công chúa Liêu quốc, từ nhỏ đã đọc đủ loại sách, sao có thể chịu được Da Luật Đảo Dung đả kích như vậy
Tuy nhiên vừa rồi Da Luật Đảo Dung bởi vì hai nước đàm phán hơn thua với Thạch Kiên quả thực rất khó chịu.

Vì thế hiện tại rốt cục đã tìm được một lỗ hổng của Thạch Kiên, làm sao có thể không khuếch đại nó lên.

Nàng thân mật vỗ vỗ Hưng Bình, nói:
– Hảo muội tử, yên tâm, đường tỷ hôm nay nhất định cho ngươi một công đạo.

Hơn nữa Thạch đại nhân tài hoa xuất chúng, phẩm hạnh tốt, tuy rằng ngươi là Công chúa người Khiết Đan, hắn lại chỉ là một thần tử của Tống triều, gả cho hắn quả thực có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể thông qua.
Thạch Kiên tức điên rồi.

Mẹ nó.

Cứ như ta rất muốn cưới Công chúa Liêu quốc các ngươi vậy.
Hắn vừa muốn phát giận thì Ngọc Tố Nô Hương lại nói:
– Đúng vậy, Hưng Bình tỷ tỷ.

Vị quận chúa này của ngươi nói rất đúng.

Lúc này Hoàng đế ca ca của ngươi cũng đã đáp ứng rồi, ngươi có thể yên tâm gả cho Thạch đại nhân.

Tuy nhiên, vị quận chúa này không phải cũng muốn được như vậy sao.
Da Luật Đảo Dung cũng biết chuyện xưa của Ngọc Tố Nô Hương, thậm chí nàng còn biết nhiều hơn Thạch Kiên.

Nàng từ nhỏ đã nghịch ngợm đáng yêu, là hòn ngọc quý trong tay Khách Lạp Hãn Ngọc Tố phủ.

Lần này Ngọc Tố phủ mang Công chúa giao cho Thạch Kiên, có thể thấy được Ngọc Tố phủ đã nhìn trúng Thạch Kiên.

Chuyện này khiến Da Luật Đảo Dung hối hận nhiều lần.

Tuy rằng trong mắt Vương triều Khách Lạp Hãn không đáng để Liêu quốc để ý, thế nhưng Liêu quốc cũng không muốn Tống triều có thêm thuận lợi, có thêm một liên bang hùng mạnh.

Ngọc Tố Nô Hương nói:
– Ta cũng có nghe nói, ngươi cũng thích Thạch đại nhân phải không? Nghe nói ngươi bây giờ còn chưa lập gia đình, có phải đang đợi Thạch đại nhân hay không?
Lúc trước khi Liêu quốc phái sứ giả tới Ngọc Tố phủ hỏi thăm tin tức về Thạch Kiên, Ngọc Tố phủ đã từng hỏi Thạch Kiên hết thảy sự tình.


Vì thế chuyện Thạch Kiên ở Tây Vực còn truyền rộng hơn cả sự việc của Lưu Nga lúc trước.

Đặc biệt việc phát hiện và khai thác lục địa mới, đối với kinh thương lâu dài của người Hồi Hột rất có lợi, bọn họ sao có thể không quan tâm.
Bởi vậy, chuyện Da Luật Đảo Dung lúc trước giả làm nô tỳ trong nhà Thạch Kiên cũng bị mọi người biết.

Cho nên Ngọc Tố Nô Hương cũng biết chuyện này.
Hiện tại nàng không khách khí đem việc này ra nói khiến Da Luật Đảo Dung cứng họng, mặt đỏ ửng lên, thừa nhận cũng không được, mà phủ nhận cũng không xong.
Ngọc Tố Nô Hương tiếp tục nói:
– Đảo Dung quận chúa, ngươi đã thích Thạch đại nhân, vậy không nên ép Thạch đại nhân, người Trung Quốc các ngươi có câu: lấy chồng theo chồng, lấy cẩu theo cẩu.

Cũng giống bọn ta, thấy Thạch đại nhân không tồi, ta cũng theo lời phụ hãn nói, muốn gả cho hắn.

Cho nên hiện tại ta cũng không học võ với Thạch đại nhân, bởi vì hắn bề bộn nhiều việc, ta sợ hắn sẽ cao hứng.
Thạch Kiên ngồi trên ghế thở dài, hắn có lời cũng nói không nên, hiện tại không biết đã thành cái dạng gì.
Da Luật Đảo Dung sóng mắt lưu chuyển, nói:
– Nô Hương muội tử, lời ngươi nói cũng rất đúng.

Tuy nhiên Thạch đại nhân sẽ không thể lấy ta a.

Nếu hắn có thể lấy ta, ta nhất định sẽ vì hắn suy nghĩ
– Sẽ, sẽ.

Ngươi xinh đẹp như vậy, nếu ta là một nam tử cũng nhất định sẽ cưới ngươi.
Vừa rồi Da Luật Đảo Dung khích lệ nàng hai câu, Ngọc Tố Nô Hương tự nhiên cũng có qua có lại mới toại lòng nhau.
Nhóm hộ vệ đứng ở cửa đang trộm cười.

Chuyện này hay đây.

Bên trong nhóm quận chúa Công chúa đang giao lưu tình cảm, có hương diễm, cũng có âm mưu, lại có cả lục đục, kịch hay nha.

Bọn họ đều dán lỗ tai vào cửa sổ nghe trộm, ngay cả khi có một hàng người đi vào bọn họ cũng không phát hiện ra.
Thạch Kiên nghĩ thầm, ta nào dám cưới ngươi a.

Ta còn muốn bình an mà sống lâu lâu vài năm.


Đương nhiên việc này là không có khả năng.

Triệu Trinh và Lưu Nga sẽ bắt hắn cưới Triệu Dung, sau đó cưới Ngọc Tố Nô Hương, Hưng Bình Công chúa, bây giờ còn thêm cả Da Luật quận chúa này nữa.
Hắn đang muốn nói chuyện, ngoài cửa lại có một thanh âm dễ nghe truyền đến:
– Đảo Dung quận chúa, nếu ngươi thật sự đồng ý vì Thạch đại nhân suy nghĩ.

Ta liền thay Thạch đại nhân đồng ý cưới ngươi về.
Tiếp theo là hai thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ đi tới.

Phía sau, Thân Nghĩa Bân đang dùng tay che miệng cười trộm.
Vương Viên đang ở nhà ngoài, quỳ trước hương án cầu nguyện.
Từ khi Thạch Kiên vào phủ của hắn, cũng khiến hắn thấy mở mày mở mặt.

Nhưng hôm nay hắn không biết là vinh dự hay lo lắng.

Trong gian phòng Thạch Kiên đang ở quả là hội tụ giông bão.

Hoặc là giống như nơi chứa pháo, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ.

Thì sẽ xảy ra chuyện lớn vô cùng.
Từ sau khi Thân Nghĩa Bân dẫn theo hai cô nương tới.

Hắn chạy tới trước chào hỏi Thân Nghĩa Bân.

Nhưng hắn thấy hai cô nương xinh đẹp này là đấng tôn quý.

Hắn ngây người, liền nhớ ra.

Hắn nhỏ giọng hỏi:
– Thân đại nhân, Họ là?
Quả nhiên Thân Nghĩa Bân giơ tay chỉ thiên.

Hắn sợ không dám hỏi.
Nếu bình thường, Vương Viên chắc chắn rất vui.

Dù sao hai cô nương kia cũng là Kim Phượng hoàng của Đại Tống, nay lại lưu lạc tới nhà hắn.

Tuy rằng các nàng tới là để gặp Thạch Kiên.

Còn Thạch Kiên dù sao cũng đang ở phủ của hắn.
Nhưng bây giờ thì khác, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.


Bây giờ hắn biết trong hoa viên có bao nhiêu Công chúa và Quận chúa.

Ba Công chúa tôn quý.

Còn Quận chúa tôn quý nhất của hai nước hùng mạnh nhất thế giới là nước Liêu và nước Tống.
Hơn nữa những nữ nhân này đều thích Thạch đại nhân.

Nếu chẳng may Công chúa và Triệu Dung Công chúa tranh giành vì ghen tuông.

Và ba Công chúa cùng làm ầm ĩ thì phải làm sao? Hoặc cứ cho là không có cái phủ này đi, hắn cũng không dám lên tiếng.
Nhìn thấy Triệu Dung, Thạch Kiên cũng vui vẻ đứng lên.

Nói:
– Ôi, sao mọi người lại đến cả vậy.

Triệu Dung cười.

Nói:
– Nếu chúng ta không đến.

Chàng nằm ngắm hoa say sưa.

Chắc sẽ quên chúng ta.
Thạch Kiên khua tay.

Nói:
– Người khác không biết.

Nàng lại không biết sao? Mấy năm nay cũng quen rồi, cũng không để ý chuyện năm nay.
Hưng Bình Công chúa nhìn hai thiếu nữ này.

Ánh mắt có chút bối dối.

Hai vị công chúa quận chúa này mới là đối thủ chính.

Ngọc Tố Nô Hương cũng trừng đôi mắt to nhìn các nàng.

Triệu Dung cũng không để ý đến các nàng quay sang nhìn Da Luật Đảo Dung.

Nữ nhân này mới không đơn giản..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.