Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)


Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 284: Thật sự là thần tiên sao? (1)

Nguyên Hạo có thể còn bao nhiêu binh lính để Thạch Kiên chơi tiếp đây. Bởi vậy hiện giờ đang có rất nhiều gián điệp Tống triều tiến vào Tây Hạ. Nguyên Hạo hiện tại cũng không để ý được tới mấy tên gián điệp này, mục tiêu chủ yếu của hắn là Thạch Kiên. Tuy nhiên tin tức của Tây Hạ cũng đang cuồn cuộn không ngừng đến tai triều đình.

Qua năm mới, đảo mắt đã đến tiết Nguyên Tiêu, rốt cục tin tức đã được truyền đến. Lần này Nguyên Hạo điều động quân đội với quy mô lớn, muốn giấu diếm gián điệp Tống triều cũng không được. Điều này chứng tỏ Thạch Kiên chưa chết.

Với kết quả này, rất nhiều dân chúng đều có dự cảm trước. Triều đình cũng nói, tin tức Thạch Kiên đã bị giết chết là do Nguyên Hạo cố tình thả ra, không thể tin.

Tuy nhiên ở Thạch phủ trong kinh thành, có rất nhiều dân chúng đến thắp hương cầu bình an cho Thạch Kiên. Còn có rất nhiều văn nhân nhã sĩ, nghĩ đến sau khi kết thúc cuộc chiến bảo vệ Duyên Châu, Triệu Trinh tặng hoa cho các chiến sĩ, nên họ cũng thả đầy hoa trước cửa Thạch phủ. Nhưng may là Thạch Kiên không thấy, nếu không hắn sẽ tức chết. Trong đó có hoa sơn trà, còn có hoa mai, thuỷ tiên các loại, rất nhiều loại hoa không liên quan đến việc chúc phúc cũng xuất hiện.

Hiện tại Thạch phủ ở kinh thành để không, nhưng cũng không có đại thần nào dám vào ở. Ngay cả Vương Tằng cũng không dám. Tuy rằng ông ta là Tể tướng, nhưng so với những cống hiến và danh vọng của Thạch Kiên cho Tống triều thì vẫn còn kém Thạch Kiên quá xa.

Sự tích về Thạch Kiên cùng với lộ tuyến hành quân được triều đình cho phép công khai trên báo chí. Mọi người đều cảm thấy đằng sau những chiến công của Thạch Kiên chính là rất nhiều gian khổ. Đây là một hồi sử thi kéo dài, từ mùa hè năm trước, bọn họ còn không biết con đường xuất phát từ Hà Đông sẽ phải vượt qua biên cảnh của hai quốc gia, tới núi Hạ Lan (tuyến đường này Tống triều không thể công khai, nếu không sẽ làm cho Liêu quốc bất mãn). Sau khi tới Hưng Khánh phủ, lại đi qua thành Ngột Lạt Hải. Ngay cả Lưu Nga cùng rất nhiều người cũng không biết thành Ngột Lạt Hải là nơi nào, kết quả nhìn trên bản đồ đều kêu lên:
– Trời ạ, trời ạ.

Khi đó đã là đầu mùa đông, sông Hoàng Hà đã đóng băng. Sau đó lại quay đầu tái chiếm Hưng Khánh. Tuy nhiên lúc này quân Tống đã bị hao tổn khá nhiều, cho nên phải tiến vào Nhã Bố Lại Sơn. Cái tên này khiến dân chúng một lần nữa sợ hãi than thầm. Những nơi này đều là nơi mà trước kia Hoắc Khứ Bệnh và đám người Lý Tĩnh vừa mới đi qua.

Nhưng dù sao cũng là đất của Tây Hạ, rốt cục cũng sẽ bị người Tây Hạ phát hiện. Bọn họ lại tiến vào sa mạc Ba Đan Cát Lâm, bị nhốt phải chiến đấu trường kỳ ở Kỳ Liên Sơn.


Đây là một hành trình dài, hiện tại về phần đại quân Thạch Kiên đã đi qua bao nhiêu dặm đường, khẳng định là không chỉ có mười ngàn dặm, hay là hai vạn dặm, không ai có thể tính chi tiết.

Nhưng có thể tưởng tượng, bọn họ nhất định rất cực khổ, đặc biệt trong lúc thời tiết giá lạnh như vậy lại phải đi lại trong sa mạc hoang vu vắng vẻ.

Dân chúng Tống triều tuy rằng tôn trọng thành tựu về văn hoá giáo dục, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có nhiệt huyết. Vì thế rất nhiều dân chúng quỳ gối trước cửa hoàng cung, yêu cầu triều đình phái đại quân nghĩ cách cứu viện Thạch Kiên. Ngay cả đội quân đang đóng ở Thiểm Tây cũng không thể ngồi yên, bọn họ đều yêu cầu Phạm Trọng Yêm và Sơn Ngộ Duy Vĩnh tham gia tác chiến.

Dưới tình huống như vậy, Lưu Nga cũng hạ thánh chỉ, yêu cầu bọn họ lập tức xuất binh.

Phạm Trong Yêm còn nhớ lúc Thạch Kiên gần đi có dặn dò riêng với Sơn Ngộ Duy Vĩnh, cho nên hắn không dám xuất binh, vì thế khi đến Kính Châu, hắn cùng Sơn Ngộ Duy Vĩnh, Chủng Thế Hành bàn bạc một chút.

Sơn Ngộ Duy Vĩnh nói:
– Không thể cứu, vì sao Thạch đại nhân chỉ có một đội quân lại có thể đến đi như gió, là bởi vì nhân số ít, dễ dàng ẩn núp. Nhưng nếu chúng ta đi cứu viện Thạch đại nhân, nếu nhân số ít thì không được, nhiều người thì sẽ khiến cho Nguyên Hạo đề phòng. Các ngươi nhìn từ Hà Tây trở đi, hai bên đều là núi lớn, chỉ cần mai phục ở hai bên, chúng ta sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Các ngươi không biết Bán Đao Sơn ở đâu, Khoảng cách của nó và Hưng Khánh phủ với biên giới Tống là như nhau, kể cả chúng ta có thể đánh tới thì sao, hết thảy cũng đã quá muộn.

– Vậy làm sao bây giờ?

– Chúng ta hiện tại chỉ có thể đem đại quân khuyếch trương thanh thế, hấp dẫn một bộ phận binh lực của Nguyên Hạo, sau đó phải xem Thạch đại nhân sẽ làm thế nào. Nếu ta đoán không lầm, Thạch đại nhân sở dĩ đem đại quân tới Bán Đao Sơn, một là bất đắc dĩ, hai là cố tình. Nhưng ta có dự cảm, việc Thạch đại nhân đang làm là khả năng thứ hai.


– Nhưng, hiện tại hắn làm sao rời khỏi đó, phía trước có mấy vạn đại quân Tây Hạ ngăn chặn, phía sau lại là núi ấy trăm trượng, Thạch đại nhân là người, cũng không phải thần tiên.
Phạm Trọng Yêm nói.
Hiện tại trải qua vài trận đánh ác liệt, thắng có thua có, hắn đã gia tăng không ít tri thức về phương diện quân sự rồi.

Sơn Ngộ Duy Vĩnh cười khổ một chút, nói:
– Thạch đại nhân quả thật không phải là thần, nhưng hắn có lẽ cũng chính là thần.

Một câu này khiến ọi người không hiểu ra sao. Sơn Ngộ Duy Vĩnh giải thích:
– Bởi vì hắn am hiểu rất nhiều kiến thức, cho nên việc hắn làm khiến người ta không thể lý giải, cho nên hắn làm cho người ta cảm thấy hắn chính là thần.

Nói tới đây, hắn bùi ngùi thở dài:
– Thuở nhỏ gia đình Thạch đại nhân vất vả, hắn phải tự học, trong lúc vô ý lại nghiên cứu được những kiến thức mà ngàn năm hiếm ai có được, hắn khiến ta vô cùng kính nể. Tuy nhiên Phạm đại nhân cũng khiến ta kính nể thực sự.

Cuộc sống thuở nhỏ của Phạm Trọng Yêm và Thạch Kiên không khác nhau lắm, thậm chí còn kém hơn so với Thạch Kiên, ít nhất trong con mắt người đời thuở nhỏ Thạch Kiên còn được phụ thân giáo dục. Về phần một tiểu hài tử ba, bốn tuổi có thể học được cái gì, lại không có người nghĩ tới. Tiểu hài tử? Một thiếu niên như Thạch Kiên có thể coi như một tiểu hài tử? Giống như một con trâu con?


– Ta làm sao có thể so sánh với Thạch đại nhân.
Phạm Trọng Yêm xấu hổ bắt tay vào nhau, sau đó nói:
– Mấu chốt là hiện tại triều đình đã hạ chỉ, bắt chúng ta phải tiến quân vào Tây Hạ.

Bọn họ, ngay cả Phạm Trọng Yêm, cũng không dám kháng chỉ không tuân. Nhưng bọn họ có thể đảm bảo, nếu Thạch Kiên thật sự xảy ra chuyện, không nói tới triều đình, ngay cả dân chúng cũng sẽ đem bọn họ xé xác. Đến lúc này, rất nhiều đại thần đều mơ hồ cảm thấy Lưu Nga hình như muốn bảo hộ Hạ Tủng, nếu không hôm nay bất kể hắn ở nơi nào, đều có thể sẽ rơi vào sự công kích của dân chúng Tống triều.

Chủng Thế Hành nói:
– Việc này dễ thôi, chúng ta hiện tại có thể tập kết đại quân, nhưng trước khi đại quân xuất phát phải chuẩn bị lương thảo và vũ khí đã.
Tất cả mọi người đều hiểu ý.

Mấy chục vạn đại quân tiến vào đất địch, cũng không phải là chuyển nhỏ, thời gian chuẩn bị cũng rất dài, nếu như cố ý, còn có thể kéo dài tới mấy tháng. Nếu Thạch Kiên quả thật là cố ý, khi đó sẽ có kết quả. Nếu không phải cố ý, như vậy bất kể phải trả giá nào cũng phải nghĩ cách đi cứu viện.

Hơn nữa khi đó là mùa xuân, cũng là thời điểm tốt nhất để binh lính hành quân.

Chủng Thế Hành còn nói thêm:
– Hơn nữa nếu thật sự như Sơn Ngộ đại nhân nói, hắn nếu muốn đi nơi nào thì sẽ có sự chuẩn bị tốt, chúng ta điều động đại quân và lương thảo cũng sẽ không lãng phí, như vậy cũng có thể làm cho binh lực của Nguyên Hạo phân tâm một ít, cũng sẽ khiến cho Thạch đại nhân hành động thêm thuận lợi.

Vì thế binh lính và vật tư ở các châu phủ Thiểm Tây đang bắt đầu được điều động


Kỳ thật sách lược của Chủng Thế Hành tuy qua loa tắc trách với ý chỉ của triều đình và với thỉnh cầu của dân chúng, nhưng lại là sự trợ giúp lớn đối với Thạch Kiên.

Bây giờ đang là cuối tháng giêng, gió thổi cũng nhẹ hơn. Tuy rằng trên đường vẫn còn tuyết đọng dày, nhưng tuyết đang dần dần lặng yên mà hoà tan. Trên đỉnh núi quân Tống cũng không thấy lạnh như trước kia. Một tháng này nằm trong vòng vây của quân Tây Hạ, bọn họ được nghỉ ngơi khá nhiều.

Thân Nghĩa Bân thấy tình hình như vậy, hắn cười to. Địch Thanh và Chủng Cổ hỏi hắn cười cái gì.

Thân Nghĩa Bân nói:
– Sớm biết như vậy, sao chúng ta không đến đây sớm một chút, đỡ phải chịu khổ ở sa mạc Đằng Cách Lý.

Tất cả mọi người đều quay lại liếc hắn xem thường, thầm nghĩ rằng đây là hai chuyện khác nhau, ngươi đối mặt với thế cục hiểm ác này mà còn cười được.

Những ngày này Thạch Kiên thấy tuyết trên núi đã mỏng hơn, vì thế hắn tập hợp tất cả tướng sĩ lại một chỗ, hắn nói:
– Chúng ta đã canh giữ ở đây một thời gian dài như vậy, triều đình nhất định đã có một vài hành động. Như vậy Nguyên Hạo khẳng định đã tập trung một lượng binh lực lớn từ Tuyên Hoá đến Hạ Châu, như vậy Túc Châu và Qua Châu, Sa Châu binh lực gần như không có.
Nói tới đây hắn vung tay lên nói:
– Nói cách khác bây giờ là lúc chúng ta nên đi.
Mọi người nghe hắn nói liền sửng sốt. Vốn dĩ ngày đó lời hắn nói trên vách núi đã khiến mọi người ngạc nhiên. Có người còn hỏi Thạch Kiên, nếu cứ như vậy nhảy xuống, ngựa sẽ chết, vậy người liệu có phải cũng không thể sống sao?

Hắn nói xong còn nhìn lại, chỉ thấy cánh rừng nguyên thuỷ cao lớn vô cùng, bởi vì bọn họ đang đứng ở nơi rất cao, nhìn qua chỉ thấy một con đường mơ hồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.