Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 280: mấy cái rương (1)


Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 280: mấy cái rương (1)

Trên thực tế sa mạc Ba Đan Cát Lâm do chịu ảnh hưởng của sức gió, hiện ra rộng lớn như một đại dương toàn cát, , là cồn cát cao nhất thế giới ở Trung Quốc. Bão cát hàng ngày thổi tạo thành một ngọn núi cát, cao tới hơn hai trăm thước, núi non cao vút, cao thấp chằng chịt, tiếng hạt cát trượt gầm rú vang vọng, tạo nên vẻ đẹp riêng cho thế giới vương quốc sa mạc. Trong sa mạc hồ nước chi chít như sao trên trời, cạnh hồ cỏ lau mọc thành bụi, thuỷ điểu chơi đùa, cá bơi lượn qua lại. Phía Đông và Tây Nam sa mạc cũng chính là nơi Thạch Kiên đã đi qua, mờ mịt và mênh mông vô bờ, hình thành một hoá thạch quái dị, tạo thành đá hình nấm, hình tổ ong gió bào mòn đá, tạo thành khe sâu đủ đề người xem tán thưởng.

Nhưng hiện tại Thạch Kiên làm gì có tâm tư xem phong cảnh, hắn mang theo đại quân mạo hiểm giá lạnh và gió lốc, chạy một mạch như điên.

Bọn họ chính là thi chạy với thời gian, chỉ có trước khi đại quân Tây Hạ khép lại vòng vây phía trước mà kịp phá vây, lọt qua khe hở thì mới có hi vọng sinh tồn.

Mỗi lần Tây Hạ xuất quân đều có năm lộ đại quân, tây bình quân ti, thạch túc quân ti, cùng với hắc thủy quân ti phía bắc, hắc sơn quân ti và Hưng Khánh bản bộ đại quân. (trong đó Hưng Khánh bản bộ đại quân lực lượng mạnh nhất, còn hắc sơn quân ti bởi vì đã từng bị Thạch Kiên đánh bại nên yếu nhất)


Tuy nhiên bất kể toán quân nào, nếu không mai phục, muốn chia cắt ra để đánh tan cũng không có khả năng. Sau khi tiêu diệt Tác Mặc Đồ, Thạch Kiên hướng về phía chính nam đang trống trải, mang theo đại quân chạy như điên về hướng chính nam phá vây.

Nhưng sau khi nhìn bản đồ, cơ hội sống sót của bọn họ vẫn là rất mỏng manh. Bởi vì hướng nam chính là phía sườn của Hà Tây, cũng chính là đoạn đường trọng yếu của con đường tơ lụa nổi tiếng. Tiếp tục đi theo hướng nam là Kỳ Liên sơn tuyết trắng mờ mịt. Đây cũng không phải Bạch Vu sơn, Kỳ Liên Sơn có rất nhiều dãy núi cao từ ba nghìn năm trăm đến năm nghìn thước. Cho dù cuối mùa đông, nơi đây vẫn là tuyết trắng phủ đầy. Thông thường nếu không có ai quen đường sẽ không thể bay qua Kỳ Liên sơn, huống hồ là mùa đông chưa kết thúc. Đương nhiên nếu có thể bay qua Kỳ Liên sơn, là có thể bình an mà tới tộc Thổ Phiên, bọn họ cũng chẳng khác nào về đến nhà.

Nhưng cũng không đơn giản như vậy, cho dù có bay qua được Kỳ Liên sơn, thì còn có đầm lầy rộng và sông lớn, đây đều là vùng nước sông nằm giữa núi cao, cho dù hiện giờ băng tuyết ngập trời, nhưng do mực nước thay đổi nên không đóng được thành băng.

Nếu Thạch Kiên lựa chọn con đường này, không bằng lúc trước hắn phân tách đội ngũ ra, hóa trang thành bình dân trốn về biên giới Tống cảnh. Như vậy cho dù bị Nguyên Hạo có bắt được hơn phân nửa số người, nhưng nói tóm lại vẫn có người có thể trở về (thuận tiện trả lời được nghi vấn, nguyên nhân không thể tách ra), nếu so với buộc phải đi con đường này thì tốt hơn nhiều.

Thạch Kiên nếu quyết định đi qua đường này trở về, sáu ngàn mấy trăm người chắc chỉ còn lại sáu mươi mấy người.


Nếu đi theo hướng đông, tiến vào Hi Hà của Tống triều. Đây là con đường hiện tại mọi người rất muốn đi. Nhưng không nói đến vấn đề gặp phải đại quân Tây Hạ, ngay cả Thạch Kiên có bản lĩnh thông thiên, cũng không đánh được Tuyên Hóa phủ và Lương phủ (Cam Châu và Lương Châu). Như vậy là không có khả năng tới Hi Hà.

Nếu đi hướng Tây, từ khi Nguyên Hạo đánh bại dân tộc Hồi Hột phải đầu hàng, thu được Cam Châu, lại chiếm được Lĩnh Châu và Sa Châu (Cam Túc An Tây Tỏa Dương thành và Đôn Hoàng). Người Hồi Hột đáng thương ngày trước còn cường thịnh một chút, hiện tại đã thành cô hồn dã quỷ, hoặc là phải chạy trốn đến núi Côn Lôn, cuộc sống quá thê thảm, hoặc là sẽ bị Nguyên Hạo trưng dụng, trở thành nguồn cung cấp binh lính lớn nhất cho hắn.

Thậm chí ngay cả triều đình cũng cho rằng bọn họ đã bị Nguyên Hạo tiêu diệt, hiện tại đã không tồn tại. Sau đó khi Hạ Tủng tiến nhập Linh Châu, cũng không thể nói hắn không có chỗ hữu dụng, không nghĩ tới còn một nhóm người Hồi Hốt, hắn đã phái người đi liên hệ, không ngờ đến đây thật đúng là có không ít bộ tộc. Sau đó cũng không nói thêm gì nữa, hắn không thể cam đoan bọn họ có thể bình an, bọn họ làm sao có dũng khí tham chiến.

Lúc ấy, Thạch Kiên đã biết có một nhóm người này kiên cường mà tồn tại, sau này bọn họ trở thành tổ tiên của bộ tộc Uycu

Nói cách khác, nếu theo con đường này tiến vào Tây Vực, tới Tây châu của tộc Hồi Hột, cũng chính là đi tới Khách Lạt Hãn vương triều, bọn họ sẽ được bình an vô sự. Khách Lạt Hãn vương triều và Tống triều có giao hảo tốt, còn xưng hô với Tống Chân Tông là cậu. Có thể dưới sự hộ tống của bọn họ tiến vào Hoàng Đầu của dân tộc Hồi Hột, sau đó tiến vào dân tộc Thổ Phiên. Tuy rằng là một hành trình gian nan, nhưng có thể cam đoan sinh mạng được an toàn.


Đây cũng là kế hoạch của Thạch Kiên lúc ấy. Nhưng hiện tại cách Tây Châu phạm vi thế lực của dân tộc Hồi Hột cũng rất xa. Hơn nữa còn Qua Châu và Sa Châu cùng với Gia Quan cách trở, sẽ không bị phát hiện, có thể đi theo Ba Đan Cát Lâm sa mạc, sau đó lén vượt qua hắc thủy trấn nhạn quân ti. Tuy nhiên hiện tại phải đi qua đoạn Hà Tây này, đây cũng chính là tử lộ.

Hiện tại quân Tống đi theo sau Thạch Kiên, luân phiên đại thắng, bọn họ cũng không biết thế cục phía trước ác liệt cỡ nào. Nghĩ rằng chỉ cần theo sau Thạch Kiên là có thể tiếp tục viết thêm một trang truyền kỳ. Về phần Hoàng Đầu dân tộc Hồi Hột ở đâu, Khách Lạt Hãn vương triều ở nơi nào, bọn họ có người thậm chí còn chưa từng nghe nói qua.

Chí ít có một số ít người lộ ra lo lắng, tuy nhiên bọn họ nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Thạch Kiên, lúc này mới an tâm lại

Vốn dĩ bọn họ có thể từ sa mạc Đằng Cách Lý trực tiếp đi ra ngoài, đến Tuyên Hóa phủ, cũng chính là nơi Cam Túc quân ti đang dừng chân. Còn đường này là đường gần nhất từ bên ngoài vào Nhã Bố Lại Sơn. Cho nên Tác Mặc Đồ mới tới Nhã Bố Lại Sơn trước. Nhưng ở đó còn có Cam Túc quân ti, trời biết bên trong còn lại bao nhiêu người. Hơn nữa ở đây Thạch Kiên cũng không cài Thiêu Thân nên không biết tình huống ở đây. Cho nên Thạch Kiên đia qua Nhã Bố Lại Sơn, Ba Đan Cát Lâm sa mạc, tới Túc Châu và Tuyên Hóa phủ, cứ như vậy, bọn họ đã đi qua rất nhiều sa mạc.

Kỳ thật chiến mã chạy trên sa mạc không nhanh, hơn nữa bởi vì thời tiết giá lạnh, lại không muốn bị đuổi kịp nên bắt đầu có nhiều chiến mã bị tử vong. Hiện tại đối với Thạch Kiên thời gian đang rất khẩn cấp. Hắn thậm chí không thể hỏa táng thi thể chiến mã, vội vã rời khỏi. Vốn dĩ Thạch Kiên đã giết rất nhiều chiến mã, nhưng trận chiến này lại bắt được khá nhiều chiến mã, kết quả mặc dù không thể một người cưỡi hai con, những cũng đủ cho hai người cưỡi ba con. Nhưng qua ba ngày, số lượng nay mau giảm thành một người cưỡi một con.


Vốn dĩ bọn họ đã lưu lại trên mặt cát rất nhiều dấu chân, bất kể là bão cát lớn, nhưng dấu ấn của gần mười ngàn người ngựa cũng không thể xóa hết được, hơn nữa còn có tử thi của nhiều chiến mã, dọc đường Thạch Kiên cũng vội vàng chạy đi nên cũng đành không che dấu tung tích.

Ba Đan Cát Lâm sa mạc mặc dù là nơi người ở không tập trung thành nhóm, nhưng lại có một ít hồ nước bên cạnh hoặc là có một ít dân cư (hiện tại cũng khai quật được một số văn vật Tây Hạ, chứng minh có người Tây Hạ đã từng sinh hoạt ở đây). Thế nên hành trình của bọn họ cũng bị cư dân này phát hiện.

Khi Nguyên Hạo tự mình đi vào bên trong khe suối nhìn thấy năm nghìn binh lính Tây Hạ chết thảm, hắn thiếu chút nữa tức ngất đi. Thạch Kiên chết tiệt, sắp chết đến nơi còn hung hăng cắn lại hắn một phen. Vì thế hắn mau chóng đuổi theo, lúc này hắn đã xuất ra tất cả bản lĩnh, bát hỉ quân. Trong lịch sử “Đội pháo binh” chỉ có hai trăm người, nhưng bởi vì đã học được thêm kỹ thuật mới của Thạch Kiên đã thành lập đội năm trăm người, mặt khác còn có một ngàn phi đà đội. Hai đội này đều cưỡi lạc đà nên trở thành là những người tác chiến trên sa mạc thích hợp nhất.
Nguyên Hạo phái bọn họ đi bắt Thạch Kiên, nhưng lại dặn bọn họ không cần giao chiến với Thạch Kiên. Dù sao nhân số của bọn họ đang ở vào thế hạ phong, hiện tại Thạch Kiên đang ở Tây Hạ nhưng danh tiếng lại vang xa. Mặt khác hắn phái người cưỡi khoái mã thông tri cho các đội khác, tiến hành bao vây chặn đánh Thạch Kiên

Kỳ thật hắn cũng đã nhìn bản đồ, hiện tại bất kể Thạch Kiên đi hướng đông hay hướng tây đều là đường chết. Hướng nam thì không có cách nào bay qua Kỳ Liên sơn, trừ phi hắn thật sự dùng tới pháp thuật, khiến mấy ngàn quân Tống bay ra khỏi Kỳ Liên Sơn. Nhưng việc đó là không thể xảy ra. Thạch Kiên nếu sớm có bản lĩnh này, hắn đã mang theo người bay thẳng trở về đất Tống, không phải đợi ở Nhã Bố Lại Sơn chịu tội. Như vậy chỉ còn hướng bắc, hắn còn có bản lĩnh gặp mấy vạn người vây đánh mà trốn thoát được sao? Cho dù hắn chạy được, cũng là chạy đến thượng kinh Liêu quốc (ngoại Mông Cổ). Nơi đó càng ít người ở, cũng có nghĩa là bọn họ cách Tống triều ngày một xa, còn có thể bị người Liêu quốc đuổi giết.
Tuy nhiên hiện tại Nguyên Hạo cũng bị Thạch Kiên làm cho sợ hãi, không giết chết hoặc bắt giữ hắn, Nguyên Hạo sẽ không yên lòng.
Khi nhóm người Thạch Kiên chạy đến ngày thứ ba đều đã kiệt sức, ngựa hết hơi. Thạch Kiên nhìn một chút, các binh lính cưỡi trên chiến mã đều muốn ngủ gật, hắn biết binh lính cần nghỉ ngơi một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.