Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)


Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 262: Trận chiến quỷ dị (1+2)


Phạm Trọng Yêm cúi mình thật thấp, làm một động tác vái chào. Gần như đồng thời, phía sau hắn toàn bộ quân Tống cũng làm động tác vài chào.

Tào Vĩ đứng ở đầu thành phất phất tay

Mau đi mau

Phạm Trọng Yêm lúc này mới xoay người, nhẹ giọng nói:
– Bảo trọng

Sau đó xoay người rời khỏi

Đi được một quãng xa, hắn mới không kìm nổi quay đầu nhìn lại, nhìn về phía đầu thành, bóng dáng gầy yếu của Tào Vĩ kia đã biến mất trong bóng tối.

Phạm Trọng Yêm trong mắt lại một lần nữa ướt át, đây có lẽ là lần cuối cùng từ biệt với vị lão tướng khả kính này.

Đại quân đi được hai ngày, bọn họ liền đụng phải Vương Quyền và Triệu Quan. Đến ngày thứ tư, Sơn Ngộ Duy Vĩnh lại đưa tới rất nhiều phạm nhân, bọn họ toàn bộ đều là quan viên Tây Hạ bị Thạch Kiên bắt sống tại Linh Châu. Qua lời bọn họ, Chủng Thế Hành mới biết được Linh Châu đã bị tập kích.

Tuy rằng đã biết nhưng những người này vẫn không thể tin, bởi vì việc này rất thần kỳ, làm sao có thể chiếm được Hưng Khánh?

Chủng Thế Hành suy nghĩ nửa ngày mới nói:
– Đây là do Nguyên Hạo hiện tại đem đại quân đều phân bố trên đường từ Thiên Đô Sơn đến Hắc Sơn, muốn dùng chúng ta làm mồi để trợ giúp tiêu diệt quân Tống, đặc biệt là Thạch đại nhân. Bởi vậy đại quân Tây Hạ tại Hưng Khánh phủ không nhiều lắm, hơn nữa bọn họ lại đang ở trong lòng Hưng Khánh, lại có Hoàng Hà hiểm yếu cách trở, đại ý là, Thạch đại nhân đã nhìn ra điểm này nên mới đắc thủ. Tuy nhiên Thạch đại nhân dùng đại quân nào để tiến vào Hưng Khánh ta cũng không rõ.

Chẳng những hắn, các tướng sĩ cũng không hiểu được. Bọn họ vừa ăn lương khô, vừa bàn luận.

Suốt chặng đường này Sơn Ngộ Duy Vĩnh quả nhiên tâm tư chu đáo, chẳng những giúp bọn họ tìm được địa điểm bí ẩn sống ban ngày, còn giúp bọn họ chuẩn bị lượng lương khô lớn, trong đó còn có rất nhiều thịt để ăn. Điều này làm cho quân Tống đang bị chặt đứt đường ăn uống trong một tháng trời trước kia cảm thấy mãn nguyện, cũng khôi phục một phần sức lực. Và tuyến đường hành quân này cũng là do Sơn Ngộ Duy Vĩnh tỉ mỉ lựa chọn, đều là đường núi hẻo lánh không người. Cũng may theo hướng đông Linh Châu, phần lớn đều là đường núi, nếu không cho dù Sơn Ngộ thông minh cũng chỉ giống như một người phụ nữ khéo léo khó mà thổi cơm khi không có gạo.


Tới ngày thứ năm, Sơn Ngộ Duy Vĩnh mang theo người trong tộc và binh lính thủ hạ của hắn đuổi kịp tới và nói:
– Chúng ta đi mau, nếu không Nguyên Hạo thấy bản quan biến mất, hắn khẳng định sẽ hoài nghi.

Lúc này, nhìn thấy Sơn Ngộ Duy Vĩnh, Đinh Mão và Thôi Diệt Lang hỏi:
– Thạch đại nhân nhà chúng ta đâu?

Sơn Ngộ Duy Vĩnh nói:
– Thạch đại nhân đang ở Hưng Khánh phủ, bởi vậy mới thu hút quân đội Nguyên Hạo, nếu không ngươi cho là đại quân của các ngươi có thể dễ dàng trốn đi như vậy sao?

Vừa nghe Thạch Kiên đang bị vây ở Hưng Khánh phủ, Thôi, Đinh hai người nóng nảy, lập tức đòi đi tới.

Sơn Ngộ Duy Vĩnh lập tức nói:
– Thạch đại nhân đã tính toán cả rồi, hai tiểu tử các ngươi khẳng định sẽ ầm ĩ, hắn đã nói, bất kể thế nào cũng không cho phép các ngươi trở về, nếu không sẽ quấy rầy kế hoạch của hắn.

Kế hoạch cái rắm, hiện tại Hạ Tủng gần như đem tất cả các tướng sĩ tinh nhuệ của Thiểm Tây mang về đây, không biết Thạch Kiên lấy đâu ra binh lính, nhưng khẳng định trong tay hắn không có các chiến tướng lợi hại, Thạch Kiên lại chỉ là một quan văn, bọn họ sao có thể yên tâm?

Thấy hai người bọn họ khăng khăng một mực, Sơn Ngộ Duy Vĩnh thở dài:
– Thạch đại nhân quả nhiên liệu sự như thần, hắn biết hai tiểu tử các ngươi khẳng định không phục. Hắn từng nói, các ngươi không nghe lời hắn, như vậy mặc kệ Hưng Khánh xảy ra chuyện gì đều không cần các ngươi lo, các ngươi chỉ cần ở núi Hạ Lan chờ hắn. Còn nữa, các ngươi phải chuẩn bị tốt, chờ hắn tới, nhất định sẽ đánh bốn mươi côn lên mông các ngươi.

Hiện tại đa số quân Tống đúng là không phải chỉ tin tưởng Thạch Kiên, mà là sùng bái, bọn họ có lẽ cả đời này cũng không nghĩ ra không ngờ bọn họ có thể dễ dàng thoát chết. Đặc biệt Thạch Kiên đánh hạ Hưng Khánh phủ và đánh trận Hoàng Hà báo thù cho quân Tống, việc này đã lần nữa đưa hắn đến một vị trí thần thoại.

Đinh Mão và Thôi Diệt Lang lại tin tưởng Thạch Kiên, nghe thấy hắn yêu cầu bọn họ đến núi Hạ Lan chờ hắn, như vậy khẳng định Thạch Kiên nhất định có biện pháp thoát thân. Về phần là biện pháp gì, bọn họ không thể nghĩ ra mà thôi, lúc này mới thấy yên lòng. Thôi Diệt Lang còn nhéo một bên mông của Đinh Mão nói:
– Đinh Mão, mông nhỏ của ngươi không kiên nhẫn đang đánh đòn.


Tuy nhiên khi nghe thấy hai người bọn họ muốn đi, toàn đám Địch Thanh cũng muốn đi

Lúc này Sơn Ngộ Duy Vĩnh lạnh mặt nói:
– Hiện tại Hưng Khánh là nơi quân đội Nguyên Hạo đang đóng quân, các ngươi nhiều người đi như vậy không bị phát hiện mới là lạ.

Cuối cùng là Chủng Thế Hành suy nghĩ một chút, phái Đinh Mão, Thôi Diệt Lang, Chủng Cổ, Chủng Ngạc, Địch Thanh, Chu Sỉ, Chiết Kế Tổ mang theo một trăm người đi tới đó.

Tuy nhiên lão Chiết mặc kệ, dựa vào cái gì ba đứa con trai của ngươi phái ra hai đứa đi, lão tử lại chỉ có mỗi một đứa con trai được phái đi. Vì thế cuối cùng cũng đem Chiết Kế Mẫn cùng một đạo quân đi theo. Một trăm linh mấy người, có một thư sinh, chính là con rể lão Chủng, hắn còn đang tức giận đúng là oan gia, lần trước làm ình mất hết mặt mũi, ngươi không phải nói ngươi có bản lĩnh sao, hiện tại cho ngươi đi theo Thạch Kiên lập công.

Lúc này, thành Linh Châu cũng đang trình diễn một hồi tiến công phòng thủ vô cùng kịch tính

Nguyên Hạo sau khi đi vây Linh Châu đã chiêu hàng Thạch Kiên. Cho dù Thạch Kiên làm cho hắn năm lần bảy lượt chật vật không chịu nổi nhưng hắn vẫn rất yêu quý tài hoa của Thạch Kiên

Không thể không nói, hắn là kẻ lòng lang dạ thú, là tai hoạ lớn nhất cho người Hán ở Trung Nguyên, nhưng hắn thật đúng là một người có hùng tài đại lược, tuy rằng Nguyên Hạo lòng lang dạ sói, trời sinh tính tàn bạo, nhưng một nghe nói đến tài năng của Thạch Kiên, hắn lại rất coi trọng.

Tuy rằng Thạch Kiên mang đến tổn thất thật lớn cho hắn, nhưng nếu thu phục được người này, chẳng những làm ảnh hưởng đến quân sự Tây Hạ, mà còn có thể mang đến rất nhiều của cải. Thậm chí chỉ cần Thạch Kiên đầu hàng hắn, hắn sẽ không tiếc mà đem Hương phi ban thưởng cho hắn.

Nhưng mà Thạch Kiên lại cười nói:
– Như vậy đi, hay là ngươi đầu hàng bản quan, bản quan có thể trước mặt triều đình nói vài lời hay tha chết cho ngươi, còn có thể để cho ngươi làm lý chính.

Nghe xong lời này, các binh lính Tống ở đầu thành cười to. Lý chính là chức quan gì, đó là một tiểu nha dịch

Vì thế Nguyên Hạo hạ lệnh công thành.

Thạch Kiên thấy bọn họ công thành, hắn mỉm cười nói:

– Trong tay lão tử có nhiều người như vậy, sẽ không liều mạng cùng các ngươi đâu. Tuy nhiên hôm nay lão tử sẽ dùng tiền giúp bọn ngươi được chết.
Tây Hạ không chỉ có một tộc người Đảng Hạng, mà bản thân nó chính là một tập thể nhiều tộc hợp lại, do đó các thành phần quan viên cũng là phức tạp nhất, sáu phần người Hán và bốn phần là người các tộc khác. Điều này chứng tỏ ở Tây Hạ cũng có không ít người Hán, đương nhiên người Hán cũng không thể chiếm đến sáu phần, việc này có liên quan đến việc người Hán coi trọng việc đọc sách, quản lý nhân tài. Các quan viên chiếm đến sáu phần này cũng chỉ là các chức quan thứ yếu, các chức quan chủ yếu hoặc là những người Đảng Hạng hoặc do thân nhân họ đảm nhiệm.

Giống như ở Hưng Khánh ngoại trừ người Đảng Hạng, người Hán, người Thổ Phiền, người Hồi Hột ra còn có người Tác ta, người Thát Đát, người Khiết Đan và các tộc người khác. Cho nên bình thường không thể tránh khỏi mâu thuẫn giữa các tộc với nhau. Bởi vì đây vốn là một quốc gia đang chuyển biến từ chế độ nông nô sang chế độ phong kiến, cuộc sống của người dân càng thêm bất công.

Tống triều thịnh vượng như vậy giờ mà còn có hiện tượng dân chúng bị quan bức làm phản, huống hồ là Tây Hạ, trong vương đô Tây Hạ, các quan to quý nhân đến từ Tây Hạ có rất nhiều, nhưng bần dân lại còn có nhiều hơn. Trong cuộc sống nghèo khó của dân chúng, đến cơm còn không đủ no, làm sao có thể có tâm mà trung thành với Nguyên Hạo.

Đặc biệt là kinh tế Tây Hạ chủ yếu dựa vào đối ngoại, mấy năm nay đều dựa vào nghề chăn nuôi của Lương Châu và nông nghiệp của Ninh Hạ, còn có nghề muối của Hoành Sơn. Tây Hạ có một số ngành đặc biệt, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân làm nổi lên dã tâm của Nguyên Hạo. Nhưng Tống triều lại bế quan, tuy rằng nền kinh tế Tống triều cũng bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng lại không lớn, tuy nhiên đây là đòn trí mạng cho Tây Hạ, giá hàng tăng cao, rất nhiều dân chúng sinh sống trong thành thị lâm vào cảnh lầm than.

Đối với loại tình huống này, Thạch Kiên sớm đã dự tính. Sau khi hắn trở lại Hưng Khánh, đứng ở khu nhà vách đất lớn nhất, triệu tập tất cả mọi người đang sống trong khu nhà này tới.

Ở đây cần giải thích một chút, có sự khác biệt với sự phồn hoa của thành thị nơi Tống triều, ở Tây Hạ có rất nhiều thành, bao gồm cả khu nông thôn, phần lớn đều chỉ dùng đá làm cốt, trên mặt dùng bùn trát làm tường, loại phòng ốc này đều chỉ có bần dân ở. Có người sống trong khu nhà có gạch tường ngói ốc nhưng đều là những người giàu có, người như vậy hiện nay ở Tây Hạ chiếm tỷ lệ rất ít. Loại nhà vách đất này ở Hưng Khánh phủ chiếm hai phần ba, nhân khẩu tập trung càng đông hơn, chiếm đến 90% trở lên.


Hắn đầu tiên giới thiệu mình chính là Thạch Kiên. Đương nhiên Thạch Kiên không có tự cao tự đại, tuy nhiên hiện tại hắn chẳng những ở Tống triều, mà ở các quốc gia xung quanh thanh danh vô cùng tốt, tuy rằng hắn lần lượt đánh bại quân sỹ Tây Hạ, coi như là càng thêm sát muôi lên miệng vết thương của người Tây Hạ, nhưng không ai hoài nghi phẩm tính của hắn. Ngoài ra hắn còn mang đến giống hoa màu, chính là mang đến ánh sáng cho những nông dân Tây Hạ đang sinh sống trong những ruộng đất cạn khô. Bởi vậy xét về mặt nào đó, người dân Tây Hạ vừa yêu lại vừa hận hắn. Nhưng lời hắn nói ít nhất sẽ có rất nhiều người Tây Hạ tin tưởng, bởi lẽ trong mắt bọn họ xác suất Thạch Kiên nói dối so với triều đình Tống triều còn thấp hơn, thậm chí cũng còn đáng tin cậy hơn nhiều so với Nguyên Hạo.

Điểm này cũng khiến cho Thạch Kiên thấp thỏm lo âu, nếu một người có uy tín vượt qua cả triều đình, ngay cả hắn không có tâm phản thì cũng không phải là một chuyện tốt. Nhưng hiện tại với ưu thế này, hắn cũng không thể không dùng tới.

Đầu tiên hắn nói, lãnh thổ Tây Hạ từ trước đến nay đều là đất đai của Trung Quốc, luận chứng này không cần nói tới, từ Hán Nguỵ Tuỳ Đường bất kể tại bất kỳ một triều đại nào đây cũng là đất của triều đình đây là điều không phải bàn cãi. Hắn còn nói thêm, Tống triều căn cứ vào sự thương xót đối với sinh tử của dân chúng, bởi vậy khi tiên đế thấy Lý Kế Thiên đầu hàng triều đình mới bỏ qua việc dùng vũ lực chinh phục nơi này, để cho triều đình Lý gia quản lý nơi đây.

Lời này hư hư thực thực, Tống triều từ sau khi Linh Châu thất thủ, cũng làm cho Thổ Phiên khốn khổ, rơi vào đường cùng, hơn nữa Lý Đức Minh lại thức thời nên mới đình chỉ việc chinh phục. Kỳ thực theo như lời Tào Vĩ nói, khi Lý thị mới thành lập Tây Hạ, khi đó chinh phạt, mặc dù sẽ có tổn thất lớn, nhưng chỉ cần dùng những tướng lãnh giỏi sẽ có khả năng thu hồi trở lại. Cho nên việc Tây Hạ độc lập và nội bộ Tống triều bất hòa, quan lại yếu kém có liên quan đến nhau.

Hắn còn nói, do Nguyên Hạo không để ý tới ý nguyện của phụ thân, trái lại muốn mưu phản nên hắn đã giết chết phụ thân. Thạch Kiên nói ra điểm này, bởi vì Lý Đức Minh phụng chỉ đưa ra chính sách cùng Tống triều giao hảo, người dân Tây Hạ trong khoảng thời gian này có thể có cuộc sống an bình.

Hiện tại hãy xem xem Tây Hạ đang như thế nào, cho rằng ly khai triều đình sẽ có ngày tháng tốt đẹp ư. Nhưng triều đình chỉ vừa bế quan một thời gian, Tây Hạ đã biến thành tình trạng thế nào. Hơn nữa Nguyên Hạo nếu muốn làm phản, triều đình cũng sẽ không tha cho hắn. Hiện tại là thời điểm các ngươi nên thức tỉnh. Các ngươi xem hiện tại cuộc sống của người dân Tống triều như thế nào. Đi theo Nguyên Hạo sẽ được cuộc sống thế nào? Đồng thời các ngươi theo Nguyên Hạo chinh chiến làm loạn, đem cả con cái người nhà anh dũng mà chết trận nơi sa trường. Hơn nữa nếu sau này triều đình thu phục Tây Hạ, gia đình các ngươi còn có thể bị gán cho tội danh mưu phản, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên.

Nếu các ngươi cho rằng Nguyên Hạo có thể kiến quốc thành công, như vậy có thể thử xem sao. Đến bây giờ triều đình chỉ huy động một đội binh lực Thiểm Tây. Nhưng Tống triều có bao nhiêu đại quân? Có bao nhiêu người? Lần này đại quân triều đình đánh tới Linh Châu, đánh tới Hưng Khánh, lần sau thì sao? Ngoài ra, Nguyên Hạo bây giờ đã tổn thất hơn hai mươi vạn quân, Tây Hạ các ngươi còn bao nhiêu thanh niên trai tráng, cái mà Nguyên Hạo có thể cho các ngươi chính là hố lửa mà thôi.

Hắn nói những lời này đều là đánh trúng vào tâm lý của người dân, tâm lý được mất của bọn họ mà nảy sinh nghi ngờ, phía sau mới là chủ đề chính.


Hắn nói. Bởi vậy hiện tại triều đình đã đoạt được Hưng Khánh, cũng tính toán bảo vệ cho nó. Hiện tại chính là cơ hội cho các ngươi lập công chuộc tội. Bây giờ gia nhập quân Tống và theo quân Tống và dân chúng thủ thành. Thạch Kiên đem danh sách cho bọn họ đăng ký. Về sau đợi triều đình hoàn toàn thu phục Tây Hạ, đất đai tài sản sẽ một lần nữa phân phối, bọn họ sẽ có quyền ưu tiên.

Đây là một cái bánh vẽ, đương nhiên cái bánh này cũng không thể ăn được. Đến khi triều đình hoàn toàn thu phục Tây Hạ, ngay cả Thạch Kiên cũng không biết phải mất bao lâu để khắc phục được những hậu quả màHạ Tủng đã làm. Tuy nhiên kế tiếp mới là điều chủ yếu. Hắn nói. Phàm là dân chúng tham gia thủ thành, triều đình sẽ đều có thưởng, mỗi người năm quan tiền, nếu giết được một kẻ địch sẽ được mười quan tiền. Trong chiến trường bị thương, phân theo nặng nhẹ chia thành ba cấp, một trăm quan, năm mươi quan, hai mươi quan tiền. Nếu là chết trận người nhà sẽ được trợ cấp một trăm quan, đồng thời nếu thủ thành một ngày thành công sẽ được năm trăm văn tiền.

Điều kiện này vừa được đưa ra, gần như tất cả mọi người đều đỏ mắt. Ngay cả những binh lính triều Tống, triều đình cũng không có hậu đãi bọn họ như vậy. Một trăm quan. Chẳng những đối với nền kinh tế lạc hậu ở Tây Hạ đây là con số khổng lồ không thế tin nổi, đặc biệt đối với những dân chúng nghèo khó, mà ngay cả ở Tống triều đây cũng không phải là con số nhỏ.

Không chỉ những dân chúng nghèo khó mà ngay cả gần chín ngàn binh Tống (hai lần chiến tranh đã tổn thất gần ngàn người) cũng kêu ầm ĩ phải được trợ cấp như vậy. Thạch Kiên nói với bọn họ, sinh mạng các ngươi là vô giá, làm như vậy chính là muốn bảo hộ cho các ngươi. Nếu lúc này có thể bình an trở về, ngay cả khi triều đình không có trợ cấp cho các ngươi, bản quan cũng muốn bỏ ra một phần tài sản đoạt được làm phần thưởng cho công lao của các ngươi. Nghe xong những lời này bọn họ mới an tĩnh lại.

Bọn họ biết lúc này Thạch Kiên chẳng những đã đoạt được một khoản lớn tài sản từ trong hoàng cung, đồng thời ngay cả trong nhà những tù binh là quan viên đã đoạt được rất nhiều tài sản. Nhưng bởi vì còn phải tiếp tục hành trình, bọn họ chỉ có thể mang những hoàng kim châu báu mà thôi. Hiện tại ngay cả bạc trắng cũng không thể mang đi.

Như vậy khối tài sản hơn ngàn vạn này làm sao bây giờ? Đem chúng ném vào sông, Nguyên Hạo cũng sẽ phát điên mà phái người xuống vớt. Vì thế Thạch Kiên nghĩ ra một biện pháp, dùng số tiền này dụ người Tây Hạ đem cái chết ra bảo vệ.

Nghe thấy tin này những người dân nghèo ở đây đều điên rồi. Thạch Kiên lúc đầu nói từ chuyện gia đình đến quốc gia đại sự, kỳ thật ngoại trừ những người cá biệt đang nghe, e rằng chỉ là những người có lòng mới lắng nghe, còn thì những người khác một chữ cũng không thèm nghe.

Nhưng những lời phía sau mới là quyết định. Cái gì gia, cái gì quốc, hiện tại chỉ cần có cơm ăn, có tiền mới chính là đạo lý lâu bền. Không giống như người Hán ở Trung Nguyên, bị ảnh hưởng văn hoá Hoa Hạ nhiều năm, những người dân Tây Hạ này có quan niệm với quốc gia rất mỏng manh, trong mắt bọn họ cái nắm được trong tay mới là đạo lý lâu bền.

Đây thật là một việc tốt, việc này rất có lợi với những người dân đang sống trong hoàn cảnh nghèo khó.

Tuy nhiên triều đình đã rất lâu không phái quan viên đến thủ hộ nơi này, trong khi đó lại có rất nhiều người đang hi vọng được tới. Nhưng cũng có thể thấy rất nhiều người đang phát điên, chỉ cần tới nơi mà Thạch Kiên chỉ định đăng ký một lát liền có thể cầm về hai quan tiền, việc này khiến cho toàn bộ người dân đỏ mắt.

Càng ngày càng có nhiều người tới đăng ký. Hưng Khánh tuy rằng không có quy mô lớn như Đông Kinh của Tống triều, nhân khẩu cũng có vài trăm nghìn, trong đó nam nhân ít nhất cũng có hơn hai mươi vạn, đương nhiên cũng bao gồm một số thiếu niên và người già. Thạch Kiên cũng không cần tới. Cứ như vậy cũng có tới gần hai mươi vạn thanh niên, trong đó có đến 90% là dân nghèo. Chỉ cần tốn 1 ngày hầu như tất cả các thanh niên đều tới đăng ký, số còn lại chưa đăng ký thì lập tức bị mọi người xung quanh hoài nghi, ngươi vì sao không đi đăng ký? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Nguyên Hạo nội ứng ngoại hợp?

Loại dư luận này là do Thạch Kiên thả ra, mục đích của hắn là khiến cho toàn bộ người trong thành gần như đều phải đăng ký trong danh sách. Cũng giống như hảo hán Lương Sơn bạc, để ọi người đều lên chiếc thuyền lớn này của hắn. Cứ như vậy, những người còn do dự cũng không có cách nào chịu được tình thế cô lập mà phải tham dự. Ngay cả những nhà giàu trong thành cũng giả vờ giả vịt mà phái người tới đăng ký trên danh sách. Dù sao pháp luật cũng không trách cứ được, kể cả về sau Nguyên Hạo biết điều này, nếu hắn có thể công thành cũng không thể giết hết tất cả mọi người được.

Tất nhiên, hiện tại chỉ có điều, danh sách thì đã đăng ký nhưng lại không có vũ khí. Vũ khí muốn đợi đến khi Nguyên Hạo công thành mới xuất ra, lúc đó trên tay bọn họ đã nhiễm máu tươi của binh lính Nguyên Hạo, dù có muốn xuống khỏi chiếc thuyền này cũng không có khả năng.

Vì thế khi Nguyên Hạo công thành, đột nhiên lúc đó đầu thành xuất hiện vô số người. Từ cách ăn mặc có thể thấy bọn họ đều là dân chúng, đến bây giờ Nguyên Hạo còn chưa tin. Đây là những cư dân trong Hưng Khánh phủ dám can đảm chiến đâu với hắn. Hơn nữa những binh lính này đều là từ bên ngoài điều tới, cho nên không quen thuộc với cư dân trong Hưng Khánh phủ .
Lúc ấy Nguyên Hạo chết điếng người, hắn cho rằng Thạch Kiên đem quân Tống hoá trang thành dân chúng Tây Hạ, lẻn vào Tây Hạ.

Nhưng những người này quá nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.