Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.


Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 245: Gia pháp của Thạch Kiên.


Không ngờ Vương Triều này nói ra những lời như thế. Tuy hiện tại một mình Thạch Kiên dắt Lý Tuệ đi, Lý Hành nào dám ngăn cản, hắn chẳng qua chỉ muốn đùa với Lý Tuệ mà thôi.
Thấy Lý Tuệ bị hắn làm sợ hãi như vậy, Thạch Kiên liền vội phân bua, giải thích với Lý Tuệ.

Lý Tuệ mới nói với hắn rằng, thực ra hiện Lý Hành đã rất hối hận, triều Tống thì liên tục luân chuyển, nhưng Lý Hành thì một thân một mình ở lại Mai Châu thoáng chốc cũng đã vài năm, bị người ta gọi là vạn năm tri châu. Không những bị quan trên chê cười, mà còn bị thuộc hạ dưới trướng mình và quan viên khác bàn tán ra vào. Bọn quan viên này đều là bọn thành tinh , từ khi hắn đột nhiên thăng tiến quan hệ mờ ám giữa công chúa và Thạch Kiên, nhanh chóng đoán ra nguyên nhân sâu xa. Nếu chỉ bàn riêng về khí tiết của Sĩ phu , thì qua các thế hệ triều đại cũng không khi nào sâu sắc như triều Tống, đặt biệt là Bắc Tống. Ngay cả cho đến lúc này cũng chưa thể sánh bằng.

Vào thời Tống Nhân Tông nếp sống này đã lên đến đỉnh cao. Tuy triều Tống nhu nhược, đấy là vì liên quan đến quốc sách bảo thủ của đương triều, nhưng gian thần trong số các trọng thần chiếm lượng không nhiều. Trong thời Tống Nhân Tông, hầu như khó có thể kiếm ra được một gian thần y khuôn như thể. Nếu nói, Lã Dĩ Giản bài xích tẩy chay Phạm Trọng Yêm, đó cũng chỉ có thể cho là tính khí của y quá hẹp hòi, thì thực ra hành vi của y cũng không thể ví như là gian thần. Nhưng đối với Thạch Kiên mà nói, thì kẻ thù lớn nhất của hắn không phải là gian thần, mà chính là loại quan lớn trọng thần bảo thủ này nắm quyền lớn trong tay, bảo thủ thì cũng chưa đến nỗi, mà còn hẹp hòi.

Đương nhiên, trong đại đa số bọn giả sĩ phu đó, thì hành động như Lý Hành đây, làm sao đáng để quan tâm chứ.

Qua một thời gian dài, Lý Hành cũng nhận ra ánh mắt khác thường khi bọn chúng nhìn về mình .
Trải qua bao năm làm việc với chức vị tri châu, năng lực thì có hạn, lại e sợ lời bàn tán của mọi người, làm việc hết sức thận trọng cần mẫn, cũng cảm thấy mỏi mệt. Nhưng đến nay ông ta còn chẳng còn mặt mũi nào để trở về quê nhà.

Thật ra trong lòng ông ta cũng rất khó chịu, trong những năm tháng ở lại Lĩnh Nam với ánh nắng khắc nghiệt nơi ấy, cũng đã khiến cho người ông ta trở nên già đi rất nhiều.


Trong trí óc của Thạch Kiên lại ẩn hiện những kí ức về thời thiếu niên của hắn, trước lúc gã chưa trải qua xuyên việt, khi Lý Hành đối mặt với Thạch Kiên thực sự ánh mắt của ông ta thật sự rất lạnh, thiếu niên âý chưa nhận biết được, nhưng nay thì Thạch Kiên đã hiểu rõ, đấy là sự khinh thường và còn có chút chán ghét, có lẽ chính là loại thái độ này, mới khiến ẹ Lý Tuệ đối xử với hắn dữ dằn như thế.

Quên đi, đối với loại người như thế thì chẳng phải so đo chi. Việc bây giờ cần nhất là dắt Lý Tuệ đi, nếu không, lâu hơn nữa Lý Tuệ sẽ bị biến thành xác khô. Thậm chí Thạch Kiên còn nghi ngờ, Hắn mà không thể đến kịp, Lý Tuệ thể nào không thể sống nổi thêm một tháng nữa không.

Một lát sau, đại phu đến khám bảo rằng sức khoẻ của Lý Tuệ rất yếu, và tim mạch tắc nghẽn, sẽ rất nguy hiểm cho người, nhưng hôm nay dường như tốt hơn lúc trước. Ổng mới quay lại rồi ngập ngừng nói với Thạch Kiên rằng: “Thạch, Thạch, Thạch đại nhân.”

Thạch Kiên cười rồi nói: “Tôi chính là Thạch Bất Di, nhưng bây giờ không phải là đại nhân, chỉ là một thảo dân (dân thường) mà thôi.”

Giờ đây trong ánh mắt của đại phu xuất hiện rát nhiều ngôi sao, trước mặt ông là nụ cười tươi tắn như của một thiếu niên bình thường vậy, ông cũng là một tú tài, Thạch Kiên lại là thần tượng đối với tất cả những người có học thức trong thiên hạ. Còn việc Thạch Kiên tự xưng là thảo dân (tức người dân thường), thì ai mà tin nổi? Chỉ cần hắn lên tiếng rằng muốn làm quan, triều đình liền đưa hai tay ủng hộ hoan nghênh. Đúng là từ trước đến nay, người có gan đứng giữa đại điện trước mặt tất cả văn võ bá quan trong triều đóng từ quan chỉ có người duy nhất đứng trứơc mặt ông


Người đại phu này ngạc nhiên đến nổi không nói nên lời.


Thạch Kiên lại cười lên. hắn cũng hiểu rõ mình có vị trí nào lòng người dân thừơng. Hắn đưa tay vỗ một cái lên người ông đại phu. Nhằm vỗ về giúp ông thoải mái hơn. Sau đó mua cho Lý Tuệ một bộ quần áo mới. Và còn lấy khăn giúp nàng che cái đầu không còn một ngọn tóc ấy lại. Nếu không, với bộ dạng trong một bộ áo sam của người tăng nhân mà lại nói chuyện cưới hỏi thì quả là chuyện không bình thường chút nào.

Thấy hắn giúp Lý Tuệ sửa soạn tỉ mỉ như vậy. Những ni cô ở đấy nhìn với một ánh mắt ngưỡng mộ . Nghĩ rằng Lý Tuệ đúng là không uổng công chờ đợi. Những cực khổ quả thật rất xứng đáng. Còn lại sau khi Thạch Kiên rời khỏi, thì sau lần lui tới này nơi đây sẽ có bao nhiêu cô nàng ni cô thầm thương trộm nhớ hắn thì hắn không tài nào biết được. Vài năm sau. Thạch Kiên từ Đại lục Lưỡng Loan trở về, đi ngang qua am tự này, lần trở lại nơi này. Thì hơn một nửa những cô nàng ni cô đã không còn ở lại nơi am tự này nữa.


Thạch Kiên liền hỏi cô chủ trì của ni am này nguyên nhân tại sao. Lão khép tay lạy và nói:
– A di đà phật. Thạch đại nhân. Đấy là sự xỉ nhục của bổn phật môn. Lão nạp không muốn nhắc đén nữa.

Quả nhiên y như Thạch Kiên đã nghĩ. Khi Thạch Kiên đề nghị đưa Lý Tuệ đi thì vợ chồng Lý Hành cằng nhằn cả buổi trời. Cuối cùng cũng đã đồng ý.

Về phần Thạch Kiên nay là dân, y là quan. Nhưng Lý Hành không dám nghĩ vậy, và cả thiên hạ này cũng không nghĩ như vậy.


Nhưng lần này đến đây Thạch Kiên đã chuẩn bị vô vàn lễ vật. Dù sao hiện giờ cái hắn có trong tay lại là tiền.

Lý Tuệ nói như vậy thì rất là lãng phí . Thạch Kiên lắc đầu, nói: “tính tình của cha mẹ nàng và nàng hoàn toàn khác nhau, trong mắt họ chỉ có quan và tiền .
Có đôi khi cả Thạch Kiên cũng không hiểu rõ, không hiểu sao cha mẹ Lý Tuệ dạy bảo ra đứa con gái như Lý Tuệ được, xem ra cha mẹ sinh con trời sinh tính, giống như rồng sinh chín con, mỗi con mỗi vẻ ? Thậm chí còn có thể sinh thần thú một sừng ra nữa? Thật sự là kỳ lại đến khó hiểu.

Dĩ nhiên có một phần tính cách là do trời sinh sẵn có , nhưng chủ yếu vẫn là ảnh hưởng của sau này mà thành. Lý Hành cũng duy chỉ có đứa con gái này, bình thường cũng xem nàng làm như bảo bối, cũng không có dạy bảo nàng những điều xấu, hơn nữa nàng rất ít ra khỏi cửa nhà, không bị ảnh hưởng bởi cái nhở bẩn khác. Khi nàng bắt đầu biết chuyện , so với vợ chồng Lý Hành thì ảnh hưởng của Thạch Kiên còn lớn nhiều. Cho nên cũng không gây ảnh hưởng xấu đến phẩm tính của nàng.

Nghe xong những lời này của Thạch Kiên Vương Triều bọn họ nhìn nhau cười, có thể thấy được Thạch Kiên thật sự cũng không phải không để ý đến bất cứ cái gì. Ít nhất hắn hiện tại cũng oán trách vợ chồng Lý Hành rất nhiều.

Lý Tuệ cầu xin hắn đừng oán giận cha mẹ nàng nữa .

Thạch Kiên chỉ cười cười không trả lời, nhưng không ngờ ngay trong ngày hôm ấy hắn đã rời khỏi nhà họ Lý rồi không ngừng nghỉ suốt cả đêm đi đến Mai Châu. Vợ chồng Lý Hành không dám nói thêm lời nào.

Việc đó cũng truyền tai đến Kinh Thành. Triệu Cận khóc suốt cả ngày, nói rằng Thạch Kiên không cần nàng nữa. Khiến cho Triệu Trinh giận dữ vô cùng, Thạch Kiên ngươi không những dám chẳng nể mặt trẫm giữa triều đình ,chuyện ày thôi cũng bỏ qua quả thật triều đình nói không giữ lời, người có thể giận giỗi, nhưng ngươi lại giỡn cợt với em gái của trẫm, lại cứ như vậy bỏ đi nhất định trẫm sẽ giẫm nát ngươi.


Nhưng hắn muốn bắt Thạch Kiên cũng không biết bắt tay từ đâu, từ lúc Thạch Kiên xuất hiện một lần Mai Châu, về sau, dường như lại bốc hơi khỏi cõi nhân gian.

Triệu Dung nghe được tin này cũng tức giận đến mức nghiến chặt răng, nghĩ trong lòng, quả là Thạch Bất Di, ngươi nổi giận với Thái hậu và Hoàng thượng thì thôi đi, sao cả ta cũng không báo một tiếng, sau này mà trở về Kinh Thành ta sẽ cho biết tay.
Lúc này Thạch Kiên đang dắt theo Lý Tuệ ở ngọn núi nổi tiếng nào đó leo núi, đột nhiên hắn hắt xì một cái, hắn thầm nghĩ: “Ai nhắc tới ta vậy nhỉ?” Tuy nhiên lập tức nghĩ, rằng người nhắc tới ta nhiều hơn nước biển, nên cũng không thèm để ý. Mặc kệ hắn là dân cũng được, hay là quan cũng được, hiện tại danh tiếng của hắn rất lớn, hắn cũng không muốn nhiều dân chúng tới vây xem, tuy rằng mang theo Lý Tuệ nơi cảnh rừng xanh nước để du ngoạn giải sầu, nên cần phải khiêm tốn. Vì thế cũng không bại lộ hành tung.

Nhưng triều đình lại lâm vào cảnh hoang mang.

Ban đầu vẫn nói bình thường , Nguyên Hạo tấn công vào Giáp Sơn, đã cuốn hút quân đội Liêu. Sau đó triều Tống phái đại quân tấn công vào U Vân, nhưng Nguyên Hạo mãi không động tĩnh gì. Lưu Nga phái sứ giả hỏi thăm, Nguyên Hạo đưa tay thuyết minh, bây giờ tôi vẫn chưa ổn định tình thế Tây Hạ, thì làm sao dám giao đấu với quân Liêu.

Lúc ban đầu Lưu Nga đang lưỡng lự không biết tấn công vào U Vân có thể nào gặp phải tình thế lưỡng nan không, sau khi nghe những lời nói này, cũng thừa nhận rằng, sau khi Nguyên Hạo thua trận trở về thì các bộ tộc trở nên manh động , khi đó Nguyên Hạo đang đưa quân đến để đàn áp chấn chỉnh. Nghe nói đã giết hơn vài chục nghìn người . Vậy thì hãy đợi thêm chút nữa đi.
Quả nhiên qua vài tháng, vùng Hà Sáo của Tây Hạ, và đấy cũng là con đường phải ngang qua của Con đường tơ lụa, mở đường Tây Hạ đúng là mở rồi, nhưng thuế quan thì cũng phải tăng, từ 50% tăng lên thành 100%, đến nay đã tăng lên đến mức 200%. Lưu Nga lần nữa phái sứ giả sang thăm hỏi, Nguyên Hạo trả lời, Nay Tây Hạ đã nghèo nàn lắm rồi, giờ cũng hết cách rồi. Huống chi ban đầu trong lần hội ý chỉ nói là mở cửa Hà Sáo mà thôi, để lưu thông hàng hoá, cũng không có quy định rõ thuế quan là bao nhiêu. Nguyên Hạo cũng đâu phải vi phạm thoả thuận đâu.

Chỉ một câu nói đã khiến Lưu Nga không nói nên lời, và bà ta cũng ngấm ngầm hiểu được rằng chuyện không mấy tốt lành. Nhưng khi đó lại truyền đến một tin tức, để bà ta an tâm, Bởi vì cuối cùng Thạch Kiên cũng đã xuất hiện, trở về Hoà Châu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.